Ta Là Chí Tôn

Chương 166: Chương 166: Lạnh giá trái tim Anh hùng




Mãi cho đến một cái ngã rẽ, Thiết Tranh mới đuổi kịp chiến mã của Vân Dương, nhưng hắn ngạc nhiên phát hiện, trên lưng ngựa đã không còn bóng người.

- Hỏng bét!

Toàn thân Thiết Tranh giật mạnh một cái: hắn là gian tế sao?

Nếu nhưng người mà bị người này chết là oan uổng, vậy sẽ dẫn tới đại họa ngập trời a...

Chẳng những hắn phải gánh nỗi oan này, hơn còn nặng và chặt vô cùng...

Nhưng, sau nhiều lần tỉ mỉ tra xét, cuối cùng xác nhận, không ai oan uổng!

Những người này, chính là những kẻ cầm đầu, là đầu nguồn sự kiện lần này!

Thiết Tranh gãi gãi đầu, rốt cục là chuyện gì vậy?

Hắn mê mang vò đầu, chuyện này... Có vẻ như hắn nghĩ thế nào cũng không thể hiểu a!

Thiết Tranh mang theo một đống dấu hỏi mà trở lại quân doanh, liếc mắt nhìn thấy Vương Tử Kỳ kia đang đứng trước cửa doanh, hết nhìn đông lại nhìn tây, mê hoặc hỏi Thiết Tranh:

- Đại soái, các ngươi đi đâu vậy? Sao trong doanh ta không còn ai cả a...

- Ngươi giả bộ hồ đồ cái gì!

Thiết Tranh nổi giận nhảy xuống ngựa, túm lấy người nào đó rồi điên cuồng tẩn một trận.

Đáng xong, mới thét ra lệnh:

- Trói tên hỗn đản này lại cho ta!

Mặt mũi Vương Tử Kỳ bầm dập, khóe miệng đổ máu, vẫn không ngừng kêu to:

- Chuyện này là thế nào? Chuyện này là thế nào?

Trận đòn này, oan uổng vô cùng a!

...

Cho đến khi Thiết đại soái biết được mọi chuyện từ trong miệng Vương Tử Kỳ, lại xâu chuỗi các sự kiện với nhau, lúc này mới có vẻ như hiểu rõ, nhưng kỳ thực vẫn chỉ biết trợn mắt há mồm, ngoại trừ lòng vô cùng phiền muộn, thế mà không nói được một câu.

Bởi... Chuyện này không cách nào báo cáo.

Người khác giả mạo phó tướng của ngươi, vậy mà ngươi không nhận ra được, đây vốn là chuyện cười lớn, việc này nếu xảy ra trên chiến trường, ngươi biết tình huống như vậy có thể gây ra hậu quả cỡ nào không? Sơ xẩy chút là toàn quân bị diệt như chơi a...

Chỉ nói riêng tình huống trước mắt, hiện tại đã giết người, nếu giết nhầm thì sao? Coi như giết nhầm một người, ngươi cũng không có cách nào dọn dẹp cả?!

Thiết Tranh nhà ngươi sao có thể hồ đồ đến vậy?

Thiết Tranh có thể suy ra, nếu hôm nay hắn báo cáo chuyện này lên trên, chính hắn nhất định sẽ bị lên án, cho nên chỉ có thể ngậm bồ hòn mà im lặng, giả bộ như chẳng xảy ra chuyện quái gì cả.

Chỉ là, trong lòng hắn vẫn rất nghi hoặc: người giả mạo phó tướng kia là ai? Giết người sao có thể giết đến tinh chính như vậy? Không phải là Thu Lão Nguyên soái đi...

- Phó tướng của ngươi không tồi! Đúng là không tồi!

Lão Nguyên soái Thu Kiếm Hàn nhìn thấy Thiết Tranh, lớn tiếng tán thưởng một câu:

- Gọn gàng, trực tiếp, rất có phong phạm của lão phu năm xưa... Không tệ không tệ, nên ban thưởng, trọng thưởng.

