Ta Là Chí Tôn

Chương 528: Chương 528: Người này là ai?




Đại Hoang Tiên Nhân lại vò đầu nửa ngày, cảm thấy bản thân có chút không thể phản bác được, bỗng nhiên trầm giọng nói:

- Hoàng đế của các ngươi ở đâu? Ta không tranh biện với ngươi, ta đi nói với hắn.

Vân Dương tiện tay chỉ thẳng:

- Hoàng đế đương nhiên ở kinh thành, chính là đằng kia. Ngươi mau đi đi.

- Được rồi.

Đại Hoang Tiên Nhân phi thân lên, vút một tiếng đã vọt lên tầng mây, đảo mắt đã không còn bóng dáng.

Đi nhanh vô cùng, thần tốc vô luân.

Tựa như bị hỏi đến nghẹn, nên đành phải đi càng nhanh càng tốt.

Đám người lập tức hai mặt nhìn nhau.

Gia hỏa này đúng thực là đủ ngu mà, đến cùng là ở đâu mới có thể sản xuất ra một tên cực phẩm như thế?

Và, hắn tới đây, lại có mục đích gì?

Có vẻ như đầu óc kẻ này hơi ngâm nước, thế nhưng lại có một thân thực lực cực khủng, trong cố tu giả cao giai của Ngọc Đường hiện tại, không ai có thể đuổi kịp bóng lưng đó. Bản thân người này, chính là một chuyện phiền phức ngập trời!

Đám người chỉ cảm thấy lơ ngơ, thực sự không thể hiểu nổi.

Tự nhiên đến, lại tự nhiên đi...

Người này... Tới trêu ngươi người khác à!

Bất ngờ lại một tiếng vút, vị Đại Hoang Tiên Nhân kia lại lần nữa hiện thân, lần này trực tiếp xuất hiện trước mặt Vân Dương, hai mắt nhìn chằm chặp vào Đông Thiên Lãnh, vội vàng hỏi:

- Biện pháp trị mắt lé mà ngươi vừa nói là gì? Ta đã không truy cứu tội mạo phạm của người, ngươi còn không mau nói biện pháp?!

Vị Đại Hoang Tiên Nhân này vội vội vàng vàng, gấp không đợi nổi, thế nhưng ánh mắt từ đầu tới cuối đều không nhìn vào Vân Dương. Đám người thấy thế không khỏi bụm miệng nín cười.

Vân Dương ho khan một tiếng:

- Biện pháp của ta rất đơn giản, cho ta hỏi các hạ một câu, kỳ thực lấy tu vi cấp độ hiện tại của các hạ, đã không còn cần dùng mắt để nhìn hình, phải không?

Đại Hoang Tiên Nhân liên tục gật đầu:

- Không sai!

- Như vậy rất đơn giản, về sau lúc ngươi nói chuyện với người khác, chỉ cần ngươi không cần tận lực nhìn vào đối phương, trực tiếp nhìn lên trời mà nói chuyện là được.

Vân Dương nói:

- Cứ như vậy, càng có thể làm nổi bật tài trí hơn người, bá khí coi trời bằng vung của ngươi, lại có thể tránh để người khác phát hiện...

Đại Hoang Tiên Nhân đưa tay chắp sau lưng, ngửa mặt lên nhìn mây trôi trên trời, thản nhiên nói:

- Là thế này sao?

Vân Dương gật đầu:

- Đúng đúng đúng, như vậy trâu bò hơn nhiều a?

Đại Hoang Tiên Nhân nhìn lên bầu trời:

- Nếu là lúc chiến đấu thì sao? Trạng thái này không có lợi cho chiến đấu a?

Xem ra con hàng này trong lúc chiến đấu cùng từng bị người khinh bỉ!

Vân Dương nói:

- Lúc chiến đấu, vẫn có thể duy trì như vậy, hoặc có thể là trong lúc xoay người, thêm một cái động tác liếc ngang. Như vậy có thể bày ra thái độ miệt thị, cái gọi là mắt lé nhìn quần hùng, trong mắt không có ai, hẳn là cũng chỉ như thế. Tuyệt đối bá khí vô song, khiến người xem xét mà phải tâm phục khẩu phục, lại càng thêm sợ hãi!

Đại Hoang Tiên Nhân hơi nghiêng đầu, tròng mắt thực sự liếc nhìn Vân Dương, mang theo vẻ khinh thường nồng đậm nói:

- Là như thế này sao?

Vân Dương: “...”

Thực sự đúng là học nhanh dùng nhanh mà, thế nhưng ngươi liếc mắt nhìn ta làm gì? Ngươi con mẹ nó thực sự thấy làm như thế rất trâu bò sao?!

Không ngờ, vị Đại Hoang Tiên Nhân kia chỉ mới thử một lần, lập tức liền hoàn toàn thích động tác này, tròng mắt nhìn chăm chăm lên mây, thanh âm lạnh nhạt tới cực điểm:

- Cách này thực không tệ, tiểu hữu, ta nợ ngươi một nhân tình.

Lập tức lại nghiêng nghiêng miệt thị nhìn Vân Dương, xoát một tiếng

cứ thế mà hư không bay lên, nháy mắt liền vô tung vô ảnh.

Vân Dương: “...”

- Người kia là ai? Lai lịch thế nào? Có thân phận gì? Có ai biết không?

Sắc mặt Vân Hầu nghiêm túc hỏi mấy vấn đề, hỏi đến đám người mặt đầy ngơ ngác.

Chúng ta nào biết tên tâm thần không đầu không đuôi này là ai?

Cứ ngu xuẩn nhảy xuống, trang bức một hồi, sau đó để lại một cái truyền thuyết trang bức không thành lại bị người khinh bỉ...

