Ta Là Chí Tôn

Chương 364: Chương 364: Lại vào Tôn phủ! (hạ)




- Thật vất vả mới có Nguyệt tỷ có thể nói chuyện, các ngươi lại mang nàng đi, các ngươi thực sự quá nhẫn tâm, sau này liệu các ngươi có phải còn muốn mang Lan tỷ, mang Linh Tê đi hay không? Vì cái gì các ngươi không mang cả ta theo? Để ta một mình lẻ loi hiu quạnh độc lưu nhân thế...

Vân Dương đè nén thanh âm nghẹn ngào oán trách.

Cửu Tôn phủ, vẫn là cái bộ dạng lượn lờ mây mù mờ mịt, sương mù nồng đậm trôi tới trôi lui, trong khoảng không gian yên tĩnh, tựa như có vô số ánh mắt trong bóng tối nhìn ra.

- Ai!

Tâm tình Vân Dương rung động kịch liệt chưa từng có, méo miệng đứng lên, lau nước mắt:

- Mỗi lần đến đây, ta luôn không nhịn được mà muốn oán giận. May mà không có người ngoài, chẳng may bị người ta nhìn thấy, chẳng phải sẽ mắc cỡ chết người a.

- Ta là Vân Tôn, Cửu Tôn quân sư a!

Vân Dương cười cười tự giễu.

Không do dự nữa, Vân Dương trực tiếp vận khởi Thánh Thủy quyết, đưa tay đặt lên cửa phòng Thủy Tôn.

Cạch!

Cánh cửa mở ra một khe nhỏ.

Bên trong, vẫn là một không gian nhỏ hẹp khép kín đầy riêng tư.

Đập vào mắt, trong phòng của Thủy Tôn nhiều hơn các phòng trước một cái giá sách.

Bên cạnh giá sách, còn bày một người gỗ nhỏ.

- Sở thích của Tứ ca đúng là đặc biệt.

Vân Dương nhìn người gỗ nhỏ, tâm tình mặc dù vô cùng nặng nề, nhưng lại không nhịn được cảm giác muốn cười.

Người gỗ nhỏ này được điêu khắc cực kỳ trừu tượng, vốn dĩ chính là hình tượng Lão đại Thổ Tôn, chẳng qua được dùng thủ pháp “đặc biệt” để điêu khắc, cho nên nhìn qua cực kỳ... Buồn cười.

Mà di thư của Thủy Tôn, được đặt bắt mắt ngay chính giữa trên bàn.

Dưới phong di thư còn có một khối ngọc giác, chính là thứ chứa đựng toàn bộ nội dung công pháp Thánh Thủy quyết.

Về phần bên dưới ngọc giác, còn đặt một tầng bí tịch, chính là tầng đầu tiên nhập môn Thần Mộc quyết của Tam ca Mộc Tôn.

So với mấy gian phòng khác, gian phòng của Thủy Tôn đặc biệt gọn gàng sạch sẽ, gọn gàng đến mức độ Vân Dương cũng phải kinh ngạc. Trong cái Cửu Tôn phủ này, vốn gĩ không tồn tại cái gọi là tro bụi.

Mặc dù đã qua thời gian lâu như vậy, trên mặt bàn vẫn chỉnh tề sáng loáng.

Ngoài ba thứ kể trên, ngay cả một cái thủ ấn cũng không có.

Vân Dương cũng không vội xem di thư, trước chú ý tới mấy nơi khác, tỷ như cái giá sách kia.

Vân Dương đứng trong phòng, mặc dù đã lâu không có người ở, nhưng gian phòng vẫn lưu luyến một cỗ hương thơm nhàn nhạt, mặt dù rất nhạt, nhưng lại tồn tại một cách chân thực. Cảm giác này, khiến Vân Dương không tự chủ mà hít thêm một hơi thật dài.

- Khó trách mọi người đều nói Tứ ca tính tình cổ quái, mặc dù hành động không theo kiểu kệch cỡm, nhưng dù sao trong lúc bình thường, rất ít tiếp xúc thân mật với các huynh đệ, cũng chỉ tương đối thân thiết với Lão đại. Không nghĩ tới, bố trí trong phòng cũng không bình thường như thế, lại còn vẩy cả nước hoa nữa chứ...

Nhưng càng nhìn giá sách kia, ánh mắt Vân Dương càng ngày càng lộ vẻ quái dị.

Trên giá sách, phần lớn đều là Y thư, nhìn qua thì cũng không có gì lạ, nhiều lắm cũng chỉ đọc tăng

kiến thức. Nhưng nhìn kỹ lại, phần lớn nội dung dùng để chữa bệnh, đều hướng tới những bệnh của nữ tử.

