Ta Là Chí Tôn

Chương 1197: Chương 1197: Ngươi rất tốt (2)




Đám người nhau nhao truyền giáo, tiêu chuẩn ngôn ngữ trong đó, thực sự ngoài dự đoán của Vân Dương, không khỏi dở khóc dở cười.

Các ngươi nói điện chủ của các ngươi như thế, thực sự không có vấn đề gì chứ? Thực sự thế cũng được chứ…



Buổi chiều.

Vân Dương theo Phác Đức Song tiến tới hạch tâm đại điện của Thánh Tâm điện… Thiên Tâm điện.

Cửa đại điện chỉ có hai thủ vệ, đi vào xem xét, bên trong lại chỉ lớn bằng một gian phòng, trong đó đã có sẵn năm người. Vân Dương vừa tiến đến, năm người đồng thời ngẩng đầu nhìn tới.

Ngồi chủ vị, chính là một đại hán có rấu quai nón, mắt tròn như mắt báo, mặc dù ngồi, nhưng Vân Dương có thể nhận ra, con hàng này mà đứng lên, chí ít phải cao chín thước, chỉ nhìn trọng lượng của nhục thân, chí ít cũng phải tới ba trăm cân. (150Kg)

Thân hình vạm vỡ, cường tráng tới cực điểm!

Một bộ áo choàng đen nặng nề khoác lên người, ngực mở rộng, lộ ra một bộ lông ngực dày đặc.

Giờ phút này thấy Vân Dương đến, thế mà đưa đôi chân dài cười ha ha, ngoắc nói:

- Ngươi chính là chưởng môn Cửu Tôn phủ, Vân Dương? Ta chính là Chiến Vô Phi. Đến, ngồi đi, không cần câu thúc, đừng khách khí, tuyệt đối đừng khách khí.

Vân Dương thoáng chút liền thấy đại não có chút không đủ dùng.

Nói một câu thật lòng, trước đó hắn từng tưởng tượng vô số lần, điện chủ Thánh Tâm điện, tồn tại Thánh quân trong truyền thuyết, Chiến Vô Phi này phải thế nào?

Nhưng có nghĩ nát óc, muôn ngàn vạn tưởng, hắn cũng không nghĩ tới, Chiến Vô Phi lại như thế này!

Con hàng này mà ra ngoài, người khác không nói thân phận của hắn, Vân Dương sẽ cho rằng gia hỏa này là một tên thổ phỉ!

Toàn thân trên dưới đầu phỉ khí, đại minh đại phóng, không chút che giấu.

Còn cái gọi là cao nhân phong phạm, cao thủ uy nghi… tất cả đều không có!

Một chút cũng không có!

Bốn người hai bên cũng rất hiền lành, phong nhã khí độ cao hoa, chí ít trong nhận biết của Vân Dương, cái này mới phù hợp với dáng vẻ mà Thánh Tâm điện điện chủ nên có.

Nhưng duy chỉ có vị điện thủ thực sự, lại nửa điểm cũng không phù hợp với phong phạm điện chủ trong lòng Vân Dương.

Vân Dương có lòng muốn nói, nhưng nhất thời lại sửng sốt không nghĩ tới từ thích hợp, chẹn họng một hồi, im lặng nửa ngày.

Lúc đầu muốn khác sáo vài câu “Kính đại danh của điện chủ đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả là người trong chốn Thần Tiên, thanh danh vang dội thực không có hư sĩ”… nhưng giờ, thực sự không nói ra khỏi miệng nổi.

Nếu đối mặt với con hàng này mà nói thế, lương tâm hổ thẹn là chuyện nhỏ, chỉ sợ đối phương còn cho rằng mình đang mỉa mai hắn…

- Đây là phó điện chủ Xuân Nhược Thủy. Đây là phó điện chủ Mạnh Trường Phi. Đây là phó điện chủ Điền Vô Mộng. Đây là đại chưởng lão Lôi Thiên Lý.

Chiến Vô Phi tùy tiện giới thiệu:

- Ở đây không có người ngoài, ngồi đi ngồi đi.

Lại trừng mắt:

- Sao còn không ngồi?

Vân Dương cười khổ, đặt mông lên ghế, cảm giác kỳ diệu xông lên, kéo dài không thôi.

Thực sự là…

Tam quan sụp đổ a!

- Xin hỏi sư thừa Vân chưởng môn là người nơi nào? Có thể thuận tiện lộ một chút sao?

Chiến Vô Phi cười cười, hắn không cười còn tốt, vốn chỉ có mấy phần hung mãnh uy nghiêm, nhưng vừa cười, bộ râu quai nón rung lên, tựa như một đầu hùng sư nhếch miệng chuẩn bị vồ mồi.