Sau đó xám xịt rời đi, tuyệt đối là mẫu người trang bức nhiều quá mà thành ngu xuẩn luôn!

Lại hoặc, bản thân hắn vốn là một tên ngốc?!

Toàn bộ quá trình, từ đầu tới cuối chỉ nói mấy câu không giới hạn, mà thực sự cũng chả có ai hiểu hắn nói gì!

- Người này tuy đầu óc có chút vấn đề, nhưng tu vi lại cực cao!

Sắc mặt Vân Hầu nghiêm túc:

- Cao đến mức ta không thể dò xét... Bạch y, ngươi cảm thấy thế nào?

Bạch Y Tuyết trầm ngâm một chút:

- Tu vi người này xác thực rất cao... Cảm giác mà hắn tạo ra cho ta tuy không bằng Lăng Tiêu Túy. So với Quân Mạc Ngôn ngày trước cũng phải kém hơn một chút... Nhưng so với tứ đại Tôn giả Kiếm Băng Sương Tuyết của Tứ Quý lâu lại tuyệt không kém, lại hoặc càng hơn, thực sự có thể nói là đã đạt tới đỉnh phong của thế giới này.

Vân Dương mỉm cười nói:

- Ta lại thấy, điều mà chúng ta cần quan tâm, tuyệt đối không phải người này.

Vân Hầu cùng Bạch Y Tuyết đồng thời quay đầu hỏi:

- Cái gì?

Vân Dương thản nhiên nói:

- Tuy tu vi người này rất cao, còn cao hơn cả đám Tôn giả của Tứ Quý lâu, thế nhưng từ phong cách giọng điệu của hắn, có thể thấy hắn là một kẻ không màng thế sự, thậm chí đầu óc còn có chút không rõ ràng, chẳng lẽ không phải đã rõ sao?

Đám người gật đầu, tất cả đều tán thành điểm này.

- Người làm việc mơ hồ bừa bãi, lại có được tu vi cao thâm như thế.

- Từ những điều trên không khó để thu được một kết luận, người này tất là đệ tử trong đại tông môn hoặc người trong một thế lực nào đó, hơn nữa, địa vị còn không phải rất cao...

Vân Dương nhẹ giọng:

- Điều chúng ta nên quan tâm hiện tại, đó là... Tông môn hoặc thế lực này đến cùng là thế nào...

- Một tông môn, tùy tiện cử ra ngoài một tên đệ tử có vấn đề, đã có được tu vi kinh hãi thế tục như thế... Càng quan trọng hơn, tông môn này dường như rất lo lắng tới vấn đề trên đại lục, mở miệng là số trời, ngậm miệng là đại thế...

Vân Dương nói năng rành mạch:

- Ừm, có lẽ không chỉ là lo lắng, rất có thể sẽ nhúng tay can thiệp.

- Thậm chí ta còn có một phỏng đoán lớn mật, người này rất có thể là được phái tới để thăm dò trước khi hành động... Hoặc là bản thân hắn là... Tùy tùng? Hoặc là... Sư đệ? Hộ pháp... Của người chủ trì hành động?

Vân Dương nói:

- Nhưng mà vô luận thân phận tên Đại Hoang Tiên Nhân này như thế nào cũng được, tông môn của hắn lại đáng sợ tới cỡ nào?

Đám người Vân Hầu thốt nhiên biến sắc.

Vân Dương tiếp tục nhẹ nhàng nói:

- Giả như thế gian thực sự có một tông môn như thế, như vậy tổng thể thực lực của tông môn này phải mạnh tới cỡ nào? So với Tứ Quý lâu danh xưng thiên hạ đệ nhất... Lại là ai cao ai thấp?

Vân Hầu cùng Bạch Y Tuyết Phương Mặc Phi không khỏi trầm tư, sắc mặt khó coi không phải dạng thường, không còn bất luận vui cười trước đó.

Nếu thực đúng như Vân Dương phỏng đoán, như vậy sự đáng sợ của tông môn này, thực sự trước nay chưa từng có!

- Điều càng đáng sợ sơn, đó là tông môn kia hoàn toàn không có thiện ý đối với chúng ta, đối với chúng ta đánh lui đại quân Đông Huyền lại càng thêm bất mãn, hoặc là trong nhận biết của bọn hắn, Đông Huyền mới thực là Thiên mệnh sở quy, là đại thế phát triển. Hiện chúng ta cứ thắng như vậy, đó chính là nghịch thiên mà đi! Nghịch thiên... Nói đến hai chữ nghịch thiên này, không biết có để cho các ngươi liên tưởng tới điều gì hay không?

Vân Dương hỏi, lại tự như tự hỏi mình:

- Chẳng lẽ tông môn này... Đem tồn tại bản thân coi như là trời? Đem ý chỉ của tông môn mình xem là thiên ý?

- Chúng ta vi phạm ý chí muốn Đông Huyền thắng của bọn hắn, bọn hắn liền nói chúng ta nghịch thiên?

Vân Dương trầm ngâm:

- Như vậy, nói cách khác... Điều bọn hắn mưu toan chính là muốn điều khiển thế gian hưng suy, thậm chí thao túng hoàng quyền hưng phế?! Thay đổi triều đại?!

- Nhưng nếu như có một thế lực siêu cấp như vậy tồn tại... Vì sao chúng ta chưa từng biết đến?

- Theo lý mà nói... Nếu thực sự có một tông môn như thế, phải là truyền khắp thiên hạ, ai ai cũng biết mới đúng, nó thực sự danh xứng với thực đệ nhất tông môn a!

Vân Dương nói:

- Vì sao ngay một chút ấn tượng cũng không có? Hay là hướng suy nghĩ của ta là sai lầm?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.