Cùng lúc đó.
Rất nhiều môn phái có Thiên Vận kỳ cùng nhận được tin tức môn phái khiêu chiến, thậm chí có tư liệu cụ thể.
Những môn phái khiếu chiến này, trước khi chiến đấu tất có ẩn tàng, thế nhưng từ khi bắt đầu khiên chiếu tất cả đều không có bí mật gì đáng nói.
Môn phái có trung phẩm Thiên Vận kỳ đều có thực lực mạnh mẽ, môn phái cấp thấp muốn khiên chiếu cũng không nhiều. Thế nhưng những môn phái có hạ phẩm Thiên Vận kỳ, đều phải đối mặt với số lượng địch nhân nhiều như biển.
Nhất là những môn phái xếp hạng áp chót, cơ hồ đều gặp phải tình huống thảo mộc giai binh.
Mà môn phái xếp hạng sau cùng như Thương Ngô môn, càng như lâm đại địch, nhìn danh sách khiêu chiến dài dằng dặc, chưởng môn nhân cũng sầu đến bạc cả đầu.
- Tại sao lại có nhiều thế lực muốn khiêu chiến như vậy a… lại có tới hơn một trăm nhà muốn khiêu chiến chúng ta… mà hơn trăm nhà này, cuối cùng ai mới là nhà thắng cuối cùng, thu được tư cách khiêu chiến chúng ta?
- Những môn phái phía trước đều đã có ghi chép, thực lực sâu cạn thế nào đều đã nắm được đại khái… thế nhưng Cửu Tôn phủ này lại ngoi từ đâu ra? Lai lịch bối cảnh ra sao? Thành lập từ lúc nào? Tại sao ta không thấy bất cứ tư liệu ghi chép nào hết?
- Điều tra cho ta.
…
Thời gian sắp đến, vô số môn phái đều bắt đầu trù bị nhân lực.
Những môn phái có Thiên Vận kỳ, tự nhiên đều tạm thời án binh bất động, tích cực chuẩn bị chiến đấu, đề phòng đột kích, mà những môn phái không có Thiên Vận kỳ, đều đang tích cực tìm kiếm đối thủ, bởi muốn khiêu chiến môn phái có Thiên Vận kỳ, cần phải đánh bại mười môn phái khác mới có thể thu được tư cách khiêu chiến.
Căn cứ vào nguyên nhân này, Cửu Tôn phủ mới thành lập không lâu, tự nhiên chính là quả hồng mềm nhất, chính là đá đặt chân dễ dàng nhất để thu được tư cách khiêu chiến.
- Xử lý Cửu Tôn phủ này trước!
Hơn hai mươi môn phái đồng thời đưa qua quyết định.
Xử lý Cửu Tôn phủ trước, ngoại trừ có thể gia tăng cho bản phái một phần tư cách, đào thải được một đối thủ, càng có tác dụng luyện binh…
Thực sự là một mũi tên trúng mấy con chim a!
Há có thể bỏ lỡ!
- Xuất phát!
- Thiên sơn vạn thủy, ai mới là anh hùng?
- Giang hồ vi tôn, thiên hạ vi vương!
- Thiên vận trên cao, ai có thể thu vào tay?
Trong lúc nhất thời, vô số môn phái dưới sự quản lý của Thánh Tâm Điện, tựa như dầu trong chảo nóng, cuộn trào cả lên.
Mà cách Thánh Tâm điện chừng năm trăm dặm, địa giới Ngũ trọng sơn, đột nhiên ẩn hiện biến hóa, tỏa ra hào quang chói lọi dị thường.
Ngũ trọng sơn, chính là danh sơn đặc dị quanh Thánh Tâm điện, cả ngọn núi tạo hình như một tòa bảo tháp, ngoại trừ ngọn núi vô cùng khổng lồ, mỗi trọng núi đều bố trí hạn chế nghiêm ngặt, nơi đây chính là sân bãi cho trận chiến tranh đoạt Thiên Vận kỳ, mấy chục vạn năm nay đều như vậy.
Đệ Nhất trọng, chính là nơi đám tông môn thu được tư cách tranh đoạt có thể đến.
Mà đệ Nhị trọng, chính là những môn phái có hạ phẩm Thiên Vận kỳ, về phần Tam trọng Tứ trọng, chính là những môn phái trung phẩm, thượng phẩm Thiên Vận kỳ đến tranh luận. Mà đệ Ngũ trọng, chính là nơi cao tầng Thánh Tâm điện phán quyết, ít có người ngoài có thể đặt chân tới.
Tin tức tranh đoạt Thiên Vận kỳ chính thức truyền ra, cũng chính là lệnh cưỡng chế tất cả các môn phái có Thiên Vận kỳ dừng hết hoạt động chinh phạt, phàm là môn phái muốn tham dự tranh đoạt Thiên Vận kỳ, đều phải nhanh chóng chạy tới Ngũ trọng sơn!
Mà tất cả những môn phái có Thiên Vận kỳ, trong thời gian này cần triệt để phong bế sơn môn, bất kỳ đệ tử nào cũng không được phép ra ngoài.
