Ta Là Chí Tôn

Chương 67: Chương 67: Mạc đạo giang hồ Viễn, thùy ngôn hồng trần diêu




Một kiếm tựa lôi đình phích lịch kia khiến Triệu Bỉnh Long hoàn toàn ngốc trệ!

Huyết dịch còn ấm tuôn ra từ trong mai mảnh thi thể, Triệu Bỉnh Long trơ mắt nhìn lục phủ ngũ tạng rơi xuống, hắn chỉ thấy hai chân như nhũn lại, vậy mà không thể chạy nổi.

Một bên khác, thân ảnh áo đen kia nhẹ nhàng du tẩu, cây đao trong tay xuất quỷ nhập thần, trong chốc lát đã có hơn 20 người mất mạng dưới đao.

Hắn cũng không phải quá mạnh mẽ, nhưng thân pháp lại thập phần quỷ dị, rõ ràng ở trước mắt, lại giống như hư ảo, hữu hình vô chất, chỉ có đao của hắn là không ngừng lóe sáng trong đêm tối, mỗi lần lóe lên, đại biểu một đạo huyết quang!

Từ đầu tới cuối hắn vẫn lãnh đạm giết người, tốc độ cũng không chậm hơn người áo xanh kia là bao.

Mỗi một đao xuất ra, là một cái mạng ung dung nhàn nhã bị gạt bỏ!

Triệu Bỉnh Long sợ đến vỡ mật, hắn liều mạng đứng lên, chạy hướng hậu trạch.

Nhưng, người áo xanh cười hắc hắc một tiếng:

- Còn muốn chạy?

Một đọa hàn quang lóe lên.

Một thanh trường kiếm sáng loáng trực tiếp xuyên qua đùi Triệu Bỉnh Long, đem thân thể hắn hung hăng găm xuống đất!

Oanh!

Huyền khí đi kèm trên thân kiếm nháy mắt nổ tung, trong nháy mắt thân thể Triệu Bỉnh Long hoàn toàn tê liệt!

Toàn thân hắn run rẩy, nhưng lại không thể nhúc nhích, ngay cả âm thanh cũng không thể phát ra.

Hắn trơ mắt nhìn đám thân vệ, hộ vệ mà mình vẫn kiêu ngạo, trong đó có người hắn lấy giá cao thuê tới, thậm chí… có người là tổ chức phái tới phụ tá…

Từng tên, từng tên bị chém giết như chặt dưa thái thịt!

Chỉ mất không quá thời gian hai ba lần hít thở, toàn bộ tiền viện đã không thấy bóng người sống.

Bóng người áo xanh thét dài một tiếng, kiếm quang tựa trường long bay lên, mang theo đuôi sáng tựa như thiên thạch vạch phá vũ trụ, bay thẳng tới nội viện của Triệu Bỉnh Long!

- Phụng mệnh, một nhà Triệu Bỉnh Long, chó gà không tha!

Phía hậu viện truyền tới tiếng kêu thảm thiết.

Trong khi đó, người áo đen mang theo thanh đao, đến trước người Triệu Bỉnh Long, không đợi hắn nói chuyện, chuôi đao gọn gàng mà linh hoạt đem Triệu Bỉnh Long đánh ngất. Tiện tay rũ ra một cái bao, đem thân thể Triệu Bỉnh Long nhét vào trong.

Sau đó bắt đầu trắng trợn vơ vét.

Tựa hồ hắn rất quen thộc Triệu phủ, ngay cả bảo tàng mật thất của Triệu Bỉnh Long cũng bị hắn một đao trực tiếp bổ ra, chỉ chốc lát, một bao lớn được kéo ra.

Trong thư phòng cũng bị thân ảnh áo đen ghé qua.

Cùng lúc đó, người áo xanh kia vẫn đang đại khái sát giới ở hậu viện.

Sau một lát, người áo đen xoay người trở ra, người áo xanh cũng mang theo một thân sát khí trở lại, một tay cầm lên bao bố chứa Triệu Bỉnh Long.

- Có giết nhiều không?

- Không, chỉ giết người nhà Triệu Bỉnh Long.

- Ân, đám tiểu thiếp của hắn, rất nhiều người là bị bắt tới, thả đi.

- Công tử, những tiểu thiếp kia ta không có giết, bất quá, lão bà nhi tử của Triệu Bỉnh Long, cùng với những thị nữ thị vệ tâm phúc kia, một cái cũng không bỏ qua!

