Ta Là Chí Tôn

Chương 1130: Chương 1130: Long Tranh Hổ Đấu




Vân Dương trầm ổn đứng tại chỗ, lưỡi đao lóe sáng, Thiên Ý Chi Đao như sống lại, ung dung gặp chiêu phá chiêu, Đại Bạch Bạch tạm thời không có ý xuất thủ trợ chiến, chỉ vẻn vẹn đứng sau lưng Vân Dương.

Hiển nhiên giờ vẫn chưa tới lúc Đại Bạch Bạch cần xuất thủ, lại hoặc nói, Vân Dương không có ý để Đại Bạch Bạch nhập chiến!

Lần này là đối thủ có tu vi hơn hắn, lại có chiến ý sôi sục không sợ chết, thực sự là cơ hội khó được, Vân Dương đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ duyên, đại chiến một trận cho thỏa thích!

Thiên Ý đao pháp của Vân Dương thỏa thích huy sái!

Đối với tu giả mà nói, hiếm khi gặp được đối thủ toàn lực ứng phó, không sợ nguy hiểm. Nơi đây không sợ thương vong, cho nên mới có thể lợi dụng.

Thời gian vừa rồi tu vi của hắn tăng quá nhanh, vừa hay có thể mượn cơ hội này, tiến hành ma luyện chỉnh hợp một phen!

Khúc Khiếu Phong như một thanh khai thiên cự chùy, lấy lực lượng lôi đình vạn quân không ngừng nện xuống…

Thiên Ý đao pháp của Vân Dương, toàn lực bộc phát, tích cực ứng đối!

Thời gian trôi qua, phần lớn thời gian Vân Dương đều bị ép xuống hạ phong, thế nhưng không phải hoàn toàn không có sức hoàn thủ, ngẫu nhiên cũng có thể phản công một đao, Khúc Khiếu Phong lập tức phải biến chiêu lẩn tránh!

Dù sao hắn vừa phải bận tâm tới kiếm của bản thân, lại vừa phải tận lực tránh thân thể bị thương!

Muốn tự bạo tạo thành uy lực lớn nhất, điều kiện tiên quyết là nhục thân hoàn chỉnh, tấm gương trước đó không xa, thân thể không đầy đủ, uy lực tự bạo giảm mạnh!

Trong lúc nhất thời, hai người dần biến thành trạng thái giằng co!

Tất cả mọi người đều chú tâm quan chiến, kiếm của Khúc Khiếu Phong, như phong quyền tàn nguyệt, tựa như đại sơn áp đỉnh, lấy thế cuồng phòng vũ bão, mang theo uy năng cực lớn vẩy xuống hướng Vân Dương, cùng lúc, từ bốn phương tám hướng, trên trời dưới đất, không chỗ nào không có kiếm mang!

Đưa mắt nhìn qua, thực ra chính là kiếm mang của ba chiêu trước đó, mà kiếm mang hiện tại đã thành hình, ẩn ẩn tùy thời có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, lóe lên như thao thiên cự lãng!

Tiếp tục chiến đấu, khí thế của Khúc Khiếu Phong càng ngày càng mạnh, càng ngày càng cuồng mãnh, tựa như sóng lỡn vỗ bờ, liên miên vô tận!

Nhưng mà Vân Dương lại như thuyền nhỏ lênh đênh trong sóng, theo gió lên, theo xóng xuống, chập trùng lên xuống, cho dù ngẫu nhiên bị đẩy lên đỉnh, thế nhưng rất nhanh liền xuống, tựa như lúc nào cũng có thể lật úp.

Chỉ có điều, phần nguy hiểm này vẫn cứ duy trì như thế, không hề có ý chuyển biến thêm xấu, tuy phiêu diêu bất định, nhưng lại chung thủy bình yên!

Chiến đấu được một lúc, Khúc Khiếu Phong hét dài một tiếng, thế công lại biến đổi, kiếm phong ầm ầm, tựa như từ cửu thiên rơi xuống.

Phong lôi động, thanh thế càng lúc càng kịch liệt, đinh tai nhức óc, kinh tâm động phách.

Thế công của Khúc Khiếu Phong ngày càng mạnh, đao pháp của Vân Dương cũng ngày càng tinh diệu, hoàn mỹ không tì vết.

Thế cục trước mắt rõ là Vân Dương đang bất lợi, thế nhưng bất kể nguy cơ thế nào, hắn vẫn chỉ dùng hết toàn lực, quần nhau với kiếm quang như thác của đối phương, từ đầu tới cuối không hề dùng tới chư tướng thần thông ứng đối, chỉ dùng Thiên Ý đao pháp.

Ánh mắt Khúc Khiếu Phong cũng cực độc, giao thủ trong thời gian ngắn liền nhận ra đao pháp tinh diệu của Vân Dương không phải thứ mà hắn có thể đụng, siêu diệu trong đó tầng tầng lớp lớp, lấy hiểu biết của hắn, khó có thể tìm ra giới hạn, càng không thể phá giải, tâm niệm nhanh chóng thay đổi, thế công lại biến đổi, đem thế công của bản thân chuyển thành như cự chùy kinh thiên đập xuống, một chùy lại một chùy, hung hăng nện vào Vân Dương.

