Ta Là Chí Tôn

Chương 254: Chương 254: Nhất định phải làm




Một hồi lâu sau, kim bào nhân cười khổ một tiếng:

- Ngày đó Cửu Tôn bị Tứ Quý lâu tính kế, chúng ta biết quá muộn, lúc chạy tới, hết thảy đã kết thúc... Vốn tưởng rằng Cửu Tôn đều đã hủy diệt, hơn nữa thực lực Tứ Quý lâu hơn xa chúng ta, coi như không cam tâm, cũng chỉ có thể lựa chọn giả câm giả điếc, ta biết trong lòng các vị huynh đệ cũng không dễ chịu gì, cảm thấy bản thân rất giống đồ vong ân phụ nghĩa, nợ nhân tình khó trả, lại còn là loại nợ mà chủ nợ không còn, biết rõ phương thức trả nợ, lại không có thực lực trả, bất đắc dĩ...

- Nhưng bây giờ... Cửu Tôn còn lại người này, hiển nhiên là đã biết Tứ Quý lâu đang làm trò quỷ, hắn làm vậy là đang muốn báo thù...

- Lão thất vừa khéo lại gặp... Chuyện này, chúng ta thực đúng là không thể không quản.

- Nhưng đối đầu của chúng ta là Tứ Quý lâu, một chút phần thắng cũng không có, ngày đó như vậy, bây giờ cũng là như vậy...

Kim bào nhân thở dài một tiếng:

- Lần đó chúng ta thu được lực lượng Âm Hồn điện, đến giờ mới chỉ tiêu hóa không đến một phần mười... Nếu cho chúng ta thêm hai mươi năm, coi như trực diện đối đầu với Tứ Quý lâu thì có gì phải sợ? Nhưng hiện tại, chúng ta thực không phải đối thủ của Tứ Quý lâu.

- Mọi người thương lượng một chút, chuyện này, đến cùng phải làm như thế nào?

Kim bào nhân trầm giọng nói.

Nhất Điện Tần Quảng Vương cúi đầu không nói

Tám vị huynh đệ khác cũng nặng nề.

Đối đầu với Tứ Quý lâu, cũng không phải chuyện nhỏ.

Rất có thể, trong đợt va chạm này, toàn bộ Sâm La đình sẽ phải tan thành mây khói, không còn sót lại chút gì. Mà các huynh đệ ở đây, nhất định sẽ có hy sinh. Thậm chí là toàn quân bị diệt.

Quyết định này, không dễ dàng.

- Cái khác không nói, dù sao Xuân Hàn Tôn Chủ kia nhất định phải chết.

Nhất Điện Tần Quảng Vương thấp giọng lầm bầm:

- Ta đã nhận ủy thác, mục tiêu này vô luận thế nào cũng phải tiêu diệt...

Các huynh đệ khác vẫn không mở miệng nói chuyện.

Sau một hồi lâu...

Một hán tử khôi ngô nói:

- Bất kể thế nào... Đã nợ là phải trả.

Một người khác rũ cụp đầu:

- Lần trước Cửu Tôn bị hại, chúng ta không thể làm gì được, coi như biết rõ là nhận tin đã muộn, không thể giúp được, nhưng lão tử vẫn luôn thầm cảm thấy không thích hợp, không ngẩng đầu lên được...

- Đúng đấy, luôn có cảm giác chột dạ... Có lỗi với người ta.

- Ta cũng cảm thấy thầm khó chịu, Lão thất nói đúng, thiếu nợ phải trả, nợ không trả thì không thoải mái, nợ nhân tình mà không trả, nói gì đến đăng lâm đỉnh phong? Tâm cảnh làm sao có thể viễn mãn...

Các huynh đệ ngươi một câu ta một câu, tất cả đều bắt đầu cúi đầu lầm bầm.

Kim bào nhân nhíu mày:

- Rốt cục muốn làm thế nào? Mọi người nói thẳng được không?!

Các huynh đệ trăm miệng một lời:

- Đệ theo quyết định của đại ca!

