Ta Là Chí Tôn

Chương 668: Chương 668: Kỳ phổ, số mệnh!




Ba người phía sau câm lặng.

Lão đại a, chúng ta không muốn thảo luận cái quyền kỳ phổ bỏ đi này của ngươi a, chúng ta muốn nói về tiền đồ về sinh tử của chúng ta, sao ngươi có thể không phân được nặng nhẹ gần xa cơ chứ?!

Đến cái lúc lửa xém lông mày này rồi, ngươi còn ở đó mà nghiên cứu kỳ phổ!

Tất tiên sinh thản nhiên nói:

- Bản kỳ phổ này... Kỳ thực trước đó ta cũng đã từng được thấy.

Ba người phía sau đột nhiên giật mình, sắc mặt chợt biến.

- Nó...

Tất tiên sinh nhẹ nhàng thở dài một tiếng, trong cổ họng vang lên tiếng ọc ọc, một ngụm máu tươi đột nhiên vọt ra, dù hắn có dùng sức áp chế, thì vẫn có một tia máu tràn ra khỏi khóe miệng.

Mà ngay khi hắn thổ huyết, ba người phía sau cũng đồng thời kêu một tiếng đau đớn, khóe miệng tràn máu tươi.

- Hiện tại, các ngươi đã rõ chưa?

Tất tiên sinh ưu nhã lau khóe miệng, nhẹ nhàng hỏi.

Sắc mặt ba người tái nhợt như giấy, thần sắc trong mắt ánh lên vẻ sợ hãi:

- Có... Có chuyện gì xảy ra?

Tất tiên sinh hít một hơi thật sâu, ánh mắt ảm đạm:

- Lần này là ta làm liên lụy đến các ngươi.

Ba người đồng thời nói:

- Chúng ta vốn là huynh đệ, đồng sinh cộng tử với đại ca là chuyện phải làm, chỉ là chúng ta thực không hiểu, hiện giờ... Đến cùng đã có chuyện gì xảy ra? Tại sao chúng ta đột nhiên phải chịu thương tổn tinh thần?!

Tất tiên sinh đưa mắt nhìn qua ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm:

- Năm đó... Thiên Vấn còn hành tẩu tại nhân gian, ta hao tốn một cái giá khổng lồ, tìm Thiên Vấn để tính một mạng, chuyện này, các ngươi còn nhớ không?

Ba người nói:

- Chuyện này đương nhiên là chúng ta nhớ, cũng chính bởi lần đó, cơ hồ vét sạch của cái tích lũy của chúng ta? Muốn quên cũng quên không được!

Tất tiên sinh thản nhiên nói:

- Các ngươi tuy biết lần tính toán đó, thế nhưng cũng không biết khi đó ta đã là Văn thừa của Tứ Quý lâu. Ta vốn lập trí giúp thiên hạ, tĩnh bình hoàn vũ, phụ tá quân vương, nhất thống Thiên Huyền, thành tự Đế Hoàng đại nghiệp. Lại bởi cơ duyên xảo hợp, mà ngoài ý muốn gia nhập Tứ Quý lâu, khi đó, ta cảm thấy tràn đầy mơ màng với tương lai, không biết phải lựa chọn thế nào.

- Chính bởi ta thấy mê mang với con đường phía trước, nên ta quyết định tính mệnh, đem tương lai giao cho số trời!

- Thiên Vấn, chính là lựa chọn tốt nhất không thể nghi ngờ, cũng là lựa chọn tin cậy duy nhất của ta, Thiên Đạo độc đoán, Thiên Mệnh sở quy!

- Tin rằng các ngươi vẫn luôn tò mò với kết quả tính mệnh của ta, nhưng ta lại một mực không nói rõ với ngươi. Thực ra không phải ta không muốn nói, mà bởi vì... Lần tính đó, ta cũng không chân chính hiểu rõ quẻ bói phán gì.

- Nhưng, mãi cho đến khi bản kỳ phổ này xuất hiện trước mặt ta, ta lại đột nhiên hiểu rõ!

- Hiểu rõ... Hết thảy.

- Hóa ra, đây chính là mệnh của ta, thiên định chi mệnh, không thể né tránh!

Tất tiên sinh chậm rãi nói.

Ba người càng nghe càng không hiểu:

- Đại ca, ngươi nói vậy thực khiến chúng ta càng thấy hồ đồ, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng đi a?

Tất tiên sinh cười ha ha:

- Lúc ấy, Thiên Vấn nói cho ta mấy câu, mấy câu nói đó, ta một mực ghi trong lòng, không lộ với bất luận người nào, ngay cả các ngươi cũng không biết, nhưng cũng chính mấy câu nói đó, lại khiến ta khó chịu cả đời!

Ánh mắt hắn nhìn về phiêu miểu xa xăm:

“Thuần kim Phác ngọc hồng trần hạ, Kiến công lập nghiệp nhân trung long.

Chỉ tiếc không gặp Thiên Mệnh chủ, chấn đãng giang hồ nhất mạt hồng.

Nhân sinh như mộng ai thể luận, Thân nhập bàn cờ khó thắng thua.

Thân tựa quân cờ mặc người túng, thấy lại tàn phổ cũng là cùng.”

Tất tiên sinh nhẹ nhàng hít một hơi, nói:

- Nhiều năm như vậy, chỉ cần rảnh rỗi không có việc gì, ta đều suy nghĩ tham tường mấy câu nói đó, nhưng thủy chung không hiểu nổi nửa bài.