- Tốt, chúng ta đi!

Người áo xanh gật gật đầu.

Người áo đen kia tất nhiên là Vân Dương, hắn đảo mắt một vòng:

- Chuyện lớn như vậy, nếu không có ai thế tội cũng không hay lắm…

Phương Mặc Phi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn công tử của mình.

Chỉ thấy Vân Dương đột nhiên cầm lên một tấm vải dính đầy máu tươi, viết viết lên vách tường dòng chữ:

Mạc đạo giang hồ viễn, thùy ngôn hồng trần diêu. Đảm cảm phạm hổ uy, nhất kiếm huyết thao thao.

(dịch nghĩa: Chớ nói giang hồ xa, ai nói hồng trần xa. Dám can đảm phạm hổ uy, một kiếm máu cuồn cuộn)

Dòng chữ thiết họa ngân câu, khí thế phi phàm!

Viết xong, Vân Dương cùng Phương Mặc Phi trực tiếp thả người mà đi.

Tiếng cảnh báo không ngừng vang lên bốn phía, thanh âm vô số quân mã di chuyển truyền tới, tiếng gót sắt ẩn ẩn đã đến rất gần. Quân đội đế đô quả nhiên được huấn luyện nghiêm chỉnh, nhanh như vậy đã tới. Có điều Vân Dương cùng Phương Mặc Phi còn nhanh hớn.

Hỏa diễm thao thiên.

Chờ khi quan binh nha môn tới, chỉ thấy một mảnh thảm trạng tựa địa ngục.

Toàn bộ tiền viện Triệu phủ không có bất cứu bóng người sống!

Triệu Bỉnh Long mất tích.

Hậu viện, trực hệ của Triệu Bỉnh Long đều chết sạch, thiếp thận thị vệ thị nữ càng là chết chung một chỗ, chỉ có hơn ba mươi nữ tử đang rúc vào nhau, run lẩy bẩy.

Những người này đều là thị thiếp của Triệu Bỉnh Long…

- Lập tức phong tỏa hiện trường.

Có người kêu to một tiếng.

- Kiểm số thương vong, mau chóng điều tra hung thủ. Hỏi cung người sống, rồi gửi bản sao cho các bộ!

- Ở đây có một bài thơ… đây… đây…

Có người kêu sợ hãi.

- Thơ? Để ta xem một chút… xítttttttt…..

- Xem phong cách thơ này… mạc đạo giang hồ viễn, thùy ngôn hồng trần diêu… chẳng lẽ đây là… Lăng Tiêu Túy làm?

- Tê…

Hai mặt nhìn nhau.



Tại thời điểm Triệu phủ vẫn còn binh hoang mã loạn, Vân Dương cùng Phương Mặc Phi đã về tới Vân phủ.

Lão Mai nhìn thấy Vân Dương trở về, ánh mắt lão nhìn vào mắt Vân Dương có chút u oán.

Trước đó, làm chuyện gì cũng lôi kéo ta đi, hiện tại Phương Mặc Phi tới… liền biến thành Phương Mặc Phi…

Công tử, ngài đây là có mới nới cũ a.

Vân Dương nhìn vào ánh mắt Lão Mai, không khỏi nổi da gà, cơ mạt co rút một hồi:

- Lần sau, lần sau…

Lão Mai vẫn u oán như cũ.

Vân Dương gãi gãi đầu, thực sự cảm giác ác hàn tập kích toàn thân, vòng vo đổi chủ đề:

- Vân Hầu có nhà không?

- Không có, không biết đi đâu.

Lão Mai suy nghĩ nói.

- Nha…

Vân Dương lẻn vào trong mật thất. Không quên kéo theo Triệu Bỉnh Long.

Phương Mặc Phi đã thay đổi mộ bộ đồ khác, lạnh lùng đứng trước mặt Lão Mai.

- Rất mãn nguyện a?

Lão Mai không đầu không đuôi hỏi một câu.

- Đã nghiền!

Phương Mặc Phi gật gật đầu:

- Dưới chân thiên tử, ban ngày ban mặt, ngang nhiên động thủ…

Lão Mai trợn trắng mắt:

- Còn ban ngày ban mặt… ta thấy ngươi vui tới quên trời đất… giờ con mẹ nó cũng đã là canh hai…



Vân Dương tiến vào trong mật thất, phù một cái ném Triệu Bỉnh Long xuống mặt đất, căn bản không thèm để ý tới hắn, quay người đi ra ngoài.