- Chẳng lẽ...

Vân Dương mở to mắt nhìn.

Di thư của Thủy Tôn lập tức bị hắn cầm lên.

Đập vào mắt, từng dòng chữ chỉnh tề xinh đẹp, có thể thấy được, Thủy Tôn viết di thư rất chân thành. Các huynh đệ khác tùy tiện dùng một trang giấy, dăm ba câu là bàn giao xong mọi chuyện, mà di thư của Thủy Tôn, trọn vẹn tới năm trang giấy, mỗi một tờ đều viết kín mít.

- Không biết ngươi là huynh đệ nào, lúc nhìn thấy phong thư này, chắc hẳn là ta đã không còn ở nhân gian. Các huynh đệ ai nấy đều tốt, nhưng nếu nói người mà ta hy vọng được nhìn thấy phong di thư này nhất, lại chỉ có một người.

- Ta hy vọng người đó là lão cửu.

Vân Dương đột nhiên thầm chấn động.

- Lão cửu tâm tư cẩn mật, làm chuyện gì cũng gọn gàng đâu đấy, trong đám huynh đệ chúng ta, hắn là người cẩn thận bền dẻo nhất, chỉ có đem hậu sự giao cho lão cửu, ta mới an tâm nhất. Có điều nếu các huynh đệ khác thấy được, cũng không sao, các ngươi đều là người ta mà ta có thể yên tâm nhất.

Vân Dương sờ sờ sống mũi, nhất thời cười khổ một cái.

Trong này Thủy Tôn dùng hai từ.

An tâm.

Yên tâm.

Giao cho Vân Dương, là an tâm nhất.

Giao cho các huynh đệ còn lại, là yên tâm nhất.

Cái này chỉ khác một từ, nhưng ý nghĩa lại khác biệt trời vực!

Đại ngộ thực khác nhau sao?

Vân Dương bỗng sinh ra cảm giác cảm khái không thôi, nếu hôm nay người mở di thư không phải hắn, mà là các huynh đệ khác, hẳn là đám huynh đệ kia sẽ hận không thể thu thập hắn một trận, ta ở đâu không bằng lão cửu a, sao cho hắn ngươi mới an tâm...

Vừa nghĩ đến đây, lại cảm thấy bi oán một trận, nếu thực sự như vậy, dù bị thu thập một trận thì có sợ gì? Dù bị thu thập mười lần, trăm lần, ngàn lần vạn lần đi nữa, hắn cũng cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng!

- Tên ta là Thủy Băng Thanh.

Trong di thư của Thủy Tôn, viết rất rõ ràng:

- Đọc đến đây, ắt hẳn ngươi cũng đã biết, đúng vậy, ta là thân nữ nhi.

Vân Dương sớm đã nghĩ tới, nhưng lúc này chính mắt đọc di thư, lại thự sự không thể nén được kinh ngạc.

Thân nữ nhi!

Tứ ca Thủy Tôn lại là nữ!

Tứ ca lại thực ra là... Tứ tỷ?!

Điểm này, trước đó dù Vân Dương có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ tới.

Dù sao trong nhận biết của Vân Dương, Tứ ca Thủy Tôn bình thường thô thanh đại khí, phong cách gọn gàng, cử chỉ... Thoáng có chút kệch cỡm, nhưng vẫn là một bộ thô hào sảng khoái, vóc dáng tuy có hơi thấp, nhưng nhìn cũng đủ tráng kiện a.

Từ tất cả những đặc điểm trên, nói thế nào cũng không nên có quan hệ với cái gọi là thân nữ nhi mới phải a.

Có điều sau khi biết điểm mấu chốt, Vân Dương không khỏi nhớ lại những chuyện kỳ quặc lúc các huynh đệ ở chung, đúng là có một số lúc, dáng vẻ Thủy Tôn biến đổi rất nhỏ, có đôi khi gầy hơn một chút, có đôi khi lại tráng kiện hơn một chút. Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn là dùng thủ đoạn này đó che giấu thân phận, Tứ ca... Ừm, Tứ tỷ cũng không lộ chân thân trước các huynh đệ đi!

- Ta thiên sinh Thủy Hồn tuyệt mạch, thủa nhỏ yếu ớt nhiều bệnh. Người mắc chứng Thủy Hồn tuyệt mạch, tuyệt ít có người sống quá ba mươi. Mà hiện tại, ta đã 27, số mệnh như vậy, dù không cam lòng, nhưng lại không hối hận!

