Ta Là Chí Tôn

Chương 291: Chương 291: Mộ chôn quần áo




Dựa theo kết luận này, chẳng phải nói người phá hủy Thanh Vân phường, là một kẻ vượt qua nhận biết của toàn bộ Thiên Huyền đại lục?!

Nếu thực như vậy... Như vậy có thể nói...người trong Thanh Vân phường, nhất định toàn diệt, tuyệt không thể còn sinh cơ!

- Còn có gì nữa không?

- Ta cẩn thận kiểm tra toàn bộ khu phế tích, dù là những vật nhỏ nhất cũng không buông tha!

Thủy Vô Âm nói:

- Cuối cùng tìm được một chút... Mảnh vỡ đồ trang sức...

Nói: liền đưa lên một cái túi nhỏ rồi mở ra trước mặt Vân Dương.

Vân Dương nhìn một cái, cơ mặt nhất thời co quắp.

Trong túi nhỏ, có mảnh vỡ vòng ngọc, cũng có mảnh vỡ uốn lượn của châm cài, lại có cây trâm bị cắt thành mấy khúc, có...

- Còn nữa không?

- Còn có... Hiện trường còn sót lại rất nhiều mảnh vụn huyết nhục, ta đều thu lại, đều là mảnh vỡ thân thể không hoàn chỉnh... Khục, dưới uy lực như vậy, thân thể người thực sự quá yếu... Quá yếu, tuyệt đối không có khả năng... Khụ khụ.

Thủy Vô Âm phát hiện Vân Dương sắp bộc phát lửa giận mãnh liệt, cẩn thận nói:

- Có điều... Tổng hợp lại, hẳn là một hoặc hai người... Bị nổ đến thịt nát xương tan...

- Hơn nữa, từ tóc, cùng với hoa văn cơ bắp dễ để nhận thấy người chết là nữ tử... Nữ tử trẻ tuổi...

Thủy Vô Âm nói.

Vân Dương cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹn, trong lúc nhất thời đau đến không thể thở nổi.

Hai mắt Vân Dương đỏ hồng nhìn Thủy Vô Âm:

- Ngươi điều tra một ngày rưỡi, chỉ tra được mấy điều đó? Điều ta muốn hỏi... Vân Túy Nguyệt còn có bao nhiêu khả năng còn sống?

- Thứ ta cần biết, là nàng có khả năng còn sống hay không?!

Vân Dương gần như gầm lên.

Hắn mong đợi Thủy Vô Âm có thể cho mình một cái đáp án khẳng định, coi như không có, cũng đừng là cái câu trả lời chắc chắn gần như phủ định toàn diện sinh cơ này!

Căn cứ tình huống tổng hợp trước mắt... Nếu Vân Tuý Nguyệt cùng Thanh Sơn Tuyết ở trong Thanh Vân phường lúc đó... Như vậy...

Thủy Vô Âm ho khan một cái:

- ... Hẳn phải chết không thể nghi ngờ!

Nếu ở Thanh Vân phường lúc đó!

Hai người bọn họ thế nào có khả năng không ở Thanh Vân phường?!

Vân Dương há mồm thở dốc.

Cái gọi là hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, từ tận đáy lòng Vân Dương sao có thể không biết hy vọng Vân Túy Nguyệt còn sống thực sự rất xa vời, đập vào mắt hắn là đủ loại dấu hiệu đã tử vong, nhưng Vân Dương vẫn hy vọng bản thân nhìn sai, hy vọng Thủy Vô Âm có thể đưa ra một chút may mắn nhỏ nhoi!

Nhưng đáp án của Thủy Vô Âm, lại càng thêm khẳng định Vân Túy Nguyệt đã chết không thể nghi ngờ!

- Phán đoán của ngươi ta đã biết... Nhưng ta luôn có một cảm giác, nàng còn không có chết... Đêm hôm trước nàng còn cùng ta uống rượu, lại cho ta được thấy tuyệt thế trân phẩm trên đời không thể thấy, lại còn nói ta bảo trọng, còn đưa ta rượu, còn...

