Ta Là Chí Tôn

Chương 828: Chương 828: Lần này phát tài




Thượng Quan Linh Tú trầm ngâm nữa ngày, nói:

- Sư phụ, ta vẫn muốn đem nó hóa thành một thanh kiếm. Con đường tương lai của Vân Dương, tất sẽ gập ghềnh hiểm trở, ta không thể chỉ nghĩ đến bảo vệ bản thân. Ta hy vọng có thể cùng hắn đối mặt với tất cả lòng đong ngăn trở. Khi đối mặt với bất kỳ trở ngại nào… ta càng hy vọng có thể dùng kiếm trong tay ra, mở đường cho hắn tiến lên không trở ngại.

- Ha ha ha ha…

Một hồi cuồng tiếu vang lên, lập tức một thanh âm cất tiếng:

- Tuyết Yên, thế nào? Mặc dù ngươi là nữ nhân, nhưng vẫn không đủ hiểu nữ nhân a? Ta đã sớm đoán nha đầu này sẽ chọn binh khí, ngươi đã phục hay chưa?!

Theo tiếng cười, một thân ảnh áo trắng thản nhiên hiện thân.

Ba sợi râu dài bay lả tả, kéo dài tới tận rốn, tóc hoa râm, có vài phần dáng vẻ già nua, chỉ có ánh mắt vẫn trong trẻo, tựa như có thể nhìn thấu hết thảy.

Một bộ dạng tiên phong đạo cốt, phiêu nhiên xuất trần, khiến người ta nhìn thấy liền thản nhiên kính trọng.

Nhân vật như vậy, quả như người trong chốn Thần Tiên, không giống bình thường!

Thượng Quan Linh Tú cũng bị phong thái của người này chấn nhiếp, tức thời nổi lòng tôn kính, càng ý thức được, người này nhất định chính là sư công trong miệng sư tôn.

Sư phụ đã lợi hại như vậy, chỉ sợ sư công còn phải càng lợi hại hơn một bậc.

Thế nhưng… Mai cô cô vừa nhìn liền trợn mắt, lập tức lại dở khóc dở cười:

- Ngươi… ngươi làm cái gì vậy? Sao… sao lại biến thành bộ người không ra người, quỷ không ra quỷ này? Muốn dọa người sao?

Người tới đưa tay vuốt râu dài, một bộ cao thâm mạt trắc, híp mắt bễ nghễ nói:

- Nếu ta đã là sư công, đương nhiên không thể giữ dáng vẻ lúc trước, tối thiểu trước mặt nha đầu này, ta phải duy trì hình tượng ổn trọng thản nhiên, như vậy không phải hợp tình hợp lý sao? Sao lại thành dọa người rồi?

Mai cô cô nhất thời che mặt im lặng.

Với mấy câu nói này, nào còn cái gọi là ổn trọng thản nhiên?

Giờ ngươi không chỉ dọa người, mà một chút xíu hình tượng cũng không có!

- Mặc kệ ngươi, nhà chúng ta vất vả mới thủ được một đồ đệ, trước mắt cần phải tranh thủ thời gian phát thiệp mời, tổ chức nghi thức a.

Người áo trắng vuốt vuốt râu ria, híp mắt nói:

- Để đám kia chạy tới chúc mừng, tặng lễ mới là đúng đắn phải không?!

Mai cô cô tức xạm mặt lại, thấy hình tượng của lão công mình lại sụp đổ thêm một bước, tam quan vỡ vụn, tiết tháo sạch sành sanh!

- Tiểu Miêu, Tiểu Nghệ, tới tới tới, tranh thủ tới giúp ta chút, ta cho các ngươi danh sách, tranh thủ viết thiệp mời cho ta.

Người áo trắng nắm chặt ngón tay:

- A, bên Lăng Thiên cung… năm mươi tấm đi, chỉ cần có người, mỗi người một tấm, tránh cho người ta hiểu nhầm là ta không mời, còn bên Lão Hắc… hai trăm tấm có đủ không?

Hắn tự hỏi, lại quay đầu hỏi Mai cô cô:

- Lão Hắc có mấy lão bà a?

Mai cô cô xạm mặt lại, cả giận nói:

- Ngươi còn muốn mỗi một lão bà của người ta phải đưa một phần hạ lễ? Còn có mặt mũi hay không? Ngươi không biết xấu hổ, nhưng tỷ muội chúng ta cũng cần mặt mũi a!

Người áo trắng nghe vậy liền hừng hực giận giữ, giận không kiềm được mà nói:

- Đến cùng là ai không muốn mặt mũi, lão bà hắn sinh con, có ai mà ta không nhận được thiệp mời?! Lần này chúng ta thu đồ đệ, đương nhiên phải đòi lại cho đủ vốn! Mẹ nó, điều ta thiệt thòi nhất chính là cưới quá ít lão bà, thực sự thua thiệt đến nhà mà!

- Ừm?

Nữ tử áo trắng liếc ngang con mắt, tựa tiếu phi tiếu:

- Cưới quá ít lão bà? Thấy ngươi nói trôi chảy như vậy, chứng tỏ là đã suy nghĩ không ít lần nha!

Người áo trắng lập tức nghiêm túc, sau một tiếng cười ha ha lại kiêu ngạo nói:

- Mặc dù ít, nhưng chất lượng cao, so với mấy mụ dong chi tục phấn nhà hắn, mạnh hơn quá nhiều lần! Hoàn toàn có thể nghiền ép hắn! Đây vẫn luôn là điều khiến ta kiêu ngạo.

- Hừ.

