Kể từ mùng chín tháng ba năm ngoái, sau khi Cửu Tôn xảy ra chuyện, Lão nguyên soái Thu Kiếm Hàn liền không có đêm nào ngủ yên giấc.
Mỗi khi đêm đến, lão lại không tự chủ nhớ đến việc này rồi theo thói quen cất tiếng thở dài. Đi cùng với tiếng thở dài đó là vô số mạch suy nghĩ ngổn ngang như thủy triều ùa về.
Cái chết của Cửu Tôn, tuyệt đối là một âm mưu khổng lồ.
Đằng sau cái âm mưu khổng lồ này là những mối liên hệ vô cùng rộng lớn và phức tạp. Phức tạp đến mức mỗi một lần nhớ đến lão lại thêm một lần hãi hùng kinh tâm.
Trải qua cẩn thận điều tra hơn một năm mà cũng chỉ bắt được vài con cá nhỏ râu ria.
“Phía quân đội, chắc chắn có nội gian, hơn nữa lại còn là kẻ quyền cao chức trọng. Đám triều thần kia cũng không ngoại lệ. Về phần Hoàng tộc...“.
Lão nguyên soái càng nghĩ càng xoắn xuýt. Lão cảm giác đầu mình sắp nổ tung:
“... cũng có phần đi. Về phần những quốc gia và thế lực khác, không cần bàn cãi, tất nhiên cũng đều tham dự!”
Nương theo ánh trăng, Vương tiên sinh dạo bước đi tới.
“Nguyên soái còn chưa ngủ sao?“.
“Loạn trong giặc ngoài khó bề phân biệt, tình huống như thế lão phu ngủ cách nào được!“.
Thu Kiếm Hàn thở dài một hơi thật sâu, tiếp đó buông một câu không đầu không đuôi:
“Có tin tức không?”
“Không có.”
Vương tiên sinh nhíu mày đáp:
“Những người kia... không muốn giao thiệp với bất kỳ ai. Sau khi cự tuyệt liên hệ từ lần trước, bọn hắn đột nhiên biến mất... Tựa hồ là bốc hơi khỏi thế gian vậy...”
“Haiz.....!”
Lão nguyên soái lại thật sâu thở dài. Tiếp đó lẩm bẩm:
“Mối thù của Cửu Tôn còn chưa báo thì những người này chắc chắn sẽ không lộ diện... Chỉ tiếc...”
Vương tiên sinh nghe xong lời lẩm bẩm của Lão nguyên soái thì trầm mặc, một lúc sau mới nói:
“Bọn họ mặc dù biến mất, nhưng có không ít vết tích để lại. Từ những vết tích này, có thể kết luận, những người này từ đầu đến cuối đều luôn tích cực hành động...”
“Đó là đương nhiên, cái chết của Cửu Tôn vô cùng kỳ quặc. Bọn họ không tìm cách báo thù mới lạ!”
Đối với tin tức này, Lão nguyên soái không hề cảm thấy kinh ngạc:
“Cửu Thiên vốn là một mạng lưới tình báo rời rạc. Mỗi người một mảnh trời riêng. Cái chết của Cửu Tôn là cơ hội duy nhất để Cửu Trọng Thiên(1) này hoàn toàn dung hợp lại với nhau thành một tổ chức bền như sắt thép.”
“Ngoại trừ Cửu Tôn, bọn hắn sẽ không nghe theo hiệu lệnh của bất kỳ ai!”
Lão nguyên soái tiếp tục nói lên phán đoán của mình:
“Hiện tại, bọn hắn cự tuyệt đối ngoại, theo thời gian trôi qua sẽ dần thoát khỏi tầm mắt của triều đình, trở thành một lực lượng mang tính chất giang hồ. Kể từ đó, hoàn toàn ẩn núp dưới mặt đất(2). Và cũng sẽ tạo thành một lực lượng ngầm khổng lồ, bao quát toàn bộ Thiên Huyền Đại Lục... Điều này, không biết là phúc hay vẫn là họa.”
Sau khi nói xong, Lão nguyên soái Thu Kiếm Hàn phát hiện, Vương tiên sinh một bộ muốn nói lại thôi. Liền hỏi:
“Vương huynh đệ có gì muốn nói sao?”