Vân Dương vội vàng nói:

- Tất cả những chuyện này, chứng tỏ nàng đã sớm biết kết cục của Thanh Vân phường, nàng đã sớm chuẩn bị. Chính vì nàng biết chuyện này... Cho nên nàng mới có thái độ kỳ quái như vậy.

- Theo lý mà nói, chuyện ta an bài chỗ ở cho nàng, nàng không có khả năng biết từ sớm, nếu không phải đã sớm hiểu rõ tình hình, căn bản sẽ không thể có phản ứng như vậy... Đúng không?

- Nếu nàng làm như vậy, càng có thể sớm chuẩn bị, sao có thể nói là chết chắc? Đúng không?

- Còn nữa, Vô Âm ngươi nghĩ... Nàng đợi Ngũ ca lâu như vậy còn không tự sát, sao lại có thể đột nhiên tự sát lúc này? Đúng không?

- Cho nên ta nghĩ, nàng... Nàng muốn giả chết để mai danh! Đúng không? Chắc chắn là vậy rồi!

- Ngươi nói nàng vẫn có khả năng còn sống đúng không?

- Trả lời ta a, Vô Âm, đúng không?!

Vân Dương vội vàng muốn tìm một kẻ đồng ý với lời nói của mình!

Từ sâu trong thâm tâm hắn, thực sự không thể tin tưởng chuyện Vân Túy Nguyệt đột nhiên chết thê thảm như vậy!

Hắn chờ mong có một người nào đó nói cho hắn một cái luận chứng: Vân Túy Nguyệt không chết!

Cách làm này, rất buồn cười, rất ngây thơ, thậm chí có thể nói là rất vô lý.

Loại chuyện này, lẽ ra một người như Vân Dương không thể làm ra được. Hắn luôn tỉnh táo, đầu óc thanh tỉnh như băng tuyết, nhưng, lúc này, hắn không thể tỉnh táo cho nổi.

Tu vi cảnh giới bởi tích lũy quá hùng hậu mà đột phá, tâm cảnh cũng bởi liên tiếp được rèn luyện bằng máu mà vững chắc, nhưng mà tâm chướng đột nhiên tới, còn có bóng ma Cửu Tôn vẫn lạc ảm ánh trong đầu, lần này người chết lại là một người có quan hệ sâu xa với Cửu Tôn, tổng hợp lại trực tiếp dẫn phát mặt trái tâm lý trong lòng Vân Dương, tâm chướng này hoặc đã có thể nói là... Tâm ma!

Thủy Vô Âm thở dài một hơi.

Hắn rất rõ suy nghĩ trong đầu Vân Dương lúc này, lúc trước, khi hắn nhận được tin Phong Tôn vẫn lạc, hắn cũng đã trải qua quá trình tâm lý tương tựng, có thể nói hắn là người hiểu tâm trạng của Vân Dương hiện tại nhất!

Nhưng mà hắn còn biết, trạng thái tinh thần của Vân Dương hiện tại, rất không bình thường là một chuyện, nhưng điều mà hắn hiện tại có thể làm cho Vân Dương không phải là thì thầm thư giãn, mà là mạnh mẽ định hướng.

Bởi Tứ Quý lâu tùy thời đều có thể đến báo thù, không có thời gian để giúp Vân Dương từ từ làm dịu, nếu hiện tại mà Vân Dương còn giữ tâm trạng như vậy, e là phe hắn chỉ có một con đường triệt để diệt vong!

Nhất định phải để Vân Dương đối mặt hiện thực, nhìn thẳng vào chân tướng!

- Công tử!

Thủy Vô Âm trầm giọng:

- Sự thật trước mắt... Hết thảy tình huống hiện trường đều chứng minh một điều... Các nàng, đã chết!

Thủy Vô Âm nói, khiến Vân Dương trừng lên ánh mắt giận giữ, sát cơ sâm nhiên bao phủ Thủy Vô Âm.