Vẻ mặt Thiết Tranh xanh lại.

- Lão đại nhân quá khen!

- Ngươi còn biết là quá khen sao? Nói ngươi đi giải quyết thì ngươi cứ đi giải quyết, còn nói mấy lời vô nghĩa làm gì? Trực tiếp bắt lại không phải là được rồi sao? Lại còn hỏi người ta biết tội chưa? Ngươi có thể lý luận phân phải trái với đám đọc sách sao? Nếu có thể động đao, chớ có nói nhảm, động đao mới là nghề của chúng ta!

Vừa khen Vương Tử Kỳ, Lão Nguyên soái chỉ mũi Thiết Tranh mắng to một trận:

- Nếu không phải Vương Tử Kỳ kia quả quyết, trực tiếp ra tay, quá nửa là hiện giờ ngươi đã rơi vào cái hố mà người ta đào sẵn! Ngươi nói ngươi xem... Vốn dĩ ngươi sắp đại hôn, ta cũng không nên mắng ngươi... Nhưng ngươi con mẹ nó a, não ngươi là não heo sao?! Mặt hàng như ngươi có thể lấy được lão bà, chắc hẳn bà lão kia bị mù a!

Thiết Tranh xám xịt về quân doanh.

Mang theo lệnh khen cho phó tướng Vương Tử Kỳ. Lòng Thiết Tranh tràn đầy phiền muộn.

- Ta?

Vương Tử Lỳ kém chút bị đánh gãy sống mũi, ngạc nhiên vạn phần:

- Khen ngợi ta? Ta lên chức? Vì sao a? Ta ta ta... Lập đại công từ lúc nào vậy...

Nhìn đồng liêu chúng quanh hâm mộ, bội phục, Vương Tử Kỳ chân chính:

- Đại soái... Cái này...

Thiết Tranh thốt nhiên rống to:

- Ngậm cái mõm chó của ngươi lại cho lão tử! Ngươi con mẹ nó được lên chức mà còn ủy khuất đúng không? Được tiện nghi mà còn khoe mẽ đúng không? Tả hữu, lên cho ta!

Phốc phốc phốc...

Vương Tử Kỳ bị đánh ngất xỉu, bị thay thế, sau đó lập công được thưởng, sau lại bị hành hung, sự kiện liên tiếp xảy ra khiến hắn như người trong mộng, mờ mịt không hiểu là sao...

Mà kẻ đầu têu, cầm đầu, hắc thủ sau màn việc này, đang vô cùng vui vẻ!

Hôm nay thống khoái chém giết, trọn vẹn những hơn hai trăm người. Thực ra nó cũng chỉ là phụ, điều khiến Vân Dương càng thêm kinh ngạc đó là:

Lục Lục thể hiện cảm xúc sinh động chưa từng có, hiển nhiên lần này chiếm được bất bình chi khí mà nó cần, hơn nữa, còn đặc biệt nhiều!

Lúc đầu, Vân Dương nghĩ, những tên thư sinh này rắp tâm bất lương, muốn gây bất lợi cho Ngọc Đường đế quốc, nhưng cũng không thể coi là hạng người xấu xa phát rồ, vậy mà không ngờ chúng đúng thực là người xấu, bất bình chi khí mà Lục Lục gom được, chính là bằng chứng không thể cãi lại!

- Kỳ thực, những người này đểu hiểu Thượng Quan tướng môn là anh hùng. Nhưng mặc dù bọn hắn biết rõ chân tướng, nhưng vì đạt được mục đích cá nhân, lại muốn đổi trắng thay đen, rối loạn lẽ phải. Nếu mấy người đó còn không đáng chết, vậy trên đời này còn có ai đáng chết nữa a?!

Vân Dương hừ một tiếng:

- Về sau nếu còn gặp được mặt hàng như vậy, gặp một cái giết một cái, ai mà có thời gian nói nhảm với bọn hắn!