Ngươi có ngàn vạn diệu kế, ta chỉ cần lấy lực khắc chế, Huyền khí tu vi của ta hơn ngươi, giờ dùng nhất lực phá vạn pháp, xem ngươi có thể làm gì?!

Đám tu giả trên đài quan sát, nhìn một màn long tranh hổ đấu, không khỏi đều biến sắc.

Chiến đến mức này, rất nhiều người mới gặp lần đầu tiên!

Đám người dù tâm phục khẩu phục Khúc Khiếu Phong, thế nhưng cũng chỉ là trong dự liệu, dù sao Kim Đỉnh môn cũng từng dám khiêu chiến trung phẩm Thiên Vận kỳ, nếu đệ nhất cao thủ còn không có lực lượng tương đối, như vậy sao dám tự cao tự đại.

Nhưng mà phủ tôn Cửu Tôn phủ Vân Dương lại khác, đối mặt đệ nhất cao thủ Kim Đỉnh môn, thế mà không cần mượn Huyền thú cũng có thể duy trì lâu như vậy, hơn nữa tới bây giờ, vẫn có thể có công có thủ, thực sự khiến người ngạc nhiên!

Hoắc Vân Phong đứng trên đài cao, xuất thần nhìn bên dưới chiến đấu, thản nhiên nói:

- Năm đó… khi tu vi ta cũng đạt tới Thánh vương nhị phẩm… nếu gặp Khúc Khiếu Phong hiện tại, chỉ sợ… giờ đã sớm thất bại thảm hại, tuyệt không có may mắn. Mà Vân Dương kia, lại có thể thủ vững, thậm chí ngẫu nhiên còn có thể phản công… vị Cửu Tôn phủ chi chủ này… chỉ cần giữa đường không chết yểu, tiền đồ tương lai, tất bất khả hạn lượng.

Đinh Bất Khả ở bên tính toán, vừa chú mục vào giữa sân, ánh mắt không nháy lấy một cái, nửa ngày mới nói:

- Khúc Khiếu Phong tuy có thể công cực mạnh, tràn trề không gì đỡ nổi, thế nhưng Vân Dương này… lại khiến ta cảm thấy như Phượng Hoàng dục hỏa trùng sinh, không ngừng tiến bộ…

Vưu Bất Năng vỗ tay một cái:

- Không sai, chính là cảm giác này! Dường như… dường như…

Nói đến đây, hắn liền dừng lại, vắt óc cũng không tìm ta từ nào chuẩn hơn để hình dung.

Hoắc Vân Phong thản nhiên nói:

- Vân Dương hiện tại, tựa như một thanh thần binh, đang nhận lấy rèn luyện nên có! Mà Khúc Khiếu Phong lại tựa như một thanh đại chùy, từng chùy từng chùy đập xuống, từng chút bức tạp chất trên thần binh. Phải không?

Vưu Bất Năng vỗ đùi:

- Chính là như thế!

Hoắc Vân Phong thở dài:

- Có thể nói, hiện Vân Dương đang lấy Khúc Khiếu Phong để ma luyện bản thân, hòng đột phá cưc hạn. Mục đích lớn nhất của hắn là để học tập, rèn luyện bản thân, tự nhiên phải dùng cực hạn để bảo toàn bản thân, còn mục đích của Khúc Khiếu Phong lại là thủ thắng, chiến thắng… tâm cảnh của hai người, hoàn toàn khác biệt. Tâm cảnh khác, đường đi cũng càng khác!

- Lấy chiến lực hiện tại mà Vân Dương biểu hiện ra, nếu muốn thực sự kết thúc trận chiến này, chỉ cần để Huyền thú xông lên, hai mặt giáp công, ưu thế của Khúc Khiếu Phong hiện tại lập tức tan thành mây khói, thậm chí dù có lựa thời cơ thích đáng tự bạo, may ra mới có thể ngang tay một lần… nhưng Vân Dương vẫn không làm như vậy, hiển nhiên muốn tận dụng ma luyện đến cùng. Cho nên nói, người hiện đang nỗ lực chèo chống, thực ra chính là Khúc Khiếu Phong.

- Bởi vì nếu hắn tự bạo ngay bây giờ, Huyền thú xông lên, Vân Dương lui lại, Huyền thú có thể chết, nhưng Vân Dương nhiều lắm sẽ chỉ trọng thương, bọn hắn vẫn sẽ thua.

- Cho nên Khúc Khiếu Phong chỉ có thể đành chịu!

- Hắn chỉ có thể không ngừng thúc thăng lực lượng, sau đó chờ cơ hội, chờ Vân Dương không thể tiếp tục kiên trì, Huyền thú nhất định phải lên…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.