Hôm nay hắn giết quá nhiều người, trọn vẹn cũng có bốn chín người, lại thêm lúc trước giết Tây Môn Vạn Đại cùng thị vệ của hắn, bất bình chi khí thu được trong thời gian này cũng không ít.

Tâm thần hắn tiến vào thức hải xem xét, vừa nhìn không khỏi ngạc nhiên.

Lục Lục vẫn như cũ, nhưng tráng kiện hơn nhiều, đã trưởng thành một chút, nhưng mảnh lá thứ hai vẫn…

A.

Mảnh lá thứ hai có vẻ cũng trưởng thành hơn một chút.. Nhưng còn lâu mới đạt đến độ mở thành một lá sem hoàn chỉnh./.

Lần trước chỉ giết mười hai người mà đã xuất hiện lá thứ nhất. Hơn nữa theo tình trạng chỉ cần mười người là đủ. Tính như vậy lần trước còn thừa hai cái, trong thời gian này giết năm mốt người, tổng là năm ba.

Sao mảnh lá thứ hai còn chưa hình thành?

Cái này có chút không đúng a.

Day leo của Lục Lục vung vẩy, tỏ vẻ khinh bỉ Vân Dương nửa ngày: nếu cứ giết mười tên ác nhân có thể hình thành một lá, vậy chảng phải ngươi chỉ cần giết một trăm tên ác nhân là có thể trở thành vũ trụ Chí Tôn rồi?

Trên đời nào có chuyện tốt như vậy!

Vân Dương yên lặng.

Vốn nghĩ một lần nữa có thể có thêm một bảo bối, hiện tại xem ra chỉ là mộng tưởng. Không biết bảo bối thứ hai bao giời mới hình thành a…

Dây leo của Lục Lục lại điên cuồng vung vẩy, tỏ vẻ khinh bỉ cực điểm.

Bảo bối như vậy, một cái cũng đủ nghịch thiên, ngươi lại muốn mỗi cái lá cái lá cây đươc một cái… thực sự nghĩ nhiều a.

Đây chính là bảo vật Tiên Thiên cấp bậc…

Vân Dương có chút buồn bực, trước khi rời đi còn hung tợn cảnh cáo:

- Còn dám khinh bỉ ta như vậy, ta sẽ không cho ngươi ăn nữa.

Lục Lục lập tức khuất phục, dây leo quấn quanh chân Vân Dương,một trận vuốt mông ngựa, tựa như tiểu nữ hài đang làm nũng, mềm mại, hồn nhiên, đáng yêu…

Trong chốc lát Vân Dương đã bị đánh bại.



Không tấn cấp, như vậy cũng nên đi thu thập Triệu Bỉnh Long a.

Vân Dương xuất hiện trong mật thất, trược tiếp đem Triệu Bỉnh Long còn đang hôn mê treo trên không trung thành hình chữ đại. Nhìn Triệu Bỉnh Long còn đang hôn mê, trong mắt Vân Dương tràn đầy lãnh ý.

Địch quốc, hoặc là Tứ Quý lâu đối phó Cửu Tôn, Vân Dương cũng không lấy làm lạ.

Hắn chỉ trả thù mà không tức giận.

Nhưng, Triệu Bỉnh Long thân là tướng lĩnh Ngọc Đường đế quốc, vì cái gì mà còn muốn hại Cửu Tôn?

Đối với loại người này, Vân Dương nhất quyết không thể tha thứ!

Triệu Bỉnh Long bị dội một gáo nước lạnh mà tỉnh lại, vừa mở to mắt liền thấy Vân Dương bình tĩnh mà hàm vô hạn sát khí. Con ngươi lạnh lùng kia khiến Triệu Bỉnh Long có một loại cảm giác: “Đôi con ngươi này, có thể trực tiếp thông tới Âm Tào Địa Phủ!”

- Triệu tướng quân, chúng ta lại gặp mặt.

Vân Dương nhàn nhạt, không chút ý cười:

- Thật là có duyên a. Trong lòng ngươi ước gì sớm xử lý ta, mà trong nội tâm ta cũng đám sớm muốn trò chuyện như vậy với Triệu tướng quân a.

