Ta Là Chí Tôn

Chương 711: Chương 711: Không đội trời chung!




Chịu đựng hỏa thiêu mấy canh giờ, cho dù là Âu Dương Tiêu Sắt có làm từ sắt thì cũng không thể nào ngăn nổi thêm nữa, trên người đã dần nổi một tầng bỏng rộp.

Nếu còn tiếp tục thế này nữa, chỉ sợ ngay cả nội tạng trong cơ thể cũng bị thiêu hủy cũng không phải khó thể.

Dù lăn lộn giang hồ bao năm, lại thêm đa mưu túc trí, thế nhưng Âu Dương Tiêu Sắt cũng chưa từng bị đốt lâu như vậy, cho nên đến nay mới biết, chỉ riêng sóng nhiệt không ngừng cuốn tới kia, cũng đủ để đốt nội tạng hắn thành tro.

Nếu còn ở đây thêm chút nữa, e chỉ có một đường chết!

Hét to một tiếng, thân hình Âu Dương Tiêu Sắt hóa thành một luồng gió mạnh, bay sát mặt đất phóng ra ngoài.

Hiện tại, hắn cũng không dám bay cao nữa, sóng nhiệt trên đó còn mạnh hơn cả dưới này, nhất là nếu toàn lực phóng nhanh, sóng nhiệt trên đó có thể dễ dàng nướng chín hắn.

Nhưng coi như có bay sát mặt đất, thì tình huống cũng không tốt hơn là bao, vẫn cảm thấy một một bước đi, là một lần da thịt toàn thân chịu đau đớn.

Về sau, tựa như cả trái tim cũng đã nóng lên.

Hắn cắn chặt răng, dùng tận dư lực, hòng một lần chạy thoát ra ngoài.

Lần này, đại hỏa cũng không có đuổi theo hắn nữa, lôi điện đầy trời kia cũng không vẩy xuống.

Vân Dương dừng tay rồi sao?

Kể cả là như vậy, Âu Dương Tiêu Sắt cũng không dám buông lơi, chạy thêm thời gian uống gần thết một chén trà, lúc này mới cảm thấy không khí dễ chịu hơn một chút. Chỉ là lúc này, đại não hắn cũng đã rối thành một mảnh, tựa như có vô số kèn trống đánh nhịp trong đó, một cảm giác quay cuồng kỳ dị bao phủ lấy Âu Dương Tiêu Sắt.

Khung cảnh trước mắt như biến thành đủ loại màu sắc, ngay cả thị lực đơn giản cũng như muốn mất đi.

Âu Dương Tiêu Sắt nỗ lực ổn định thân thể, dõi mắt nhìn lại, ngạc nhiên phát hiện bốn phía lại có một màu xanh biếc mờ ảo.

Đây là mày xanh của cây cối, là biểu tượng của sinh cơ a!

Âu Dương Tiêu Sắt thầm mừng rỡ, không biết lấy lực từ đây, liều lĩnh xông thẳng tới nơi phát ra màu xanh lá.

Ngay khi hắn xông khỏi biển lửa...

Một tiếng quát to đột nhiên vang lên:

- Âu Dương Tiêu Sắt!

Xoát!

Một đạo đao quang từ trên trời giáng xuống, lần nữa ngăn cách Âu Dương Tiêu Sắt cùng màu xanh ở bên ngoài.

Âu Dương Tiêu Sắt còn chút thanh minh, liều mình vung đao huy động, một tiếng coong ầm vang, lập tức phân cao thấp, một đao thế đại lực trầm của đối phương, mang theo uy thế không gì địch nổi đánh bay thân thể Âu Dương Tiêu Sắt!

Âu Dương Tiêu Sắt vất vả lắm mới chạy ra khỏi đám cháy, lập tức lại bị một đao cường thế chặn đường, cường thể phản chấn, cả người bay ra ngoài như diều đứt dây.

Vân Dương đã sớm tính khoảng cách, đứng sẵn sau lưng Âu Dương Tiêu Sắt chừng bảy tám trượng, chính là một mảnh thổ địa được thiêu đốt đến đỏ bừng, còn chảy xuôi lửa nham tương.

Mà trước mặt hắn, chính là điểm rơi của Âu Dương Tiêu Sắt...

Âu Dương Tiêu Sắt phản kích thất bại, thân hình mất cân bằng, lúc này chỉ có thể dùng mông tiếp đất, chỉ nghe xèo một tiếng, chỗ nào đó cháy đen như dự liệu, người nào đó theo bản năng kêu to một tiếng, dường như là bị lửa đốt mông...

Ách, thực sự là chỉ bị đốt mông thôi a, không có chỗ nào khác.

Trên mông người nào đó còn dính lấy nham tương đỏ sậm, lần này, thực sự không chỉ đơn giản là hoa cúc tàn, mà là đầy đít đều thương!

Hắn điên cuồng la hét, lấy tay phẩy phẩy, nhưng lại không thể làm gì, thậm chí còn bị phỏng tay, quát to một tiếng, cắn răng tàn nhẫn lấy đao chém xuống một mảnh thịt lớn, cuối cùng tạm giải hỏa thương, mà khối thịt rớt xuống đất, vẫn tiếp tục hóa thành than.

