Ta Là Chí Tôn

Chương 943: Chương 943: Năm bè Bảy đảng




Thế nhưng mệnh lệnh này lại bị tất cả mọi người nhất trí phản đối.

- Vì sao?

- Sao chúng ta phải rời khỏi? Hàng qua liên can trực tiếp tới vận mệnh tông môn chúng ta bị Không Cướp Trời cướp đi, chúng ta đi rồ, hàng hóa mất thì sao?

- Tài vật gia tộc bọn ta bị cướp nhiều như vậy, chúng ta tuyệt đối không thể đi được…

- Bang chủ của chúng ta đã có lệnh, không mang hàng về thì đem đầu mang về. Chẳng cần ngài hao phí tâm trí, giết thẳng chúng ta đi là dược….

- Chúng ta...

- Chúng ta không đi!

- Chúng ta muốn ở lại quyết tử chiến cùng Không Cướp Trời, dù chết không lùi!

- Không báo thù này thề không bỏ qua!

- Đúng vậy đúng vậy, thà chết không lùi, thề không bỏ qua!

- Thà chết không lùi, thề không bỏ qua!

...

Những lời như vậy loan truyền khắp Yến Tử sơn, liên miên không dứt.

Nhưng cao thủ Thiên Vận Kỳ ở đây bụng đầy bực tức, xộc thẳng tới trời.

Chút bản lĩnh rẻ rách của các ngươi báo thù được chắc?

Các ngươi không từ thủ đoạn lưu lại chẳng qua cũng chỉ thêm phiền phức, có hiểu không?

Bình tĩnh xem lại, tu vi Tôn Giả đã có thể tính là nhân vật số một tại thế lực Huyền Hoàng giới. thế nhưng giờ vấn đề là con mẹ nó ngươi vẫn còn kém xa người ta.

Tu vi thật sự chênh lệch đấy, ngươi có hiểu không?

Giặc cướp cao minh hơn các ngươi nhiều như vậy, các ngươi có thể dùng huyết khí dùng khẩu hiểu đền bù chênh lệch đượ chắc...

Thật ra điều này những cao thủ thế gia cùng tiểu bang tiểu môn phái sao lại không biết, nhưng trong lòng đám người còn hiểu một chuyện hơn: chúng ta mà rút đi các ngươi chắc chắn thu thập Không Cướp Trời sẽ dễ dàng hơn nhiều… Có điều các ngươi bắt được Không Cướp Trời xong, lấy được đồ chúng cướp…. Sẽ trả cho chúng ta sao? Có trả không?

Đã như vậy, chúng ta lưu lại nơi này ít nhất còn cơ hội đục nước béo cò, còn có cơ may, làm sao rút đi để các ngươi chiếm lợi cho được?

Các ngươi tưởng chúng ta ngốc à?

Chúng ta còn tưởng tượng được các ngươi cùng một tên trong Không Cướp Trời lưỡng bại câu thương, lợi lộc đâu chúng ta chiếm...

Rất có thể chuyện này sẽ thành thật, rất có thể đây sẽ thành cơ duyen, thành thu hoạch khổng lồ cho chúng ta!

Mỗi người đều nghĩ đến điểm này, đều lấy nó làm lý do, đều ôm tâm lý may mắn, đều cảm thấy không khéo mình chính là kẻ ăn hên đó. vậy làm sao chịu lui lại?

- Được được được, các ngươi không lui thì chúng ta lui!

Vài cao thủ môn phái có Thiên Vận Kỳ sau khi thương lượng, thấy đám người này bất luận thế nào cũng không chịu đi, lập tức quyết định.

Ngươi không đi, ngươi không thức thời đúng không? Không đụng đầu vào tường không chịu quay đầu đúng không?

Vậy cho các ngươi đập thẳng vào tường đầu rơi máu chảy đã.

Dẫu sao chúng ta cũng không vội.

Không Cướp Trời cũng chẳng bay đi được.

Kết quả là tám vị Thánh Giả cấp hai cấp ba cùng vài vị cao thủ Thánh Hoàng lặng lẽ rút lui.

Thé nhưng chuyện này tiến hành rất bí ẩn, những người khác ở Yến Tử sơn hoàn toàn không hay biết.

Cướp hết đi.

Cướp hết… Đến lúc chúng ta bắt được Không Cướp Trời, thu hoạch cũng càng nhiều.

Những người trước mắt ít nhất cũng có nhân thủ của bang phái thế gia vài chục nhà, dưới tình huống như vậy bất luận ra sao cũng không thể đồng lòng được, đương nhiên tạo thành cảnh tượng hiếm thấy trước mắt.

Chuyện này khiến Tiêu Ngọc Thụ cùng Cố Cửu Tiêu bóp cổ tay than thở không thôi...

- Không thể không bái phục tiểu tử Vân Dương, quả thật rất xuất sắc!

Cố Cửu Tiêu thở dài:

- Ta nghĩ không chừng trước khi ra tay cướp bóc hắn đã tính được ắt sẽ xuất hiện cục diện như vậy.

