Tôn Minh Tú đau khổ cười một tiếng, nói:
- Tuy đệ tử xuất thân không phải danh môn đại tông, trước kia cũng coi như có chút cơ nghiệp, thế nhưng khi gia tộc bị cừu nhân tập kích, trong một sớm một chiều, cả nhà trên dưới đều bị kẻ thù giết không còn một mống, đây đã là chuyện cũ, nói nhiều vô ích, nhưng trong trận chiến đó làm đệ tử có ấn tượng sâu sắc nhất chính là, tiên phụ tiếp nhận địch nhân vây công, lâm vào hạ phong tràn ngập nguy hiểm, nhưng ta biết với tu vi của hắn, còn có lực phá vây thoát thân, hắn từ đầu tới cuối lại không trốn, vẫn liều chết lực chiến đến cùng, lúc sắp chết còn rống to: Nam nhi đời này nếu không thể thủ hộ người nhà, cho dù còn sống thì có ý nghĩa gì!
- Những năm gần đây, bên tai đệ tử thường xuyên nghe thấy tiếng vọng của tiên phụ. Tự giác có thể thủ hộ tất cả của chính mình, đây chính là chấp niệm của đệ tử.
- Cửu Tôn phủ chính là nhà của đệ tử, sư huynh sư tỷ sư đệ sư muội chính là huynh đệ tử muội ruột thịt của đệ tử, hoành nguyện cả đời của đệ tử chính là muốn vĩnh viễn ở cạnh bọn họ, bình an khoái hoạt. Phàm là có người muốn phá hư tất cả, đệ tử tất nhiên tử chiến giữ gìn, có chết cũng không hối hận.
Trên mặt hắn lộ ra nụ cười:
- Ý nghĩ của đệ tử là như vậy, thật sự là không nghĩ tới việc lâu dài hơn.
Vân Dương mỉm cười ấm áp, nói khẽ:
- Minh Tú, ngươi không tệ. Rất tốt.
Hắn nhìn Tôn Minh Tú thật sâu một chút.
Tên đệ tử này, tư chất còn kém xa Bạch Dạ Hành Vân Tú Tâm, nhưng tâm tính lại rất tốt.
Kết thúc nói chuyện cùng Tôn Minh Tú, Hồ Tiểu Phàm bên kia cũng đã kết thúc chiến sự, cũng thu thập tất cả chiến lợi phẩm, cười hì hì giao cho Vân Dương:
- Sư tôn, cái này, may mắn không làm nhục mệnh, thu hoạch tương đối khá... Hắc hắc hắc...
Vân Dương sầm mặt lại:
- Ngươi cười cái gì?
Sắc mặt Hồ Tiểu Phàm lập tức trắng bệch, đứng nghiêm:
- Đệ tử không dám.
- Giao tất cả thu hoạch cho Sử sư thúc!
Vân Dương lườm hắn một cái:
- Ngươi nắm giữ thời cơ ra tay rất tốt, nhưng lộ tuyến sử dụng kiếm pháp của ngươi thế nào, hỗn loạn không kết cấu, nếu không phải tu vi ngươi hơn xa đối phương, người biến thành quỷ dưới kiếm chính là ngươi đấy, ngươi bây giờ còn không biết xấu hổ mà đắc ý? Ngươi cười cái gì? Đẹp lắm sao? Chẳng lẽ lại nhớ thương chiến lợi phẩm, muốn chia một chén canh hay sao?
Hồ Tiểu Phàm đổ mồ hôi:
- Đệ tử tuyệt đối không dám, tuyệt không có ý này.
Vân Dương hừ một tiếng.
Hồ Tiểu Phàm thành thành thật thật khoát tay, không dám nói tiếng nào.
Vân Dương hừ một tiếng không nói thêm gì nữa.
Vân Dương cực kỳ xem trọng tên đệ tử Hồ Tiểu Phàm này, kẻ này không những bản tính không xấu, thậm chí có thể nói vô cùng đơn thuần, nhưng kinh lịch của bản thân lại khác xa những đệ tử khác.
Trước khi tiến vào Cửu Tôn phủ, lấy ẩn nhẫn huyết tinh đúc thành sinh lộ, chính bởi vì như vậy, trong cá tính của hắn còn có một mặt sát tính, thậm chí cho dù người trưởng thành trải qua những việc như thế lâu cũng khó sánh bằng.
Nếu không phải có cơ duyên bái nhập Cửu Tôn phủ, nếu kẻ này tiến vào con đường khác, cho dù không trở thành ma đầu khát máu, cũng khó tránh khỏi sẽ biến thành người cực đoan làm việc dựa vào yêu thích của bản thân!
Vân Dương cũng hiểu điểm này, mới mỗi lần mở miệng trách móc nặng nề, tận lực rèn luyện một hai.
Nhưng mà tâm tính kẻ này thật không tầm thường, hắn vừa quay trở lại đám đệ tử, hắn đã oai phong lẫm liệt hăng hái khoác lác với các sư huynh đệ, Vân Dương cũng cảm thấy dở khóc dở cười với tên đệ tử này.
Tâm tính này thật không tầm thường, thế nhưng là sư trưởng vừa mới trách cứ ngươi một trận, ngươi tốt xấu gì cũng phải giả vờ một chút chứ.
- Tiếp tục đi tới!
Hồ Tiểu Phàm cường thế chém giết, giết đệ tử Huyễn Kiếm môn không còn một mảnh. Nhưng tịch thu không nhiều. Chỉ có một chiếc nhẫn không gian là có giá trị không kém, những thứ tầm thường khác, thực sự không lọt nổi vào mắt người giàu có như Vân Dương.