Vương tiên sinh ngập ngừng:
“Có lẽ là ảo giác...”
Sau đó tiếp tục:
“Từ đầu đến cuối ta vẫn luôn có cảm giác... mạng lưới tình báo Cửu Thiên, hình như vẫn còn đang nghe hiệu lệnh của ai đó... Hoặc là nói, vẫn còn đang bị một thế lực nào đó quản chế...”
“Cái gì!”
Lão nguyên soái kinh tâm thốt lên, sau đó thẳng lưng nghiêm túc:
“Ngươi có chứng cứ gì không?”
Đối mặt với chất vấn của Lão nguyên soái, Vương tiên sinh cất giọng chậm rãi:
“Mỗi vị Cửu Tôn đều tự mình suất lĩnh một chi đội ngũ riêng. Mỗi chi đội ngũ này, chỉ nghe hiệu lệnh của riêng mỗi người bọn hắn. Sau đó mới xen kẽ vào nhau hình thành nên Cửu Thiên.”
“Mặt dù nghe lệnh Cửu Tôn, nhưng mỗi chi đội ngũ cũng là một tổ chức độc lập. Nói cách khác, ngoài Cửu Tôn ra thì mỗi một tổ chức đều có lãnh đạo riêng của mình. Hoặc là, ít nhất phải có một hai người phụ trách riêng.”
“Nếu thật sự là rắn mất đầu, chín tổ chức này nhất định sẽ sụp đổ, tuyệt đối không thể nào dung hợp lại với nhau như sắt thép được.”
Vương tiên sinh tiếp tục phán đoán:
“Nếu ví von Cửu Thiên là một bang phái có chín bang chủ là Cửu Tôn. Đồng thời, môn phái này cũng chia làm chín đường khẩu, mỗi một đường khẩu lại có một vị đường chủ phụ trách riêng. Và mỗi vị đường chủ này chia đều nghe lệnh của chín vị bang chủ. Đột nhiên, một ngày đẹp trời nào đó, chín vị bang chủ đều lăn đùng ra chết. Người có quyền lực cao nhất bang phái lúc bấy giờ chính là chín vị đường chủ. Sẽ có vị đường chủ nào chịu cam tâm nghe lệnh của những đường chủ khác hay sao?”
“Đáp án khẳng định là không!”
“Thế nhưng giờ đây, Cửu Thiên lại không có bất cứ dị động nào!”
“Nói cách khác, phía trên bọn hắn, nhất định còn có lực lượng nào đó tiết chế!
Càng nói, hai mắt Vương tiên sinh càng sáng ngời:
“Bằng không, bọn hắn sẽ không cự tuyệt liên hệ cùng chúng ta.”
Hai mắt Lão nguyên soái cũng phát sáng theo, lão run rẫy thân thể đứng lên nói với giọng điệu pha chút mong chờ:
“Chẳng lẽ... Cửu Tôn... Không chết?”
“Điều này là không thể nào!
Thế nhưng lời khẳng định tiếp theo của Vương tiên sinh lại đem chút chờ mong vừa dấy lên kia của Lão nguyên soái đánh tan, khiến lão như hụt hơi, chán nản ngồi lại trên ghế.
Vương tiên sinh tiếp tục:
“Cửu Tôn mặc dù đã chết, nhưng khẳng định còn để lại hậu thủ khác.”
Hắn suy đoán:
“Khả năng lớn nhất, hậu thủ này chính là Hoàng Đế bệ hạ, còn có một khả năng khác... Cửu Tôn từng sắp đặt một vị tổng quản dưới quyền bọn hắn.”
Vương tiên sinh nói rất chắn chắn:
“Ngoại trừ hai loại khả năng này, không thể còn khả năng nào khác.”
“Hoàng Đế bệ hạ...”
Lão nguyên soái thở dài:
“Vì sự tình của Cửu Tôn, Hoàng Đế bệ hạ ít nhất đã ba lần hộc máu hôn mê... Mà thôi, lão phu lại tìm cơ hội thương nghị cùng bệ hạ một lần nữa...”
Vương tiên sinh còn đang muốn nói gì đó, thì đột nhiên có tiếng ống tay áo xé gió vang lên bên ngoài.