Ba người trừng tròng mắt, suy ngẫm ý nghĩa mấy câu, lại không hiểu sao, ngơ ngác tại chỗ.

- Thôi, vẫn là để ta giải thích cho các ngươi nghe, bớt để các ngươi suy nghĩ vô ích... Hai câu đầu: Thuần kim phác ngọc hồng trần hạ, Kiến công lập nghiệp nhân trung long.

Tất tiên sinh nói:

- Đại ý trong đó nói ta là nhân tài, nếu có thể kiến công lập nghiệp, như vậy nhất định trở thành rồng trong người, mà câu nhân trung long, chí chỉ cũng chính như câu nói, địa vị cực cảm, quyền khuynh triều chính.

- Chỉ tiếc không gặp Thiên Mệnh chủ, chấn đãng giang hồ nhất mạt hồng. Hai câu này nói: bất kể sơ tâm ban đầu của ta là gì, mặc kệ cuối cùng ta muốn làm gì, lại vẫn không thể đi được con đường đáy lòng muốn nhất, không thể tiến vào triều đình, lại trở thành cự phashcs trên giang hồ.

- Còn “Nhân sinh như mộng ai thể luận, Thân nhập bàn cờ khó thắng thua”... Ai.

Hắn thở dài một tiếng:

- Hai câu này, ta cũng hiểu, chính là... Là công là tội không thể kết luận, mà bất kể thế nào, thân đã hãm trong ván cờ, khó thể siêu thoát.

- Ta nằm mơ cũng muốn thành người đánh cờ, nhưng, vận mệnh của ta... Lại chỉ là một quân cờ.

Tất tiên sinh nặng nề thở dài: về phần câu cuối cùng “Thân tựa quân cờ mặc người túng, thấy lại tàn phổ cũng là cùng”

- Hai câu này, ta vốn chỉ hiểu được câu đầu, nó nói, nếu đã trở thành quân cờ bị người thao túng, hoặc có thể nói... Mặc người thao túng, nhiều lắm chỉ là khi ta làm quân cờ, đãi ngộ tương đối tốt mà thôi, khiến người sinh muôn vàn cảm xúc, còn câu cuối cùng, ta vẫn không thể hiểu nổi. Mãi cho đến khi nhìn thấy bản kỳ phổ này, ta mới giật mình...

- Hóa ra cái gọi là tàn phổ, chính là điểm cuối vận mệnh của ta.

Tất tiên sinh nhẹ nhàng thở dài:

- Về phần nói đến từ thấy lại...

- Ngày đó, Phương Vận cướp được quyển tàn phổ này từ trong tay Vân Dương...

Hắn trầm ngâm một chút, tựa như muốn nói điều gì, lại dừng lại một lúc, mới xuất thần nói:

- Lần đầu ta thấy quyển kỳ phổ này...

Một lời chưa nói hết, hắn im lặng ngửa ngày.

Ba người chỉ thấy khí huyết cuồn cuộn, tựa như có một ngụm máu tươi muốn phun ra ngoài, nhưng mỗi người đều kiệt lực nhịn lại.

Tất tiên sinh nói:

- ... Năm đó... Hoạn lộ vô vọng, bị người lập cục chèn ép, dưới sự buồn bực ngán ngẩm, ta chuyển sang chuyên tâm nghiên cứu kỳ đạo, đời này không còn cầu mong gì khác, tiểu ẩn tại lâm... Cũng là lựa chọn tốt...

- Thời gian đó, ta dùng tên giả hành tẩu giang hồ, khiêu chiến vô số cao thủ kỳ đạo... Đến cuối cùng, lấy được danh hào “Nhất Thủ Kỳ Thánh”... Hẳn là các ngươi cũng có ấn tượng với câu “Thiên kiếp vạn lộ, nhất thủ thâu doanh” chứ?

Tất tiên sinh cười đắng chát, ánh mắt lộ rõ hồi ức, tựa như nhớ lại năm tháng ấy.

- Nhớ lại, quãng thời gian đó là thời gian vui vẻ nhất đời ta, mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, vẫn nhớ lại không thôi, nếu như cả đời này đều có thể như vậy, mới thực sự là viên mãn.

- Ước chừng mấy năm sau... Ta ngoài ý muốn được Lăng Tiêu các của Thiên Thượng cung Tứ Quý lâu đưa tin, nói là... Có thế ngoại cao tu muốn cùng ta đánh một ván cờ.

Tất tiên sinh nặng nề nói:

- Lúc ấy, bốn chữ thế ngoại cao tu với ta cũng chả có gì đặc biệt, nhưng danh hiệu Tứ Quý lâu ta cũng từng nghe thấy, khi đó cũng không dám có chút chậm trễ, ngày đêm hành tẩu...

- Nói đến cũng thực buồn cười, lúc ấy ta tự xưng là ít có đối thủ, trong lòng cũng không đem đối thủ đặt trong mắt, thậm chí còn có ý giữ lại mấy phần thực lực, lưu cho đối phương mấy phần mặt mũi, dù sao người ta cũng là thế ngoại cao tu, thắng thua tự biết là đủ?!

- Nào biết khi đến đó, đối phương để ta nghỉ ngơi ba ngày, đến ngày thứ tư, mới bắt đầu đánh cờ, lúc mới đánh cờ, người kia hỏi ta, ngươi muốn định thắng thua trong mấy ván?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.