Thủy Vô Âm bình tĩnh phân tích từng chút một:
- Theo miêu tả của công tử, thực lực của tên Mễ Không Quần này khoảng chừng từ bát trọng đến dưới cửu trọng. Bởi nếu là cửu trọng, thì hiện tại đã sớm hồi phục hoàn toàn, hơn nữa cũng sẽ không bị thương dưới sự vây công của tứ đại công tử... Còn nếu dưới bát trọng, e là sớm đã bị đánh chết trong lúc đó. Cho nên thuộc hạ suy đoán, thực lực chân thật của người này khoảng chừng bát trọng trung giai hoặc cao giai, nếu có sai sót thì cũng không quá lớn.
Vân Dương gật gật đầu.
Hắn đang tập trung nghe Thủy Vô Âm phân tích, lại từ trong đó tìm ra những khác biệt trong suy nghĩ của hắn cùng Thủy Vô Âm.
Cái gọi là, kẻ trí có nghĩ đến ngàn điều cũng có chỗ bỏ sót, kẻ ngu ngàn lo lại luôn có phần đúng, kiên nhân nghe ý kiến mang tính xây dựng, lấy thừa bù thiếu, mới có thể khiến kế hoạch thực sự chu toàn, chớ nói chi Thủy Vô Âm cũng không phải kẻ ngu, tuy bàn về tâm tư kín đáo, ứng đối trên chiến trường thì kém xa Vân Dương, nhưng ở phần suy nghĩ tỉ mỉ còn phải hơn Vân Dương mấy phần!
- Còn một yếu tố nữa, Mễ Không Quần kia bị Lăng Tiêu Túy đánh trọng thương, thương thế không nhẹ, nghe nói còn đang chữa thươn”g. Nếu dựa theo lẽ thường, cao thủ bát trọng cao giai lợi dụng tốc độ hồi phục của bản thân cộng với sự trợ giúp của thiên tài địa bảo, có thể hồi phục hoàn toàn trong vòng một tháng. Nhưng thương thế của Mễ Không Quần là đến từ Lăng Tiêu Túy, càng là do Lăng Tiêu Túy cố tình gây ra... Cho nên, thuộc hạ thấy, hiện tại dù Mễ Không Quần đã hồi phục một chút, cũng nhất định chỉ là hồi phục có hạn.
- Thậm chí ta hoài nghi, ngay cả kiếm khí mà Lăng Tiêu Túy lưu lại, Mễ Không Quần cũng chưa hẳn có thể tiêu sạch hoàn toàn!
- Cho nên tình trạng hiện tại của Mễ Không Quần nhiều lắm tương đương với thất trọng cao giai, tuyệt không có khả năng cao hơn. Nếu vẫn còn kiếm khí của Lăng Tiêu Túy, càng có thể tạo thêm một tầng cản trở, nếu tận lực nhắm vào, có thể khiến thương thế của hắn bộc phát, chiến lực sụt giảm.
- Nếu đúng như thuộc hạ suy đoán, chỉ cần công tử nhắm đúng thời cơ mà xuất thủ, thừa dịp bất ngờ mà hóa hình công kích, khả năng tiêu diệt đối phương lên tới chín thành!
Thủy Vô Âm nói:
- Có chín thành phần thắng, mục tiêu này không đáng để lo, chỉ cần thời cơ và chút xíu kiên nhẫn, liền có thể xử lý sạch sẽ.
Vân Dương nhẹ nhàng gật đầu.
Đối với chuyện liên quan đến Mễ Không Quần, phán đoán của Thủy Vô Âm cơ bản không khác với phán đoán lúc trước là mấy. Nhưng cách phân tích của Thủy Vô Âm, lại kèm theo xác minh cụ thể từng phương diện, sau khi tổng kết mới rút ra kết luận, phương thức này so với hắn lại càng thêm tỉ mỉ mấy phần.
- Mục tiêu thứ hai, phụ tá phủ Thái tử... Hàn Vô Phi cùng có thể xác định. Có điều, thuộc hạ vẫn luôn cảm thấy đem người này vào trong mục tiêu tập sát, có cái gì đó không phù hợp lắm, Hàn Vô Phi kia chỉ là một con cá nhỏ, giết hắn không có tác dụng đối với đại cục, hơn nữa còn có khả năng đánh rắn động cỏ... Dù sao, mục tiêu quan trọng nhất của chúng ta là ở chỗ Hà Hán Thanh, mà Hà Hán Thanh kia... Trong giai đoạn hiện tại, căn bản không có cách nào rung chuyển hắn. Vẫn là để lại đến cuối mới tốt.
- Về phần mục tiêu thứ ba mà công tử nói đến, trọng tướng trong quân đội. Trong vấn đề này, dường như mục tiêu có chút rộng. Nếu muốn hoàn toàn xác định, còn cần công tử ủy quyền cho ta, để ta tiếp xúc với tất cả đám tướng quân khả nghi... Sau đó, ta lại từ trong đó mới có thể xác nhận. Hiện tại không có tư liệu cụ thể để phân tích, khó mà phân biệt, cho nên chỉ có thể để xử lý sau.