Kim bào nhân nghe mà chán nản:

- Vậy còn cần thương lượng với các ngươi làm gì?

Người vẫn luôn im lặng, chính là Ngũ Điện Diêm La Vương, người này khuôn mặt ngay ngắn, trầm ngâm nửa ngày mới nói:

- Sâm La đình dù là một tổ chức sát thủ. Nhưng sau khi chúng ta tiếp nhận lực lượng Âm Hồn điện, cũng tương đương với tồn tại Địa Phủ Luân Hồi... Nhân quả tuần hoàn, thiện ác có báo. Có ân tất thù, có thù tất tiêu. Nếu trong lòng luôn có vướng mắc ngăn cản, xác thực không thể viên mãn.

- Cho nên ta cảm thấy... Chuyện này, chúng ta không thể từ chối. Lần trước chúng ta đã làm rùa đen rút đầu, khiến các huynh đệ sinh ra khúc mắc, lần này nếu lại lùi bước, chỉ sợ bởi vậy mà hình thành tâm ma... Như thế, đối với chúng ta mà nói chính là có hại mà vô ích, tu đồ coi như chấm dứt từ đây.

- Cho nên ta cảm thấy, chuyện này chúng ta muốn làm, càng nhất định phải làm, không thể không làm!

Ngũ Điện Diêm La Vương nói một câu, gần như quyết định dứt khoát.

- Tốt!

Kim bào nhân nói:

- Đã như vậy chúng ta liền làm! Trước mắt mới xác định mục tiêu là Xuân Hàn Tôn Chủ. Chúng ta trước làm Xuân Hàn Tôn Chủ, quan sát phản ứng Tứ Quý lâu thế nào rồi tính tiếp!

Thập Điện Chuyển Luân Vương trợn trắng mắt:

- Chúng ta nhận ủy thác thì phải giết, chúng ta chính là nơi nhận tiền làm việc, Tứ Quý lâu có ý kiến thì thế nào? Coi như bọn hắn tìm tới cửa, chúng ta cũng có thể nói từ, người Tứ Quý lâu thì nhất định không thể giết sao?!

Kim bào nhân, cũng chính là Tâm Điện Tống Đế Vương cười khổ một tiếng:

- May mà gia hỏa này chỉ ủy thác Xuân Hàn Tôn Chủ, nếu hắn ủy thác Niên tiên sinh...

Mười người huynh đệ cùng cười hắc hắc đứng lên:

- Nếu như mục tiêu là Niên tiên sinh, vậy thực sự là muốn hắc hắc... Có điều cũng vẫn muốn làm!

Tam Điện Tống Đế Vương mắng:

- Tất cả im miệng cho ta! Hiện tại thương lượng một chút, chúng ta phải làm thế nào mới hoàn thành nhiệm vụ này!

Hắn vỗ tay phát ra tiếng:

- Chỉ là một tên Xuân Hàn Tôn Chủ mà thôi, giết là được!

- Giết!

Chín huynh đệ khác đồng thời lớn tiếng reo hò, chỉ một thoáng đều cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Nhất Điện Tần Quảng Vương nháy mắt mấy cái:

- Chuyện này không dễ làm đâu, tên kia cũng rất khó giải quyết...

Chín huynh đệ cùng quay đầu, ánh mắt bất thiện nhìn hắn:

- Mục tiêu khó giải quyết thì thế nào? Mục tiêu có khó giải quyết hơn nữa còn không phỉa là cái tên nhà ngươi dẫn về? Trước khi làm chuyện này, nhất định phải chơi lại tên hỗn đản này một vố, thế nào? Mọi người vui vẻ, thống khoái mới làm được việc a!

- Lên!

Chín người cùng tiến lên.

Trong chốc lát liền tung Tần Quảng Vương lên mặt đất, lập tức huy quyền động cước!

Nhất Điện Tần Quảng Vương lớn tiếng kêu gọi:

- Tha mạng a...

Phanh phanh phanh phanh phanh phanh phanh...

...