Ngay cả lịch sử còn muốn bẻ cong, mấy tên gia hỏa như vậy, học vấn càng cao, nguy hại sẽ càng lớn.

Lần này Vân Dương giết không chút nương tay, sau này nếu còn gặp lại, chỉ sợ hắn sẽ còn ra tay ác hơn!

Đương nhiên, loại chuyện như vậy Vân Tôn đại nhân sẽ không thể nào tự ra mặt, mượn tay người khác, lại trả lại một cái đại chiến tích, chính là thù lao tạ ơn mượn thân phận a!

Vị Thiên tướng Vương Tử Kỳ kia rất may mắn, mơ mơ màng màng mà nhận được một đại công, chịu mấy trận hành hung, còn gánh thêm một cái oan uổng. Kỳ thực, nói là oan uổng cũng chưa đúng, bởi, coi như Vân Dương không làm vậy, hắn vẫn phải làm nhiệm vụ, cuối cùng kết quả cũng sẽ không khác nhiều lắm...

Trong cùng ngày, quan phương lập tức tổ chức phản công, khiển trách quân đội hoành hành phạm pháp, nếu không nghiêm khắc trừng trị, quốc sẽ không còn là quốc vân vân, Hoàng đế Bệ hạ đích thân hạ chỉ chiếu cáo thiên hạ.

“... Từng nghe nho lấy văn loạn pháp, hiệp lấy võ phạm cấm. Nay, sỹ tử Ngọc Đường không phân biệt được trắng đen, đảo ngược lẽ phải, bẻ cong lịch sử, tổn hại trung nghĩa, ăn nói bừa bãi, gạt bỏ trung lương, cân nhắc gian nịnh... Làm như thế, có gì khác với hạng loạn thần tặc tử?”

“Thượng Quan tướng môn, đan tâm như minh nguyệt, sơn hà Ngọc Đường đều chứng kiến bích huyết trung hồn cả nhà họ. Cả nhà Thượng Quan đều xả thân báo quốc, trung liệt hy sinh thân mình, gia tộc lớn như vậy, lại tử thương gần như hết sạch. Chỉ còn sót lại cô nhi quả mẫu, ấy vậy báo quốc chi tâm vẫn không nguội. Gia tộc vì nước hy sinh lớn như vậy, lại bị người nói xấu thành loạn thần, thiên lý công đạo ở đâu? Nhân nghĩa lương tâm còn đâu? Trước sau mới 150 năm, xương cốt trung thần còn chưa lạnh, anh linh chưa xa, lại bị người lẫn lộn phải trái, đổi trắng thay đen, dưới cửu tuyền, há có thể nhắm mắt?!

“... Một đám nho sinh đọc đủ thứ thi thư lễ nghĩa, lẽ ra nên thấu tỏ mọi đường, phân ưu cho gia cho quốc. Lại vì tâm tư cá nhân, đại nghịch bất đạo, kích động quần chúng, rét lạnh linh hồn trung lương, thưởng tổn trái tim liệt sĩ... Hoàng Thiên Hậu Thổ, không thể nhẫn nhịn. Tội nghiệp như vậy, không giết không đủ bình dân phẫn, không tru không thể an trung hồn...”

“... Từ hôm nay, phàm là ngươi dám lấy lời ấy ra bàn luận, tận tru cửu tộc! Nho môn Ngọc Đường, phải lấy đó mà làm gương! Bích huyết trung hồn, lưu danh sách sử, phải vạn thế lưu danh, không tha người dùng ngòi bút làm vũ khí mà loạn pháp...

Thánh chỉ Hoàng đế Bệ hạ soạn ra lần này, nghiêm khắc vượt lẽ bình thường. Trong thánh chỉ, có thể thấy rõ được vẻ nổi giận, sát khí ngập trời của Hoàng đế Bệ hạ khi biết tin.

Cùng với thánh chỉ được chiếu cáo thiên hạ, phong ba lần này lập tức được trừ khử.