- Năm tám tuổi ta may mắn gặp được sư phụ, cũng là bước ngoặt lớn nhất đời ta. Chính là sư phụ truyền cho ta Thủy Mộng Thần Công, khiến ta có thể toàn mệnh tục sinh, từ đó nhập đạo. Mặc dù sơ luyện cũng không thể giải quyết tai họa tuyệt mạch, lại có thể khiến thân thể ta duy trì khỏe mạnh. Năm ta 21, trở thành thành viên Cửu Tôn, đây cũng là bước ngoặt trọng đại thứ hai. Sau khi tu luyện Thánh Thủy quyết, Thủy Hồn tuyệt mạch lại khiến ta nhân họa đắc phúc, tốc độ tu hành cực tốc tiến nhanh. Càng không cần lo tới tính mạng bản thân, nhưng ta lại không biết tại sao, ta luôn có một dự cảm, cho dù tránh được hiểm họa tuyệt mạch, ta vẫn không thể qua đại nạn 30...

- Mặc dù không biết ngày mai sẽ là gì, nhưng đối với một người nên chết sớm như ta lại có thể sống được đến hôm nay, ta cũng đã kiếm lời quá nhiều, chỉ có điều, cho dù ta không hối không hận, nhưng trong lòng vẫn còn một tia lo lắng, ngoại trừ huynh đệ chúng ta, còn có hai người, một là trượng phu của ta, một là nhi tử của ta.

Đọc đến đây, sắc mặt Vân Dương chợt biến đổi.

Trượng phu!

Nhi tử?

Thủy Tôn còn có trượng phu cùng nhi tử?! Cái này...

- Tại sao trước kia ta chưa từng phát hiện bí mật này a! Quá kinh dị! Tứ tỷ, giấu mọi người thật sâu a! Tiểu đệ bội phục! Không biết đóa Thủy Liên hoa như Tứ tỷ, lại bị con trâu nào gặm mất, ngày khác nhìn thấy, nhất định phải làm khó một phen mới được!

Vân Dương gãi đầu, bỗng nhiên sinh ra cảm giác phẫn hận, tỷ tỷ nhà mình lại bị nam nhân nào đó chiếm mất.

- Nếu lúc này ta đã chết, chắc hẳn trượng phu của ta cũng đã đi theo... Ừm, trượng phu của ta chính là Lão đại, Thổ Tôn!

Đọc đến đây, da đầu Vân Dương như muốn nổ tung, nghi hoặc quanh quẩn trong lòng triệt để tiêu biến.

Những dấu hiệu khác thường lúc trước...

- Thân phận của ta, trong lúc gia nhập Cửu Tôn đã không phải bí mật với Lão đại. Sau hai năm từ từ hiểu nhau, từ từ yêu nhau, ba năm trước càng vụng trộm kết hợp... Mặc dù chuyện này không thể lộ ra, thậm chí không thể cho các huynh đệ được biết, nhưng có thể sớm chiều làm bạn, đã là duyên phận lớn lao, trong lòng chỉ có thỏa mãn vui mừng.

- Nhưng chung quy vẫn là che giấu các huynh đệ, trong lòng chúng ta vẫn luôn tiếc nuối áy náy, thế nên dưới cựu trạch này, có chôn 900 vò rượu mừng. Nguyện chờ ngày thẳng thắn với các huynh đệ, uống mừng một hôm.

- Ta biết thân phận của hắn, hắn là hoàng tử Ngọc Đường, nhưng mà thân phận này cũng không phải điều ta quan tâm. Với ta mà nói, hắn chỉ là trượng phu của ta, đời này kiếp này, ngoại trừ là Cửu Tôn, hắn chỉ là trượng phu của ta, chỉ vậy mà thôi.

- Cho nên, ta thực sự rất hạnh phúc, so với tuyệt đại nữ nhân trên đời đều hạnh phúc hơn. Mà từ lúc gia nhập Cửu Tôn đến nay, càng là thời gian hạnh phúc nhất. Cho nên đến lúc viết phong di thư này, ta cũng rất hạnh phúc.

- Đối với huynh đệ đọc được di thư này, ta có một thỉnh cầu. Cũng là tâm nguyện cuối cùng của ta! Chính là nhi tử của ta, năm nay hắn mới một tuổi. Hy vọng ngươi có thể giúp ta chăm sóc nó, coi nó như con đẻ mà nuôi dưỡng.

- Đời này của ta, hổ thẹn với nhi tử. Thân là huyết mạch hoàng gia, lại không được hưởng thiên hoàng đãi ngộ. Thân là có cha có mẹ, lại không được phụ mẫu chở che. Thân là hậu nhân Cửu Tôn, lại không được lộ diện ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.