- Tất cả mảnh vỡ trang sức thu được, đều là nhưng thứ mà Vân Túy Nguyệt cùng Thanh Sơn Tuyết đeo trên người...

- Cho nên, các nàng đã chết! Không có cái gọi là may mắn.

- Cái gọi là giả chết mai danh, chỉ là một cái cớ tự lừa mình yếu ớt nhất mà thôi!

Thủy Vô Âm cực kỳ lãnh khốc nói:

- Ta biết công tử không thể chấp nhận được chuyện các nàng đã chết. Nhưng sự thực, không muốn thừa nhận cũng phải thừa nhận. Cho nên ta góp nhặt tất cả mảnh vỡ huyết nhục, quần áo.

Thủy Vô Âm nói:

- Ta nghĩ, công tử là người thân duy nhất của các nàng, điều hiện tại ngài phải làm, đó là... Thay các nàng lập một mộ bia chôn quần áo cùng di vật, để phương hồn nhập thổ vi an, không phải làm cô hồn vô chủ!

Vân Dương chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt lạnh như băng nhìn Thủy Vô Âm, sau nửa ngày, lộ ra một nụ cười khổ vô lực:

- Thủy Vô Âm, ngươi biết không, có đôi khi ta thực muốn giết ngươi! Ngươi tàn khốc, không hề có nửa điểm nhân tình, ta thậm chí hoài nghi, lòng trung tâm của ngươi đối với Bát ca từ đâu mà đến? Lấy tâm tính của ngươi, không có khả năng trung tâm với bất kỳ người nào?!

- Tất cả những chuyện tàn khốc nhất, từ trong miệng ngươi nói ra đều vô cùng hợp lý, càng khiến người đau lòng!

Thủy Vô Âm không chút sợ hãi mà nhìn ánh mắt Vân Dương:

- Người đã chết rồi, điều chúng tra phải làm, không phải thút thít vì các nàng, càng không phải chấp mê bất ngộ, điều chúng ta phải làm, đó là báo thù cho các nàng, còn giúp các nàng nhập thổ vi an, sau đó, người sống phải sống tốt hơn nữa! Phải sống lâu dài, sống thay các nàng!

- Tất cả bi thương cùng phẫn nộ, đều không phải là cảm xúc mà chúng ta nên có! Cái gọi là nhân chi thường tình, không nên xuất hiện trên người những kẻ muốn báo thù như chúng ta!

-

Thủy Vô Âm lạnh lùng nói:

- Ta thấy công tử hẳn là sẽ đồng ý lời ta nói! Nếu không có trái tim như vậy, còn nói gì đến quyết chí thề báo thù?!

Vân Dương xạm mặt đứng lên, lạnh nhạt dị thường nói:

- Ngươi đi làm việc đi, làm việc mà ngươi nên làm!

- Vâng, thuộc hạ cáo lui!

Thủy Vô Âm cung kính hành lễ, cẩn thận tỉ mỉ, không khác ngày thường.

- Mau cút!

Vân Dương bạo hống một tiếng, gân xanh đầy trán.

...

Sau đó, Vân Dương dùng ròng rã một ngày, tạo mộ tòa mộ dị thường đẹp đẽ trong hoa viên Vân phủ.

Cả tòa một chôn quần áo và di vật đều được chế tạo từ bạch ngọc.

Đập vào mắt, chỉ có một mặt ngọc nho nhỏ hở ra.

- Nguyệt tỷ, đây là nhà ta, cũng là nhà của ngươi. Về sau, ngươi cùng Ngũ ca, đều ở lại đây cùng ta, đây cũng coi như chúng ta được gần gũi đi ha!

Vân Dương lầm bầm nói:

- Nguyệt tỷ, ngươi biết không, kỳ thực ta cũng là cô nhi, cũng thường xuyên tưởng tượng, thân nhân của mình còn sống trên đời... Từ khi gặp ngươi, ta cảm thấy như mình cũng có tỷ tỷ. Nếu ngươi không phải Ngũ tẩu của ta, ta nhất định nhận ngươi làm tỷ tỷ, nhưng tẩu tử cũng được, đều là tỷ của ta.