Hưu!
Xoạt một cái, một bóng người từ trên không trung Phủ nguyên soái lướt qua.
“Ai!”
“Lớn mật!”
Sưu! Sưu! Sưu!
Cơ hồ trong nháy mắt, có vài thân ảnh phản ứng lại, đồng thời xông lên thên không đuổi theo. Chỉ trong chốc lát, từ bốn phương tám hướng cũng đã tụ tập đầy người.
“Đã chậm.”
Vương tiên sinh sắc mặt âm trầm:
“Người đã chạy mất.”
Lúc này, một vị thị vệ vóc người khôi ngô vạm vỡ chạy nhanh tới báo cáo:
“Nguyên soái, có người ném xuống một cái túi. Bên trong tựa hồ chứa một ít giấy tờ.”
Vương tiên sinh trực tiếp hạ lệnh:
“Thu Đao, mở ra nhìn xem.”
“Vâng.”
Thị vệ có tên Thu Đao đáp lại một tiếng, sau đó lập tức xé mở miệng túi, một chồng hồ sơ từ bên trong rơi ra.
Thu Đao tranh thủ kiểm tra, sau đó hồi đáp:
“Không có độc, cũng không có điểm đáng ngờ nào khác...”
Lão nguyên soái lên tiếng:
“Mang đến ta xem.”
Bên trên hồ sơ, có một cái ấn ký nho nhỏ. Lão nguyên soái vội chộp vào trên tay tỉ mỉ quan sát, tiếp đó lão liền run rẩy toàn thân.
Ấn ký này do mực nước vẻ thành chín ngôi sao quay quanh thành một đoàn. Chính giữa của chín ngôi sao này là một cái tiêu chí kỳ dị, tựa như một đám lửa đang hừng hực thiêu đốt.
Vương tiên sinh cũng đang ở bên cạnh quan sát, vừa thấy rõ ấn ký này liền kinh hãi thốt lên:
“Cửu Thiên Lệnh!”
“Là Hỏa Diễm Lệnh trong Cửu Thiên Lệnh.”
Lão nguyên soái xác nhận lại, sau đó hít sâu một hơi nói tiếp:
“Đáng tiếc, không phải tự tay Hỏa Tôn phát ra. Nếu là do tự tay Hoa Tôn phát ra thì đoàn hỏa diễm này sẽ đỏ rực lên.”
Trên khuôn mặt già nua của hắn, đột nhiên lộ ra một tia sắc bén tựa lưỡi dao:
“Đã là Cửu Thiên Lệnh truyền ra thì tất nhiên là có việc quan trọng. Lão phu nhìn kỹ rồi quyết định tiếp.”
Nội dung của hồ sơ rất đơn giản, chính là việc xấu cả đời của một quan viên.
Lão nguyên soái chỉ mới nhìn một nửa, liền giận tím mặt!
“Tạ Vũ Nguyên! Dù đem tên này thiên đạo vạn quả cũng không đủ để hóa giải nổi bất bình trong lòng của dân chúng!”
Trên hồ sơ là toàn bộ tư liệu về Binh Bộ Thị Lang Tạ Vũ Nguyên. Từ việc Tạ Vũ Nguyên bắt đầu đắc cử làm quan cho đến hành động của hắn sau khi đắc cử. Như giết thê tử cùng nhi tử để cưới nữ nhi của Thái Sư đương triều. Bao gồm cả việc hãm hại trung lương, khi nam phách nữ, hoành hành tại kinh thành. Tư liệu về các bản án liên quan đến nhân mạng cũng không dưới một trăm.
Về phần đầu cơ trục lợi dân tư, quân tư của Ngọc Đường Đế Quốc cũng vô cùng rõ ràng. Có thể nói, nhân chứng, vật chứng đều đầy đủ xác thực. Bao quát nhân chứng của một sự việc điều cặn kẽ tường tận.
Cuối cùng là sự tình giết hại tàn binh càng nhiều không xể, nhìn sơ qua đã có mấy chục vụ.
“Loại người mất hết cả thiên lương như thế mà cũng có thể đứng trong hàng ngũ quan lại triều đình!”