Một hồi phong bạo vừa chuẩn bị xuất hiện đã lập tức chôn vùi, cho dù cường giả có mạnh hơn nữa, đại năng có bản lãnh hơn nữa, nữ nhân thì vẫn là nữ nhân, vĩnh viễn thích nói ngọt, mà càng là lời khen từ đáy lòng của nam nhân nhà mình, lại càng thêm ngọt, bất kỳ phong ba gợn sóng gì đều có thể đè xuống tám chín phần!

- Đúng rồi, còn bên kia nữa, mười mấy tên kia, chúng ta cũng nên gửi qua mấy chục tấm thiệp mời. Phải phân phát đến từng người một ai.

Nói đến đây, đột nhiên nhớ tới cái gì đó:

- Đúng rồi, không nên đưa cho tên tự luyến cuồng kia, nhất định hắn sẽ không tới…

- Ngoài ra, còn tên thần côn kia nữa, còn phải ghi chú cho rõ, đồ đệ chúng ta chính là con dâu hắn! Để hắn cân nhắc một chút, đừng có mà nghĩ tới chiếm tiện nghi mãi cho được.

- Ngoài ra, cũng nên đưa tới cho Tiếu Tiếu bên kia nữa, nhất định phải chuyển tới tận tay.

- Còn có…

- Ai cũng có phần, nhất định phải đưa tới tận tay.

Người áo trắng hưng phấn ngửa mặt thét dài:

- Lần này còn không cho ta phát tài một phen a!

Thượng Quan Linh Tú khẽ co quắp khóe miệng, cảm thấy vị sư tổ này… thực sự cổ quái thế nào đó, so với ấn tượng ban đầu, thực khác một trời một vực, thực chẳng lẽ, là người thì không thể nhìn vẻ bề ngoài?!

Nữ tử áo trắng nói:

- Ngươi xác định muốn đưa tới cho Lão Hắc?!

Người áo trắng nghĩ nghĩ:

- Băn khoăn của ngươi cũng có lý… bên lão Hắc không nên phát, tránh cho đánh cỏ động rắn…

- Mấy người các ngươi lúc nào cũng đầy bụng chủ ý xấu, thực ra cũng chỉ là chó chê mèo lắm lông, thực sự cho mình là người tốt?!

Mấy nữ tử khác đồng thanh cười.

Thượng Quan Linh Tú nghe được mà như lọt sương mù, hồn nhiên không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng mỗi câu mỗi chữ đều dễ hiểu, nhưng cẩn thận suy nghĩ chân ý từng câu, lại hoàn toàn không rõ cụ thể có ý gì…

Chỉ có điều, tiếp đó, Thượng Quan Linh Tú ngạc nhiên phát hiện, bản thân đã bị các loại lễ vật đè bẹp.

Vẻ vẹn chỉ một vị sư công cùng mấy vị sư mẫu, còn có sư phụ… lễ gặp mặt đưa ra cũng đã rực rỡ muôn màu.

Thượng Quan Linh Tú thu bạc mỏi tay, nhận được mỗi kiện đồ tốt đều bản năng nghĩ tới: Nếu giờ có thể trở về thì tốt bao nhiên? Đem những thứ này cho Vân Dương, hắn có thể tiết kiệm được bao sức lực a…



Thượng Quan Linh Tú đã đi, bóng hình xinh đẹp không còn.

Trên dưới Thượng Quan gia đều phiền muộn.

Chỉ có Thượng Quan lão phu nhân là nhẹ giọng thở dài, tựa như buông được một cọc tâm sự, chỉ là một phần nhớ mong, lo được lo mất lại lộ rõ trên mặt…

- Vân Dương, sau này không được cô phụ Linh Tú.

Lão phu nhân nghiêm nghị nói với Vân Dương.

Vân Dương gật gật đầu:

- Xin lão phu nhân yên tâm, Vân Dương ở đây cam đoan với ngài, vĩnh viễn không phụ Linh Tú.

Thượng Quan lão phu nhân nở nụ cười nhẹ, từ ái nhìn Vân Dương, nói khẽ:

- Nếu có một ngày, ngươi và Linh Tú thành thân, chớ quên dâng một bầu rượu trước một phần lão thân, lão thân ở dưới suối vàng có biết, cũng cảm thấy vui mừng.

Vân Dương hít một hơi thật sâu, nói:

- Thân thể lão phu nhân còn khỏe mạnh, tất có thể tự thấy ngày đó, cho dù đến lúc tử tôn quấn đầy gối, cũng không phải ý nghĩ xằng bậy!

Thượng Quan lão phu nhân cười cười:

- Nhận quý ngôn của Vân Tôn, chỉ hy vọng như thế.

Lập tức trầm tiếng nói:

- Lần này Vân Tôn đi Thiên Huyền nhai, nhất định phải cẩn thận chú ý. Nếu không nắm chắc, không cần cậy mạnh. Mọi việc đều có thể bàn bạc kỹ hơn, còn nhiều thời gian, không gấp trong nhất thời.

Vân Dương nói:

- Vâng, Vân Dương hiểu được mấu chốt.

Lão phu nhân thở dài một tiếng, nói:

- Kỳ thực, chuyện của Cửu Tôn cũng là chuyện của toàn bộ Ngọc Đường, nhưng lại bị ngươi dùng sức một mình chuyển cả vào trong giang hồ, cưỡng ép cắt đứt với quốc vận. Hành động của ngươi, cố nhiên là có ý tốt, nhưng một người gánh cả thiên hạ… thực sự quá mệt mỏi, quá cực khổ.

Vân Dương thở dài.

Vị Thượng Quan lão phu nhân này không hổ là người một tay chưởng quản Thượng Quan gia.

Chỉ riêng điểm này, đã nhìn thấu toàn bộ tâm tư của hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.