Lệnh cưỡng chế này, chính là nhằm ngăn việc các môn phái có Thiên Vận kỳ dùng thủ đoạn bên ngoài chèn ép, thậm chí tiêu diệt mục tiêu đối thủ.
Những hạn chế đối với môn phái có Thiên Vận kỳ, không thể nói là không nhiều, mà đối với những môn phái tán tu kia, lại không có bất cứ hạn chế nào hết.
Lại hoặc nói, bỏ tất cả hạn chế, chỉ có một quy tắc duy nhất: Kẻ thắng làm vua, kẻ thua làm gỏi.
Muốn thu được tư cách khiêu chiến Thiên Vận kỳ, trước phải giãy dụa trong máu vào lửa, quá trình này đầy tính mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết, có thể dùng bất cứ thủ đoạn nào, hạn chế không có ý nghĩa.
Mà căn cứ cơ chế tín điều này, khi trận cạnh kỳ chi chiến vừa mới mở ra, Cửu Tôn phủ đã đồng thời nhận được mười ba phong thư khiêu chiến!
Tất cả đều là khiêu chiến không thể không chiến.
Nhưng vấn đề hiện tại, chính là chiến thì không thể không có hao tỏn, coi như thực lực Cửu Tôn phủ có cường hoành hơn nữa, đối mặt xa luân chiến như vậy, sao có thể không có tổn hao?!
Không chiến?!
Đúng là có thể không chiến, thế nhưng không chiến chính là từ bỏ tư cách khiêu chiến Thiên Vận kỳ.
Có thể không chiến sao?!
…
Một bên khác, cương vực Thánh Hồn điện, một truyền thuyết lặng lẽ dâng lên, lan truyền nhanh chóng.
Một tổ chức danh xưng Bạch Y minh, đã bắt đầu thừa thế quật khởi, nhanh chóng khuếch trương.
…
Chiến sự sém lông mày, đám Sử Vô Trần tự nhiên đều dốc lòng dạy bảo đệ tử, cho dù bỏ qua trận cạnh kỳ chi chiến này, chỉ riêng việc dạy dỗ đệ tử giữa cửu phong, đã ẩn ẩn tính tranh đấu, cho nên mỗi phong đề luyện tập hăng hái ngút trời.
Từ đám đá mài đao nghèo túng trên giang hồ, trở thành cao tầng Cửu Tôn phủ, đám Sử Vô Trần đều ma quyền sát chưởng, chiến ý hừng hực, ai nấy đều muốn kiến công lập nghiệp, không phụ lòng thưởng thức của Vân Dương, chớ nói chi, bọn hắn đều rất hài lòng với đệ tử của mình.
Những đệ tử này, mặc dù đều có cơ sở rất nông cạn, cơ hồ có thể nói đều bắt đầu từ số không, nhưng đám đệ tử này đều có thiên phú khả quan, hơn nữa còn có nghị lực bền dẻo, ngay trong đêm Cửu Tôn quy vị, đám đệ tử này đều thành công xông phá khiếu huyệt, thậm chí còn có người xông phá tới hai ba khiếu huyệt liền…
Tình huống như vậy, càng khiến đám Sử Vô Trần vui ra mặt.
Thiên tài, nhóm lớn thiên tài a.
Có điều, dù thiên tài thế nào… hiện cũng không phát huy được tác dụng.
Đệ tử tám phong có tuổi chung hơn đệ tử chỗ Vân Dương một chút, những bình quân cũng chỉ chừng mười tuổi, để đám nhỏ như vậy ra chiến đấu, đám Sử Vô Trần tự thấy bản thân không làm nổi!
Thi đấu tranh đoạt Thiên Vận kỳ, tham dự cao tầng đối chiến tối thiểu phải có tu vi Thánh giả.
Cái này không phải là tiêu chuẩn, thế nhưng… người khác đều có tu vi như vậy, ngươi không có, dứt khoát khỏi chiến thì hơn.
Nếu không, cũng chỉ là tiến lên chịu chết!
Tranh đoạt Thiên Vận kỳ, thuần túy là dùng lực đối chiến, không có bất cứ may mắn nào đáng nói ở đây.
Coi như đủ may mắn, đối mặt với thực lực tuyệt đối, may mắn có thể một hai lần, nhưng cũng không thể may mắn từ đầu tới cuối, một khi có chút không may, chính là kết cục thân tử đạo tiêu!
Mà trận đối chiến chiến trận, chính là do những đệ tử hạch tâm môn phái tham dự, mà tối thiểu nhất, cũng phải có tu vi cấp Tôn giả, mặc dù số đệ tử này đều chỉ là Tôn giả cấp một, hơn cấp một gần như không có, còn không bằng Tiền Đa Đa khi mới gặp Vân Dương.
Thế nhưng… đệ tử Cửu Tôn phủ, tu vi cao nhất, cũng chỉ mới đến Thiên Huyền cảnh!
Chênh lệch này, có khác gì một trời một vực.