Khóe mắt Lão nguyên soái Thu Kiếm Hàn như muốn nứt toát, nghiến răng:
“Ngày mai, lão phu chắc chắn đem tên quan liêu này hoàn toàn xử lý!”
Trông thấy bộ dạng Lão nguyên soái như thế, Vương tiên sinh lại thở phào nhẹ nhỏm. Bởi vì hắn có thể cảm nhận được sự vui mừng trong lòng Lão nguyên soái.
Cửu Thiên chủ động liên hệ khiến Lão nguyên soái yên lòng! Đừng nói chỉ là một cái Binh Bộ Thị Lang nho nhỏ, cho dù là Tể Tướng đương triều, chỉ cần Cửu Thiên Lệnh xuất hiện tại nơi này thì Lão nguyên soái cũng sẽ liều mạng một phen! Buổi tảo triều(3) ngày thứ hai.
Lưu thái sư quả nhiên nhảy ra ngoài than khóc:
“Bệ hạ, xin người vì lão thần chủ trì công đạo.”
Hoàng Đế bệ hạ biểu tình buồn bực:
“Thái Sư, ngươi đây là...”
Lưu thái sư tiếp tục than khóc:
“Vân Dương, con trai của Vân Hầu, xem thường kỷ luật, ngang nhiên tại bên đường ẩu đả mệnh quan triều đình. Hắn đem Tạ Vũ Nguyên, con rể của lão thần đánh tàn phế. Hơn nữa, còn xông vào nhà đập phá, cướp bóc... Hiện tại, một nhà Vũ Nguyên đã trở nên thê thảm vô cùng... “
“Lại còn có việc này?”
Hoàng Đế bệ hạ một trận kinh ngạc:
“Vi công tử của Vân Hầu kia bá đạo như thế sao?”
Đứng một bên, Lão nguyên soái Thu Kiếm Hàn đã sớm không kiềm nén được, sải bước ra:
“Bệ hạ, lão thần có bản tấu xin dâng!”
Lưu thái sư trừng cặp mắt nhìn về phía Lão nguyên soái, hắn cau mày nói:
“Lão Thu, ngươi hẳn là chờ ta làm xong việc…”
Lão nguyên soái cũng trừng mắt lại đáp:
“Bản soái muốn tấu chính là việc này của ngươi!”
Lưu thái sư lập tức lộ vẻ vui mừng:
“Tên Vân Dương kia ngang ngược, xằng bậy đến mức Lão Thu ngươi điều nhìn không vừa mắt a...”
“Ta nhìn không vừa mắt chính là con rể tốt của ngươi!”
Thu Kiếm Hàn trợn mắt:
“Ngươi xem lại mình đi, hết người rồi hay sao mà lại tìm một tên vương bát đản làm con rể? Khuê nữ của ngươi cũng không phải không gả ra được, mặc dù dung mạo hơi chút khó coi, tướng mạo lại hơi beo béo. Thế nhưng nam nhi trong quân đội của ta cũng không quá quan tâm việc này...”
“Lão thất phu!”
Lưu thái sư vừa nghe một đoạn liền không kiềm được mắng. Sau đó hắn tức giận lảo đảo người quát lên:
“Ngươi câm miệng!”
Thu Kiếm Hàn hừ lạnh một tiếng, sau đó lớn giọng:
“Thần cáo trạng Binh Bộ Thị Lang Tạ Vũ Nguyên, kẻ này tham vinh hoa phú quý mà giết thê tử cùng nhi tử để cưới người khác. Đây quả thật là táng tận thiên lương. Ngoài ra, hắn thường xuyên khi nam phách nữ, lạm sát kẻ vô tội. Bên cạnh đó, hắn còn từng hãm hại trung lương, chiếm lấy dân tư và quân tư để tư lợi,... thông đồng ngoại quốc... Tổng cộng hết thảy chín mươi tám đại tội! Cầu xin bệ hạ chế tài!”
Tấu xong, Lão nguyên soái đem hồ sơ đêm qua nhận được dâng lên.
Lúc này, đám quần thần đã xôn xao cả lên.
Khóe miệng Lưu thái sư kéo ra, trên mặt tràn đầy không tin:
“Lão thất phu, ngươi nói bậy.. con rể của ta...”