Mà Hoàng đế Bệ hạ truy cứu sau đó, cũng khiến cho những tên nho sinh từng tham dự chuyện này đều gặp vân rủi.

- Người đã bỏ mình, trừng phạt đúng tội, cần truy cứu tội liên quan của gia tộc. Người may mắn sống sót, ghi lại trong thiết quyển, cả đời, không được vào triều!

Không ít người một lòng khổ đọc, thậm chí dùng đủ mọi con đường để dương danh, tranh thủ danh vọng, chính là vì muốn một ngày đề tên trên bảng vàng, vào triều làm quan.

Nhưng đạo thánh chỉ truy cứu trách nhiệm vừa được ban bó, trực tiếp đoạn con đường làm quan của không ít người!

Lập tức dám nho sinh thể lương thành mảnh, nối liền không dứt.

Hành động lôi lệ phong hành này của Hoàng đế Bệ hạ, quả nhiên là giải quyết dứt khoát, sau khi giết gà, lập tức hạ thánh chỉ. Người chủ sự đều đã bị giết sạch, dù có muốn tiếp tục thầm gây chuyện, cũng là hữu lực mà khó triển khai, chỉ có thể ngậm bồ hòn mà không thể làm gì.

Căn bản không có lỗ hổng cho bọn chúng đảo ngược thế cục.

Đám thủ hạ đắc lực đã bị giết tới chín phần mười. Nhưng tên còn lại cũng bị hủy tiền đồ, tâm thầm oán trách, căn bản không thể dùng thêm được nữa. Nếu chỉ gây sóng gió trên triều đình, thì còn có ích gì?

Hơn nữa Hoàng đế Bệ hạ trực tiếp nổi nóng, mắt rồng đỏ bừng, nếu có ai dám can đảm nhảy ra gây chuyện, sợ rằng Bệ hạ sẽ không nói đạo lý mà trực tiếp ra lệnh làm thịt.

Cho nên chúng quan đều thức thời mà hô Bệ hạ thánh minh.

Cùng với thánh chỉ truy cứu trách nhiệm, Hoàng đế Bệ hạ còn ban bố một đạo ý chỉ an ủi Thượng Quan tướng môn. Hai vị đại lão quân đội tự mình xuất mã, chiêng trống động trời, lễ vật kéo thành hàng dài tiến về tổ trạch Thượng Quan tướng môn.

Vô số dân chúng bị kích động cũng hoàn toàn tỉnh ngộ, ai nấy nước mắt ròng ròng, tự giác quỳ lạy tạ tội trước đại môn Thượng Quan tướng phủ, thái độ thành kính, tràn đầy ý sám hối.

Sau mấy ngày sống trong sự biệt khuất, Thượng Quan tướng môn rốt cục có thể nghênh đón một mảnh trời sáng sủa.

Người quỳ trước cửa Thượng Quan gia thành một mảng đen kịt.

- Ta đáng chết, ta đã ném trứng thối...

- Đều do nhưng tên nho sinh kia nói hươu nói vượn, ta cũng đáng chết, vậy mà đi tin...

- Ta hận bản thân, một kẻ nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, lại đi theo người khác gây chuyện, quả thật đáng chết a...

- Khẩn cầu tướng môn tha thứ...

- Thỉnh cầu tướng môn tha thứ, tiểu nhân nhất thời hồ đồ...

...

Nhưng, không có bất kỳ người nào của Thượng Quan tướng môn đứng ra nhận xin lỗi, càng không hề có chút ý trấn an đám đông, chỉ có lão quản gia đi ra nói một câu:

- Người trong nhà đều là cô nhi quả mẫu, không tiện ra mặt chào hỏi. Xin chư vị mau rời đi, không thể tiếp đón chu đáo, thật xin lỗi.

Chỉ một câu nói, ngoài ra không còn gì khác.

Nhưng, trong lời nói đạm mạc này, lại ẩn chứa một cỗ cảm giác nản lòng thoái chí, nó cứ quanh quẩn quấn lấy đáy lòng từng người từng người.