Vân Dương lặng yên trở lại Thiên Đường thành, tìm nơi hẻo lánh mà khôi phục bản tướng, gióng trống khua chiên trở lại Thiên Ngoại Vân phủ, trước khi bước vào cửa, ngoài ý muốn lại thấy đám người Phương Mặc Phi với thần sắc khác thường. Vẫn đang cảm thấy kỳ quái, lại nhìn thấy một người trong phủ chậm rãi đi ra, nhìn hắn mỉm cười, lộ ý hòa nhã, có điều có vẻ có chút ý vị thâm trường.

Thu Kiếm Hàn.

Thu Lão Nguyên soái bất ngờ lại đến Vân phủ.

Vân Dương ho khan một cái, cười rạng rỡ bước lên:

- Sao Lão Nguyên soái lại có thời gian nhàn hạ đến nơi này? Khách quý ít gặp, khách quý ít gặp!

Thu Kiếm Hàn nghiêng đầu:

- Thế nào? Ta không thể tới?

Vân Dương cười khổ:

- Sao lão đại nhân lại nói lời đó? Đương nhiên có thể tới. Đâu chỉ là có thể tới, lão đại nhân đại giá quang lâm, khiến cho Thiên Ngoại Vân phủ bồng tất sinh huy, cả sảnh đường sáng rực!

Thu Kiếm Hàn hừ một tiếng, liếc xéo:

- Tiểu tử ngươi bớt lải nhải với lão phu, ngươi vừa đi đâu?

Vân Dương nói:

- Không phải đi xem náo nhiệt a... Ôi, nhìn một cái là trên đài đã đánh nhau, huyết nhục tung tóe khắp nơi, nhuộm đỏ đại địa, máu thị be bét... Thực sự quá dọa người, dọa đến mức tiểu chất ta trốn ở một bên run rẩy hồi lâu... Đến giờ mới có chút khí lực về nhà, ai nha, thế mà khắp nơi đều là máu a...

Thu Kiếm Hàn hừ một tiếng:

- Hóa ra Vân công tử lại có lá gan nhỏ đến vậy?

Vân Dương càng lúc càng cảm thấy lão đầu nhi nói chuyện có chút âm dương quái khí, dứt khoát cũng không khách khí hỏi:

- Xin hỏi Lão Nguyên soái đến đây muốn làm gì? Nếu không có chuyện quan trọng, ta còn phải đi về ngủ bù, động tĩnh hôm nay thực sự dọa người, dọa đến ta vẫn cảm thấy hoa mắt váng đầu, tranh thủ trở về tĩnh dương, mới là chuyện đúng đắn.

Thu Kiếm Hàn hừ một tiếng:

- Xem ra hôm nay Vân công tử là đi xem náo nhiệt, vậy mà quên hôm nay chính là thời gian điều giải thư gian áp lực cho Hoàng đế Bệ hạ. Không biết chuyện mà Vân công tử cảm thấy đúng đắn là chuyện gì a?

Vân Dương nhất thời thầm giật mình, chuyện này đúng là hắn quên mất.

Trợ giúp Hoàng đế Bệ hạ điều trị thân thể đương nhiên là chuyện đúng đắn, càng là chuyện khẩn yếu, nhưng trước mắt có nhiều chuyện đều cần hắn ra mặt làm việc, thực sự đúng là không đem chuyện của Hoàng đế Bệ hạ để ở trong lòng, dù sao thân thể Hoàng đế Bệ hạ cũng đã được cải thiện, không còn quá cấp thiết, chuyện gì cũng có nặng nhẹ, coi như chuyện đúng đắn cũng có tuần tự lấy hay bỏ...

Thế như lời này, Vân Dương tuyệt đối không thể trực tiếp nói ra, thực muốn nói ra, Thu Lão Nguyên soái trực tiếp động thủ đánh người, đừng quên, Thu Kiếm Hàn ngoại trừ là lão soái Ngọc Đường, còn là, người đứng đầu tam đại lưu manh Ngọc Đường!

- Ha ha... Chuyện của Hoàng đế Bệ hạ đương nhiên là chuyện đúng đắn trọng yếu, đương nhiên phải xử lý! Bây giờ đi, bây giờ đi!