Tiêu Ngọc Thụ cũng lắc đầu liên tục:

- Phân nửa là vậy rồi… Nếu không hắn đã chẳng to nhỏ gì cũng không buông, thậm chí cả những thứ không giá trị cũng cướp… Thật không biết nên nói tiểu tử kia hung ác hay keo kiệt nữa, ngay mấy viên linh ngọc hạ phẩm cũng không buông tha. Cố huynh, thứ đó rơi dưới đất ngươi có nhặt không? Dù sao ta cũng không nhặt, thật mất mặt!

- Ta cũng sẽ không nhặt… Ngươi để ý mấy thứ linh tinh này làm gì, giờ đã có hơn 500 tu giả cấp cao tề tụ ở Yến Tử sơn, thanh thế khổng lồ chưa từng có, nếu những người này có thể đồng tâm hiệp lực cho dù quy mô Không Cướp Trời lên tới cả trăm cũng sẽ bị bọn họ tóm gọn tiêu diệt… Chỉ tiếc là đám người này ai nấy đều có tâm tư riêng, chỉ có thể sáng tạo cơ hội cho Không Cướp Trời cướp bóc, còn bản thân chỉ nghiến răng nghiến lợi, muốn trả thù cũng có lòng mà không có sức…

- Cục diện này thật đáng buồn, đáng tiếc. Mà nó cũng do Vân Dương cướp bóc không từ thủ đoạn tạo thành…

Tiêu Ngọc Thụ buồn lo vô cớ:

- Tâm cơ của Vân Dương quả thật đáng kinh sợ, nhìn mà than thở không thôi.

Cố Cửu Tiêu trầm mặc một chút rồi nói:

- Nếu chúng ta cũng trong số đó, nếu chúng ta sớm biết mưu đồ này của hắn, dưới tình huống này liệu có cam tâm rời đi hay không?

Tiêu Ngọc Thụ triệt để im lặng.

Không biết!

Bát luận ra sao cũng không biết.

Bởi vì… Tu vi thấp rút khỏi cũng tức là hoàn toàn không còn cơ hội, mất cả chì lẫn chài!

Suy bụng ta ra bụng người thì, ai cũng có thể lừa gạt, chỉ riêng bản tâm mình khó mà lừa gạt, việc này quả thật không cách nào mạnh miệng!

...

Không Cướp Trời tái hiện, nhóm bốn người Vân Dương gây án, bên này lại thiếu đi cao thủ Thánh cấp trấn giữ, gần nhưu một đường quét ngang, đánh người tan tác, hiếm có sơ hở.

Nhưng Vân Dương nhanh chóng phát hiện điểm xấu của quy củ Huyền Hoàng giới, hoặc một điểm khiến người ta nghê tởm: Cướp tiền không cướp mạng, cướp mạng không cướp tiền.

Không ít kẻ đã bị cướp thành nghèo rớt mùng tới, thậm chí bị nhóm Vân Dương gặp tới vài lần, ngay món binh khí cũng chẳng còn, trên người chỉ còn đồ lót, thế nhưng vẫn nhất quyết không bỏ đi!

Tình huống này quả khiến người ta bực tực!

Đầu óc Vân Dương nhanh nhạy ra sao, chớp mắt đã có sáng kiến.

- Quy tắc chỉ nói không thể giết người, không nói không thể gây thương tổn cho người ta…

Kết quả là thuận lý thành chương đạt được phương án mới: “khi gặp đối thủ cũ, đánh thành trọng thương”.

Mà quyết định này của Vân Dương cũng là vận rủi cho đám người này.

- Hai ngày liền không gặp được ai khó chơi. Đám cao thủ kia rất có thể ngại đám người này quá vướng víu, trước tiên rút lui xem trò cười rồi.

Vân Dương cười lạnh mọt tiếng:

- Bọn chúng muốn chúng ta quét dọn giúp, tới khi không ai gây rối, không còn khổ chủ, tầm mắt thông thoáng mới cường thế gia nhập, bắt lấy chúng ta…

Lan Nhược Quân nhíu mày:

- Kế hoạch này quả thật rất ác. Một khi chúng ta quét dọn sạch sẽ đám người, vậy nơi này chỉ còn chúng ta. Nếu không thanh lọc đám người kia, bọn chúng chỉ cần ngồi quan sát, chúng ta chỉ hơi chủ quan sẽ lập tức mất mạng. Bọn chúng có lẽ chiến lực chính diện không chịu nổi một kích nhưng nếu liên thủ đánh lén cũng là uy hiếp lớn.

- Còn nữa, đám cao thủ này trông thì có vẻ rút lui rồi, nhưng ta đoán thần thức bọn họ chắc chắn vẫn còn lưu lại, chỉ cần chúng ta có hành động gì chắc chán không thoát khỏi sự theo dõi của bọn họ!

- Không quan trọng! Ta tự có tính toán!

Vân Dương quả quyết:

- Trực tiếp chia ra bốn đường, triển khai hành động, chấm dứt đám cặn bã trước mặt đã.

- Rõ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.