Vừa mở miệng lập tức đi thẳng vào vấn đề, trực chỉ điểm mấu chốt, tin rằng Thánh Tâm điện, thậm chí tuyệt đại đa số môn phái có Thiên Vận kỳ, đều cảm thấy hứng thú với lai lịch sư môn của Vân Dương, điều này, liên quan tới thái độ đối với Vân Dương, thậm chí đối với Cửu Tôn phủ sau này.

- Chuyện sư phụ ta thực sự không có gì không thể nói… thế nhưng thứ ta nói thẳng, ta còn không biết sư phụ ta tên là gì, danh hiệu ra sao.

Vân Dương cười khổ:

- Lão nhân gia ông ta chưa từng nói qua a…

- Xem ra cũng là lão đầu quái tính…

Chiến Vô Phi cũng không phật lòng, nói:

- Hiện đám lão già này đều cổ quái như thế, làm việc giấu đầu giấu đuôi, không chút sảng khoái. Kém xa lúc hành tẩu giang hồ, thống khoái lâm ly.

Bốn người đưa mắt nhìn trời, hết nhìn đông lại nhìn tây.

Đối với lời vị điện chủ này, bọn hắn đã sớm coi như gió thoảng qua tai, truy cứu vô ích, ngược lại sẽ càng thêm phiền lòng.

- Vân chưởng môn ngươi thấy thế nào?

Chiến Vô Phi còn chưa buông, tiếp tục trừng mắt hỏi.

- Ta thấy thế nào?

Vân Dương có chút ngơ ngác, có vẻ như chuyện này không tới phiên hắn phát biểu ý kiến a?

Nghĩ nghĩ, lại nói:

- Kỳ thực theo ta, tình huống này rất bình thường. Các lão tiền bối đã xông xáo giang hồ mấy ngàn năm, trải hết sương gió, duyệt khắp hồng trần, sớm đã nhìn quen huyên náo thế tục. Giờ muốn giấu tài, an ổn qua ngày, mà sau khi quy ẩn, lại nhìn thấy thứ khiến động tâm tư, nhất thời nóng lòng không đợi được, tĩnh cực tư động, cũng là nhân chi thường tình… cái gọi là hành sự cổ quái, nghĩ một chút, cũng có thể hiểu được.

Hắn trầm tư một chút:

- Chí ít với bộ dạng hiện tại, cố nhiên không phải chuyện tốt, nhưng cũng chưa hẳn là chuyện xấu. Tương lai một khi có nhiễu loạn… còn bao người có thể kết thúc sinh hoạt như vậy, đứng ra… mới là điểm mấu chốt, không biết, tiền bối thấy thế nào…

Chiến Vô Phi vỗ đùi:

- Mẹ nó! Tiểu tử ngươi nói quá đúng, nói đúng ra! Đám lão già kia ẩn thế không ra, chỉ là lựa chọn cá nhân, thời bình không có gì đáng trách, không quan trọng, thế nhưng giữ Nhân loại chúng ta cùng Yêu tộc, sớm muộn cũng sẽ có một trận chiến. Hết lần này tới lần khác, bên địa bàn Yêu tộc thì chúng ta không chen vào được. Thế nhưng đám Yêu tộc lại có thể qua chỗ chúng ta quấy rối gây chuyện… mấy năm nay càng đánh càng nhiều. Đám lão già này lại vẫn không thấy bóng dáng động tĩnh… một khi đại chiến bộc phát, lão vương bát đản bọn hắn vốn quen an nhàn, lại tiếp tục co đầu rụt cổ không ra, như vậy không xong.

Vân Dương cười ha ha một tiếng:

- Ta lại không bi quan như điện chủ, ta nghĩ tới lúc hai tộc đại chiến, người chọn đứng ra, tuyệt đối sẽ lớn hơn người tham sống sợ chết, điện chủ quá lo lắng rồi, cái gọi là lương tâm, ai cũng có cả thôi!

Chiến Vô Phi cười haha:

- Vân Dương, ngươi rất tốt, tâm của ngươi lại càng tốt! Ta thực sự thưởng thức tính ngươi.

Vân Dương tức xạm mặt lại, cúi đầu xuống.

Ta rất tốt?

Rất tốt cái gì?

Ngươi biết tâm ta tâm ta thế nào? Chính ta còn không biết được chứ?!

Còn nói như vậy… thực sự…

Người như vậy, đến cùng làm thế nào mới lên ngồi vị trí điện chủ Thánh Tâm điện được chứ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.