Thu Kiếm Hàn lạnh lùng nói:
“Con rể của ngươi, mỗi một sự việc mà hắn đã làm đều có nhân chứng, vật chứng vô cùng xác thực. Phải nói là tội ác tày trời! Trên hồ sơ có ghi lại hết thảy rõ ràng! Đợi bệ hạ xem xong, ngươi cũng có thể chính mình nhìn. Nếu xem xong mà ngươi còn cho rằng con rể của ngươi không nên giết thì... Hừ!”
Lão nguyên soái liếc xéo Lưu thái sư, ngụ ý trong mắt rất rõ ràng: Nếu ngươi dám bao che, ta tiện thể đem ngươi cùng một chỗ xử luôn!
Không cần hắn nói.
Trên long ủy, Hoàng Đế bệ hạ vừa mới xem qua một nửa liền đã tức giận đến toàn thân phát run, tiện tay ném hồ sơ cho đại nội thị vệ bên cạnh:
“Đọc lên, để mọi người cùng nhau nghe xem Binh Bộ Thị Lang của chúng ta đã làm chuyện tốt như thế nào!”
Theo mỗi một sự việc được đại nội thị vệ đọc lên, văn võ bá quan toàn triều đều trợn tròn tròng mắt.
Bản thân Lưu thái sư, sau khi nghe xong việc thứ nhất liền tại chỗ hôn mê bất tỉnh: Tạ Vũ Nguyên, ở quê nhà đã có thê tử cùng nhi tử, sau khi đắc cử làm quan, bí mật phái người hồi hương đem mẫu tử giết chết. Thi thể chôn ở... qua tay người là... nhân chứng là... Về sau, cố ý tiếp cận thiên kim Phủ thái sư...
Lưu thái sư đã sớm hôn mê nên không nghe được những việc phía sau. Nhiều năm trôi qua, hắn bị Tạ Vũ Nguyên xoay quanh lừa gạt, ngay cả con gái cũng bị góp vào. Bản thân hắn lại toàn lực đi nâng đỡ một tên súc sinh lang tâm cẩu phế như thế...
Hoàng Đế bệ hạ sau cùng chỉ nói bốn chữ:
“Xét nhà diệt tộc!”
Hắn cũng như Lão nguyên soái Thu Kiếm Hàn, sau khi nhìn thấy ấn ký Cửu Thiên Lệnh trên hồ sơ, liền biết vận mệnh của tên Tạ Vũ Nguyên này đã được chú định!
Sau khi Cửu Tôn xảy ra chuyện, đây là lần đâu tiên người của Cưu Thiên chủ động liên hệ cùng triều đình. Nếu như chuyện này không được giải quyết một cách thích đáng, chỉ sợ từ đó về sau người của Cửu Thiên sẽ thật sự biến mất vô ảnh vô tung.
Cho nên, mặc dù dựa theo trình tự, còn cần phải đi kiểm chứng thực hư của những việc trên, Hoàng Đế bệ hạ lại căn bản không có ý nghĩ đi kiểm chứng!
Sau khi tan triều.
“Lão nguyên soái.”
Hoàng Đế bệ hạ hai mắt như ưng nhìn về phía Thu Kiếm Hàn:
“Vị công tử của Vân Hầu kia... Ngươi kiểm tra một chút.”
Thu Kiếm Hàn đáp ứng sảng khoái:
“Tốt! Lão thần đã sớm có ý đó.”
“Việc kiểm tra làm ngay tại nhà của ngươi đi.”
Hoàng Đế bệ hạ nói:
“Trẫm cũng muốn quan sát hắn một lần.”
Lông mày Lão nguyên soái lập tức nhíu chặt. * Chú *
(1) Cửu Trọng Thiên: chín tầng trời, ý của Lão nguyên soái ở đây là chỉ chín tổ chức lệ thuộc của Cửu Thiên, tổ chức tình báo của Cửu Tôn.
(2) Mặt đất ở đây chỉ thế lực ẩn tính, thế lực ngầm.
(3) Tảo triều: Chầu triều vào lúc sáng sớm của các triều đại phong kiến cũ. Dịch: Hắc Ám chi địa!
(Do thành viên Hắc Ám chi địa dịch, xonevictory chỉnh sửa và xuất bản)