- Hai mục tiêu trong quân đội. Dựa theo phương hướng mà công tử hoài nghi, chính là bài trừ không tính đến Đông quân, cũng là nhân mã của Thiết Tranh. Nhưng thuộc hạ cho rằng, không thể bài trừ bất cứ đội ngũ nào!
Thành ấm của Thủy Vô Âm khàn khàn, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều tràn đầy sự trầm ổn và tự tin.
Ánh mắt Vân Dương lóe lên một cái.
- Chưa hẳn trong Đông quân đã không có nội gian. Nên biết trận chiến ngày đó, Thiết Tranh chịu cảnh hai mặt thù địch, gần như lâm vào tử cảnh, nếu không có công tử tiếp viện kịp thời, đại triển thần uy, ngăn cơn sóng dữ, giờ này chưa hẳn đã còn Đông quân, mà mấu chốt dẫn đến hoàn cảnh nguy hiểm ngày đó, chính là trước mặt thì có Hàn Sơn Hà thống soái, sau lưng lại có kỵ binh áp sát, hình thành công kích trước sau, chuyện này thực sự quá mức ly kỳ, không giống lẽ thường. Coi như đã có Đông phòng Đô Hộ phủ gánh trách nhiệm, nhưng nếu nói chỉ có Đô Hộ phủ thúc đẩy, vẫn có chút miễn cưỡng.
Thủy Vô Âm nhìn Vân Dương, chậm rãi nói:
- Nhưng nếu nói có thêm một vị tướng lĩnh Đông quân quen thuộc tình hình, tiết lộ quân tình, lỗ hổng trong phòng thủ... Đó mới là đúng mức, là hợp lý.
Vân Dương chấn động ngẩng đầu, chú mục nhìn Thủy Vô Âm, trong con ngươi toát ra vẻ cân nhắc.
- Còn có một điều, coi như trong quân có gian tế, hơn nữa chúng ta có thể xác định đó là ai, thậm chí còn có thể tiến hành diệt trừ... Nhưng cũng không thể nhận định, tam quân còn lại có nhân thủ mà Tứ Quý lâu cài vào hay không.
Thủy Vô Âm nói:
- Cho nên chúng ta cần xem xét kỹ, thậm chí kiểm tra lại toàn bộ một lần nữa.
Vân Dương yên lặng gật đầu.
- Ngoài ra còn có một điều...
Thủy Vô Âm nói:
- Công tử, trong đội ngũ quan văn thậm chí chợ búa Thiên Đường thành, chưa hẳn đã không có người của Tứ Quý lâu ám phục...
- Trong lúc thanh trừ, đồng thời cũng cần kiểm tra thực hư.
Thủy Vô Âm nói:
- Ta cũng nhiều lời mà nhắc nhở công tử một câu: Hà Hán Thanh kia là Xuân Hàn Tôn Chủ của Tứ Quý lâu, thân phận địa vị vô cùng tôn quý, nói dưới một người mà trên vạn người cũng không ngoa, nhưng hắn lại cắm rễ tại Thiên Đường thành lâu đến vậy, lại tùy tùng theo ba đời quân chủ, đến cùng là có ý gì?
- Điều này hoàn toàn có thể nói rõ, Thiên Đường thành này, chính là đại bản doanh của Xuân Hàn Tôn Chủ! Cũng là vị trí tổng đà Xuân đường! Nếu Thiên Đường thành chính là nơi đặt tổng đà của Xuân đường, như vậy... Rất có khả năng, tối thiểu có đến một nửa người của Xuân đường đều nằm trong cảnh nội Ngọc Đường. Mà Thiên Đường thành lại chiếm vị trí quan trọng nhất. Nếu nói trong toàn bộ Ngọc Đường có tám mươi người của Xuân đường, như vậy trong Thiên Đường thành có ít nhất ít nhất... Không kém năm mươi người.
- Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được... Vì sao Hà Hán Thanh cắm rễ ở Thiên Đường thành nhiều năm như thế!
- Mà điều này cũng gián tiếp giải thích, tại sao Hà Hán Thanh bị Lăng Tiêu Túy đánh trọng thương, thân kìm trong nguy cơ, nhưng vẫn không hề có dự định dọn nhà đi, đó là bởi hắn tin rằng, trong cái Thiên Đường thành này không ai có thể làm gì được hắn!
- Nguyên nhân khiến Hà Hán Thanh tự tin như vậy, chính là thực lực trong Thiên Đường thành đủ để hắn làm như vậy!
- Mà thực lực mạnh mẽ, chính là số lượng lớn cao thủ, hoặc là mạng lưới đan xen bền chắc khó thể gỡ mà hắn xây dựng.
- Nếu Hà Hán Thanh là Xuân Hàn Tôn Chủ, nhưng vậy cao thủ Xuân đường của Tứ Quý lâu tồn tại trong cái Thiên Đường thành này tuyệt không phải số ít. Ít nhất cũng phải có ba bốn mươi người, mà mục tiêu mà công tử chỉ ra cũng chỉ mới có mấy người. Số lượng xa xa không đủ!