Vân Dương lúng túng cười ha hả.

Trên đường đi, ánh mắt Thu Kiếm Hàn Lão Nguyên soái nhìn chằm chằm lên người Vân Dương, tràn đầy hoài nghi cùng khó hiểu.

Vân Dương cảm thấy đứng ngồi không yên, cảm giác không dễ chịu khó nói thành lời, nhưng lại không dám hỏi, chỉ có thể nói thầm: chẳng lẽ lão già này vẫn luôn tìm sơ hở của ta? Nếu không sao lại dùng ánh mắt này nhìn ta chằm chằm không thả?!

Vân Dương Thu Kiếm Hàn một già một trẻ mới đi được mấy bước, đã thấy Thu Vân Sơn cùng Hạ Băng Xuyên đang hưng phấn đâm đầu đi tới, mỗi người mang thao chừng hai mươi tên hộ vệ, ai nấy thần hoàn khí túc. Hiển nhiên đều là nhất đẳng cao thủ.

Khỏi phải nói, chỉ riêng tu vi của những tên hộ vệ này, đã xa xa bao trùng lên tất cả hộ vệ của tứ đại công tử lúc trước!

Hiển nhiên, nhưng tên hộ vệ này, đều là cao thủ trung kiên nhất của tứ đại gia tộc, đều là cao thủ nhất lưu.

Vân Dương thầm so sánh một chút, mỗi người bên cạnh Thu Vân Sơn, Hạ Băng Xuyên đều có khí thế không dưới đám hộ vệ Tứ Quý lâu của Dương Ba Đào ngày đó. Xem ra tứ đại gia tộc lần này đã phái ra lực lượng đỉnh phong trong nhà.

Nhưng đem phần chiến lực này đặt bên người tứ đại công tử, liệu có phải quá xa xỉ, đại tài tiểu dụng hay không?

Lại liếc mắt một cái, Vân Dương cảm thấy nhất thời hiểu rõ, đã thấy hai công tử kia đều ôm trong tay một đầu Huyền thú con non béo múp míp, vừa nhìn rõ Vân Dương, hai người đều vui mừng ra mặt, Hạ Băng Xuyên thì cũng thôi, ngay cả Thu Vân Sơn cũng không thèm để mắt đến Thu Lão Nguyên soái bên cạnh, trực tiếp cao hứng bừng bừng lao đến.

- Lão đại! Ha ha ha ha.. Lão đại, hôm nay đúng là thực khéo a, trùng hợp gặp được lão địa ngài ha ha ha...

Thu Vân Sơn nói.

- Lão đại, lão đại lão đại, cạc cạc cạc, thực đúng dịp thực đúng dịp, lại có thể gặp ngài ở Thiên Đường thành oa ha ha... Huynh đệ chúng ta thực có duyên phận...

Hạ Băng Xuyên.

- Cái này phải gọi là... Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ a, lão đại ngươi xem cái này một chút...

Thu Vân Sơn tiến lên, một mặt hiến quý:

- Nhìn cái này của ta... Cạc cạc cạc, đây chính là bảo bối của gia tộc ta hắc hắc hắc...

Đầu Huyền thú nho nhỏ còn chưa mở mắt nằm trong ngực vẫn đang hừ hừ.

- Lão đại ngươi xem một chút cái này của ta...

Hạ Băng Xuyên bước lên, trực tiếp lấn qua Thu Vân Sơn:

- Ngươi xem... Ta mới đưa tới a, thực đáng yêu oa ha ha... Ta thực muốn nuốt luôn vào bụng...

Trong ngực Hạ Băng Xuyên, cũng là một đầu Huyền thú nho nhỏ, thân thể béo múp míp, lông nhung mềm mại, cái mũi nhỏ ướt nhẹp...

Khóe miệng Vân Dương co giật một cái.

Không sai.

Hai đầu này, đều là bát phẩm cao giai ấu thú!

Điều này không thể sai được, nhưng... Hai nhà này lại đưa đến Huyền thú...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.