Triệu Bỉnh Long nhe răng cười một tiếng:

- Tiểu tử, ngươi đừng phách lối, bản tướng quân chính là trọng tướng của Ngọc Đường đế quốc, ngươi lám làm như vậy với ta, thiên uy tức giận, vương pháp không dung!

- Vương pháp không dung?

Vân Dương cười lạnh một tiếng, đột nhiên ánh mắt trở nên săc lạnh, hắn gằn từng chữ nói:

- Vậy khi ngươi tiết lộ tin tức của Cửu Tôn, khi ngươi lập âm mưu hãm hại Cửu Tôn, có suy nghĩ vương pháp không dung hay không?

Triệu Bỉnh Long đột nhiên trợn tròn trong mắt, hắn không thể tin được mà nhìn Vân Dương, tựa như gặp quỷ mà kêu lên một tiếng, thanh âm khàn giọng, khó nghe vô cùng:

- Ngươi… ngươi là ai! Ngươi… làm sao ngươi biết!?

- Làm sao ta biết?

Trên mặt Vân Dương lộ ra biểu lộ khó chịu cơ hồ muốn khóc.

- Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm. Triệu Bỉnh Long, báo ứng của ngươi đã đến!

Hắn gắt gao nhìn Triệu Bỉnh Long:

- Ai có thể nghĩ được, thân là trọng tướng quyền cao chức trọng trấn thủ biên cương của Ngọc Đường đế quốc, thế mà lại là hai mươi tháng giêng của Tứ Quý lâu! Rất tốt, rất tốt!

Toàn thân Triệu Bỉnh Long trùng xuống như quả cầu da bị xì hơi, ánh mắt vốn hung lệ, nháy mắt trở nên uể oải.



Chưa đến nửa canh giờ.

Vân Dương đem một thân thấm đẫm máu tươi đi ra khỏi mật thất, sau khi nhìn thấy chân diện mỏi của Triệu Bỉnh Long ở Thanh Vân phường, Vân Dương đã mất đi lòng tin đạt được nhiều tin tức từ trên người Triệu Bỉnh Long.

Tham lam, háo sắc, thô bạo, vô mưu, hơn nữa tu vi không cao.

“Nếu mình là người chủ sự của Tứ Quý lâu, cũng sẽ không để tên ngu xuẩn như vậy biết quá nhiều tin tức”

Mặc dù hắn thân là tướng quân, nhưng năm nay lại không xung phong ra chiến trường giết địch. Một chút dũng khí cuối cùng trong lòng hắn đã bị cẩm y ngọc thực, tiền quyền sắc đẹp ăn mòn sạch sẽ!

Quả nhiên, sau khi Vân Dương thi triển chút thủ đoạn, phòng tuyến của Triệu Bỉnh Long trực tiếp sụp đổ!

Đối với tất cả mọi chuyện đều trực tiếp thú nhận. Chi tiết trong đó cũng nói rõ ràng. Nhưng đối với những người khác của Tứ Quý lâu, trừ Sở Thiên Lang ra, mặt khác… hoàn toàn không biết.

- Từ khi nào ngươi biết đến Sở Thiên Lang?

- Hai năm rưỡi trước… bởi vì tin tức của Cửu Tôn cần không ngừng truyền lại, nên ta mới biết Sở Thiên Lang cũng là người trong tổ chức.

- Trước đó thì sao?

- Trước đó cũng không có nhiệm vụ…

- Vậy ngươi gia nhập Tứ Quý lâu từ khi nào? Ai giới thiệu ngươi? Ai tìm tới ngươi?

- Ba năm trước… là một người bịt mặt, nhưng hắn chỉ xuất hiện có một lần, sau đó không còn xuất hiện nữa.

- Có đặc điểm gì không?

- Người kia che chắn vô cùng chặt chẽ, căn bản không nhìn ra bất cứ đặc điểm gì…

- Sứ mệnh của ngươi?

- Nghe ngóng tin tức Cửu Tôn… chỉ có như vậy.

- Tin tức Cửu Tôn sao có thể dễ dàng nghe đến? Là ai nói cho ngươi?

- Không biết… tóm lại, thời điểm cần ta truyền tin tức trở lại, trên bàn sẽ xuất hiện một phong thư…

- Thư đâu?

- Theo phân phó, đã đốt toàn bộ…

Vân Dương hỏi tới lúc này liền có xúc động một chưởng chụp chết con heo này!

Ngươi là đầu heo sao?

-------------

Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.