Vân Dương liếc sơ qua một lần, lại bảo Sử Vô Trần thu tất cả vào, không quên dặn dò một tiếng:
- Chờ trở lại môn phái, phân một phần trong đó làm ban thưởng cho Hồ Tiểu Phàm.
Hồ Tiểu Phàm hú lên quái dị, lộn mèo, những đệ tử khác đều lộ ra vẻ mặt hâm mộ ghen ghét,
Mặc dù thu hoạch lần này không lọt nổi vào mắt người giàu có như Vân Dương, nhưng với các đệ tử Cửu Tôn phủ mà nói, đó là thu hoạch không tồi, cho dù chỉ là một thành cũng không ít.
Tất cả mọi người bắt đầu hâm mộ, Hồ Tiểu Phàm giàu rồi!
Đồng thời oán trách chính mình: Vì sao ta vừa rồi không xông lên?
Con đường phía trước quay về đường cái, một đoàn người Vân Dương tiếp tục lên đường.
Trải qua đoạn đường này, tuần tự trải qua phạm vi thế lực bốn môn phái, không biết nên nói thế nào, hoặc tâm lý những kẻ này không được tốt, lại có người hai môn phái tìm tới. Nhưng quá trình trong đó còn sảng khoái và bớt việc hơn lần trước. Các đệ tử đều anh dũng giành trước, đầu tiên là Tôn Minh Tú giải quyết một đợt, lại có Bạch Dạ Hành giải quyết một đợt khác, tất cả đều sạch sẽ nhanh nhẹn, vài phút giải quyết chiến đấu.
Làm đại sư tỷ Vân Tú Tâm mấy lần xin chiến nhưng không có cơ hội ra tay, cho nên có vẻ không vui, mãi cho đến khi có một đám sơn tặc không có mắt xông ra, “Ngoài ý muốn” xâm phạm, đại sư tỷ không chờ phân trần đã xông lên, một đường như phong quyển tàn vân diệt trừ dễ như trở bàn tay.
Sau đó không lâu cũng phải mở sát giới, thẳng đến khi còn cách Thiên Vận Kỳ không xa, một đám cường nhân khoảng chừng hai trăm người đột kích, cuồng vọng kêu gào muốn cướp giết nhúng chàm nữ đệ tử trong môn phái. Vân Dương vung tay lên, thập đại đệ tử cùng nhau xuất chiến, cũng chém giết hơn hai trăm người không lưu, người sống không còn.
Trên đoạn đường này, Sử Vô Trần cảm khái rất nhiều.
- Trước kia khi hành tẩu giang hồ, chưa từng thống khoái như thế này.
Sử Vô Trần nói ra câu nói này, đám người đều mỉm cười.
Sử Vô Trần nói có phần bất đắc dĩ, nhưng cũng là chân tướng, trước kia mọi người hành tẩu giang hồ, cho dù đi đến nơi nào, chỉ cần đệ tử môn phái nơi đó biết tin sẽ tìm tới chiến đấu, lấy lý do rất tốt, luận bàn.
Đối phương có trưởng bối môn phái áp trận ở bên, giao chiến tự nhiên hữu kinh vô hiểm, còn có thể hành động thỏa thích, tùy ý phát huy.
Nhưng nhóm người bọn hắn lại không được.
Một phương diện không thể bị giết, hết sức quần nhau, một phương diện khác sau khi hết sức quần nhau còn phải thời khắc giữ lại, còn không dám thống hạ sát thủ, một khi lỡ tay giết người, không nói đến sư môn trưởng bối đứng xem có từ bỏ hay không, cho dù thoát đi, toàn thân trở ra, đằng sau cũng phải chịu môn phái này truy sát vô tận. cuối cùng bản thân bị giết còn có thể liên lụy người nhà và bằng hữu gặp xui xẻo.
Đối mặt với tình huống này, một lúc sau, tình huống thảm không nói nổi, trực tiếp nghĩ lại mà kinh.
Lại xem hiện tại, những đệ tử môn phái lúc trước trong mắt không người, tất cả đều chết thảm trong tay đệ tử của mình, huyết nhục văng tung tóe.
Cho dù đám người Sử Vô Trần không có tự mình xuất thủ, cũng có thể cảm giác được sảng khoái tận hứng!
Các ngươi, cũng có hôm nay!
Sau khi một đường chiến đấu, Nhậm Khinh Cuồng cười nhạt nói:
- Chờ chúng ta trở về... Chỉ sợ những môn phái bị tàn sát sẽ làm phiền chúng ta.
- Gây phiền toái? Chỉ cần bọn chúng có lá gan làm phiền chúng ta, chúng ta sẽ tiếp hết, trước đó chúng ta chỉ nhìn các đệ tử ra tay, hiện tại tay chân ngứa ngái.
Lạc Đại Giang mỉm cười, tự phụ tiêu sái nói không hết.
Giang Lạc Lạc nhìn sang, nói:
- Đại Giang, nụ cười của ngươi, trong mắt ẩn chứa khí khái của tất cả nam tử trong thiên hạ.
Đám người cười ha ha, trong ánh mắt còn có mập mờ không nói nên lời.
Lạc Đại Giang nhất thời mặt đỏ tới mang tai, chỉ một ngón tay, nói:
- Phía trước, chính là Ngũ Trọng sơn.