Đám quần trúng đều rơi vào cảnh mờ mịt luống cuống, tựa như thấy gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói thành lời.

Họ vẫn đứng trước cửa Thượng Quan gia, trù trừ mãi mà không đi.

Cũng có ít người thầm tức giận, không phải là chỉ hiểu nhầm một chút thôi sao? Chúng ta cũng đã tới đây xin lỗi, các ngươi còn muốn gì nữa...

Hai người Thu Lão Nguyên soái cùng Lãnh Đao Ngâm cùng nhau đi đến trước đại môn Thượng Quan phủ, thấy xung quanh Thượng Quan phủ bị vô số người vây lấy, còn tưởng là xảy ra chuyện gì, vội vàng qua hỏi thăm mới biết chuyện gì xảy ra.

Liếc qua đại môn của Thượng Quan phủ, đen đen trắng trăng vàng vàng, ô uế không thể chịu nổi, cái thứ đen đen vàng vàng kia rõ là chất thải bài tiết, đến giờ mùi thối vẫn sộc vào vào mũi người xung quanh. Nhìn lại, lại thấy một đám người đến cầu xin tha thứ...

Thu Kiếm Hàn giận tím mặt, Lão Nguyên soái sải bước đến trước cổng chính Thượng Quan gia, nhảy phốc lên đài, chỉ tay chửi ầm lên:

- Đám hỗn trướng các ngươi, còn có mặt mũi đến đây xin lỗi?! Còn có chút thể diện nào hay không? Người! Dù thế nào cũng phải nên có chút ranh giới cuối cùng a?!

- 150 năm dài đằng đẵng, Thượng Quan tướng môn vì sự an ổn của Ngọc Đường đế quốc, mấy đời nam đinh đều chết sạch, hiện giờ chỉ còn một nhà mẹ góa con côi, đám người các ngươi được hưởng bình an do người ta bảo hộ, lại nghe người đặt điều, tin tưởng vào lời đồn nhảm nhí, còn dám đến gây chuyện, vây công tướng môn, các ngươi còn có nửa điểm lương tâm hay không hả?!

- Các ngươi làm rét lạnh trái tim nhiệt huyết của tướng môn, lúc trước, lời khó nghe, chuyện khó tưởng gì cũng có thể làm ra, hiện nay biết rõ mọi chuyện, mới đến đây nói thật xin lỗi, vẻ mặt sám hối, tưởng thế là xong việc sao? Đám hỗn trướng vo ân phụ nghĩa các ngươi nghĩ thật đẹp a! Mấy đời Thượng Quan tướng môn huyết chiến sa trường, da ngựa bọc thây, người mà bọn hắn bảo vệ, vậy mà lại là đám vương bát đản không có lương tâm các ngươi!

- Xin lỗi?! Sám hối?! Uổng cho các ngươi có thể nói ra được! Xem lại đám người các ngươi xem. Ta thực sự cảm thấy, các huynh đệ Thượng Quan hy sinh bảo vệ đám các ngươi, thực sự không đáng! Huyết chiến sa trường, da ngựa bọc thây, người trước ngã xuống, người sau lại tiến lên! Đổi lại là sự an ổn cho đám Bạch Nhãn lang! Vong ân phụ nghĩa, sổ điển vong tông, không biết xấu hổ các ngươi!

- Hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, thấp hèn, bỉ ổi!

- Các ngươi có nghe thấy tiếng thút thít trung hồn Thượng Quan gia dưới cửu tuyền? Các ngươi có nhìn thấy bích huyết trung hồn đang phẫn nộ? Có đáng không? Xảy ra chuyện như vậy, các ngươi làm thế nào để khiến tướng sĩ cam nguyện liều mạng chinh chiến? Chẳng nhẽ, huyết chiến đến da ngựa bọc thây là vì bảo hộ đám các ngươi? Các ngươi thì tính là cái cứt chó gì!

...

----------------

Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.