- Trong thời gian này, ta thường tới Thanh Vân phường chơi, biết rõ là không nên đến, biến rõ là đi nhiều sẽ khiến người hoài nghi, nhưng lại luôn tìm đủ lý do... Để tới!

- Bởi, nhìn thấy ngươi, ta như thấy được người nhà.

- Tiếng nói của ngươi, khiến cho ta sinh ra một cảm giác ngươi chính là người nhà của ta.

- Ta rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Bởi, trên đời này, ta có thân nhân của mình.

Vân Dương nhóm một nén nhanh, yên lặng nói:

- Nhưng đến giờ ta mới biết được, ấm áp trên thế giới này, cuối cùng cũng không thuộc về ta.

- Sau này, ta lại lẻ loi trơ trọi một mình, các ngươi đều bỏ ta... Các ngươi đều đi cả...

Vân Dương cười thảm một tiếng:

- Từ giờ trở đi, điều duy nhất ta có thể làm là chúc phúc các ngươi, chúc ngươi đoàn tụ với Ngũ ca, trên trời dưới đất, đời đời kiếp kiếp, vĩnh viễn không bao giờ chia lìa.

Vân Dương nhìn chăm chú mộ chôn quần áo di vật, bỗng nhiên có một cảm giác, Nguyệt tỷ cùng Ngũ ca chưa chết, họ đang sánh vai, đứng trước mặt hắn, tay nắm tay, mỉm cười nhìn hắn.

Vân Dương bỗng lắc đầu, mở to hai mắt nhìn.

Trước mắt một mảnh tối tăm.

...

Ban đêm.

Tiếng gió rít gào, như than như khóc.

Quảng trường Thiên Đường thành.

Trước pho tượng Hỏa Tôn, lửa cháy hừng hực.

Tiếng gió tinh tế, thúc dục hỏa thế, hỏa thế cũng không cuồng bạo, càng không tắt, vẫn thiêu đốt dai dẳng...

- Ngũ ca, tẩu tử đã đi tìm ngươi.

- Ngươi nhất định phải nghênh đón nàng cho tốt. Nhất định phải chiếu cố tẩu tử, tẩu tử là một cô gái tốt. Ngũ ca, đời này của ngươi bỏ qua nàng, thực sự đáng tiếc. Hy vọng kiếp sau, ngươi sẽ không phạm phải sai lầm tương tự.

- Thật xin lỗi. Ta không thể bảo vệ nàng, ta lại có lỗi với ngươi!

...

Tiếng gió tinh tế, bầu trời đêm Thiên Đường thành ngày càng lạnh lẽo.

Hỏa diễm trước pho tượng Hỏa Tôn không ngừng được đốt lên... Hừng hực...

...

Phó Báo Quốc ở trong phủ đệ của mình, trong lòng cảm thấy tâm phiền ý loạn

Ngay cả tĩnh tâm nhập định cầu an ổn, lại cũng gặp huyễn tượng từng cơn, tâm ma trùng điệp.

Thân thể khôi ngô cao lớn đi tới đi lui trong phòng, trên gương mặt vuông vức, vẫn không che giấu được sự sợ hãi khủng hoảng.

Trong mấy ngày nay, mỗi ngày hắn đều thức rất khuya.

Hắn biết điều sắp chờ hắn là cái gì.

Hắn hy vọng điều đó tới sớm một chút, cũng hy vọng điều đó sẽ không đến.

Đều đã chết!

Phó Báo Quốc đếm kỹ số lượng.

Với những gì hắn biết, nhân thủ mà Tứ Quý lâu an bài ở Thiên Đường thành, tổng cộng có hai mươi mốt người. Mà hiện tại... Đã chết hai mươi!

Thẩm Ngọc Thạch đã chết.

Hàn Vô Phi cũng đã chết.

Khương Trung cũng mất đầu.

Ngay cả đường chủ Xuân đường Hà Hán Thanh đều đã chết...

...

Bây giờ, chỉ còn lại một người.

Đó là bản thân hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.