Âu Dương Tiêu Sắt đau đến méo mó khuôn mặt, toàn thân run rẩy, mồ hôi đầm đìa.

Hắn hung tợn ngẩng đầu, nhìn chằm chặp vào người xuất hiện trước mắt.

Ừm, chỉ là một bóng người.

Một thân hình trắng xóa, hoàn toàn không nhìn rõ khuôn mặt.

Âu Dương Tiêu Sắt đau đến mất cả tầm nhìn, hung hăng rít:

- Vân Tôn?

Vân Dương hừ một tiếng, thản nhiên nói:

- Âu Dương Tiêu Sắt, rốt cục ngươi cũng rơi vào tay ta.

Âu Dương Tiêu Sắt cười lạnh một tiếng:

- Rơi vào tay ngươi? Chỉ bằng ngươi!

Vân Dương cười ha ha, thanh âm băng lãnh:

- Chẳng lẽ ngươi cho rằng... Ngươi còn có thể chạy trốn?

Âu Dương Tiêu Sắt thở mạnh từng ngụm, sớm đã không lo được chuyện hít thở hơi nóng ở đây, tức giận nói:

- Vân Tôn, giữa ta và ngươi cũng không có thâm cừu đại hận gì, nếu hôm nay ngươi giơ cao đánh khẽ, thả ta một đường sống. Ngày sau Âu Dương mỗ tất sẽ hậu báo. Nếu ngươi khinh thường quá đáng, ép Âu Dương Tiêu Sắt ta tới đường cùng, đến lúc đó khó tránh kết cục cá chết lưới rách, hai bên đều không được tốt!

Vân Dương cười lạnh một tiếng:

- Cá chết lưới rách? Được a, ta rất hứng thú muốn xem con cá sắp chết như ngươi, còn có thể gây sóng gió thế nào, làm sao có thể làm rách thiên la địa võng mà ta bố trí!

Âu Dương Tiêu Sắt hít một hơi thật sâu, cố nén cảm giác đau nhức kịch liệt trong lồng ngực, cắn răng nói:

- Vân Tôn đối phó với ta, ắt hẳn là vị chuyện Độc Cô Tịch Mịch, vì chuyện này, thực cần phải làm tới mức ngươi chết ta sống sao?!

Khuôn mặt hắn vặn vẹo khó coi:

- Nói cho cùng, Độc Cô Tịch Mịch đã là người chết, ngươi còn sống, thêm một người bạn vẫn tốt hơn kết một đống kẻ thù, Vân Tôn đại nhân nghĩ sao?

Vân Dương thản nhiên nói:

- Ngươi nói rất có lý, chỉ có điều, đạo lý này không phù hợp với ta.

Âu Dương Tiêu Sắt cố nén nộ khí:

- Xin hỏi vì sao?

Vân Dương hít một hơi thật sâu, cắn răng nói:

- Độc Cô Tịch Mịch... Là phụ thân của ta!

Nói đến đây, lửa hận trong lòng hắn lại bốc lên thật cao, quát:

- Không biết ngươi từng nghe câu nói, kẻ thù giết cha, không đội trời chung hay chưa?

Âu Dương Tiêu Sắt chỉ thấy hô hấp càng thêm gian nan, cổ họng như tùy thời có thể bốc khói, thở dốc nói:

- Vậy là ngươi quyết chí báo thù, thế nhưng vì sao còn chưa động thủ, còn ở đó nói nhảm làm gì?

Vân Dương hừ một tiếng:

- Nếu bản tôn thực chỉ muốn giết ngươi, há có thể để ngươi sống tới tận bây giờ! Ha ha, chẳng lẽ ngươi còn không cảm thấy, càng lúc càng thêm khó chịu hay sao? Chẳng lẽ ngươi cũng không cảm thấy, trong thời gian vừa rồi, thể lực ngươi cũng đang không ngừng giảm xuống sao? Hoặc nói, chẳng lẽ ngươi còn không cảm thấy, giờ ngươi đang đầu váng mắt hoa, tay chân vô lực?

Âu Dương Tiêu Sắt kêu to một tiếng, hô hô tiến lên hai bước, tức muốn nổ đóm mắt:

- Ngươi hạ độc?

Vân Dương cười lạnh:

- Hạ độc? Ta cần hạ độc sao? Chẳng lẽ ngươi không biết, trên đời có một cái gọi là... Hỏa độc? Hương vị hỏa độc công tâm dễ chịu chứ?

Âu Dương Tiêu Sắt cắn chặt hàm răng, đột ngột phóng tới chỗ Vân Dương, hay tay giơ lên, lập tức, hai lưỡi đao lấp lóe hàn quang phóng ra ngoài, trực chỉ Vân Dương.

Tuyệt kỹ thành danh của Âu Dương Tiêu Sắt, Tụ Lý Đao.

Xuất bất kỳ ý, quỷ thần khó lường.

Chỉ là quần áo trên người hắn đã sớm cháy sạch, nên nào còn có cái gọi là ống tay áo? Hai thanh đao kia vốn bại lộ bên ngoài, căn bản không còn chút công hiệu xuất bất kỳ ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.