- Còn nữa, nếu suy nghĩ tỉ mỉ hơn một chút, lúc nào cũng có thể xuất hiện một chút tình huống ngoài ý muốn, mà thực lực phe ta, hiển nhiên không tể chịu được bất cứ biến cố nào, một khi xuất hiện, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động chưa từng có.
- Cho nên ta kết luận chung, cao thủ Xuân đường của Tứ Quý lâu có ít nhất ba mươi người... Mà công tử cũng đã nói qua, ngài đã từng giết một vị thái giám, chính là người Thu đường, như vậy nói các khác... Ở Thiên Đường thành này, ngoại trừ có Xuân đường, còn có Thu đường thâm nhập... Thực lực của Tứ Quý lâu, lại phải tăng thêm một chút nữa.
- Tổng hợp lại, thế cục của Thiên Đường thành, là quan trọng nhất, cũng là gian nan nhất.
Thủy Vô Âm tinh tế phân tích, cuối cùng rút ra kết luận này.
Vân Dương trầm mặt, gật đầu thừa nhận.
- Ừm, trong phương hướng mà công tử phán đoán trước đó, còn có hai chỗ sai lầm.
Thủy Vô Âm hít một hơi, dường như có chút do dự, xong cuối cùng vẫn dũng càm nói ra.
Vân Dương trầm ngâm:
- Ngươi cứ nói.
- Có hai chỗ mà dường như công tử chưa hề chú ý tới!
Thủy Vô Âm đã mở miệng, cũng không còn do dự nữa:
- Thứ nhất chính là nữ nhân, từ trước đến nay, người của Tứ Quý lâu mà công tử tiếp xúc đều là nam tính, nhưng trong Tứ Quý lâu chưa hẳn đã không có nữ nhân. Mà trong tiềm thức lựa chọn của công tử dường như bỏ qua tất cả nữ nhân. Công tử vẫn luôn trong quân ngũ, xung quanh toàn là đám lão giao, cho nên theo bản năng mà bài trừ nữ nhân, điền ấy dù không có gì đáng trách, nhưng suy cho cùng vẫn là một thiếu hụt thật lớn.
- Thế lực của Tứ Quý lâu rộng rãi như vậy, có thể đoán được, nhân thủ mà bọn hắn bố trí sao có thể bỏ qua nữ nhân, trong nhiều lúc, nhiều hoàn cảnh... Chỉ có nữ nhân mới có thể thực hiện, chỉ có nữ nhân mới có thể hoàn thành, dù sao nữ nhân cũng có không ít ưu thế trời sinh hơn nam nhân...
Thủy Vô Âm nói:
- Cho nên, chúng ta cần phải chỉnh lý tin tức, kiểm tra thực hư phương diện này một lần nữa, ít nhất phải đối xử bình đẳng giữa nam và nữ.
Vân Dương thở dài:
- Không sai, điểm này đúng là ta cũng không để ý tới... Nếu không có Vô Âm ngươi nhắc nhở, chỉ sợ nếu ta cứ giữ quan điểm như vậy... Nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi lớn.
- Đó là lỗi của ta!
Vân Dương trầm thống nhận ra.
Trong ánh mắt Thủy Vô Âm lộ ra một tia tán thưởng. Có lỗi, lập tức nhận sai, lại lập tức sửa lại, đó là một phẩm chất mà người thường khó có thể có được.
- Còn điểm thứ hai thì sao?
Vân Dương khiêm tốn hỏi, trong giọng nói chứa mấy phần hương vị thỉnh giáo.
- Điểm thứ hai mà công tử bỏ lỡ, chính là...
Thủy Vô Âm suy tư tìm từ:
- Thực lòng mà nói, ánh mắt công tử thực sự quá cao, vẫn luôn chú mục lên trên. Xưa nay chưa từng nhìn xuống dưới...
Vân Dương nhíu mày:
- Nhìn xuống dưới? Lời này có ý thế nào?
- Kể cả người trong hoàng cung, bao gồm cả người trong phủ Thái tử, cùng với các tướng quân, thậm chí Xuân Hàn Tôn Chủ, hay thủ lĩnh tối cao của Tứ Quý lâu là Niên tiên sinh...
- Thậm chí bao gồm cả vị thợ rèn sắt, hay Sở Thiên Lang đã bị công tử giết cùng với vị Ngự Sử kia...
Thủy Vô Âm nói:
- Những người này, trong mắt người thường đều là tồn tại siêu phàm thoát tục... Nói cách khác, nhưng người này tự thân nắm giữ năng lực phiên vân phúc vũ... Cũng bởi vì vậy nên họ mới bị công tử chú ý, ngược lại, trong suy nghĩ của công tử, xưa nay chưa từng đặt trên người đám nhân sĩ tam giáo cửu lưu, thậm trí trên người bách tính bình thường.
- Trong rất nhiều việc, chưa hẳn chỉ có đại nhân vật mới có thể làm.