Ta Là Chí Tôn

Chương 323: Chương 323: Nỗi khổ của Thiếu nữ đại gia tộc




- Ai.

Một bóng người nhẹ nhàng tiến lên:

- Tên kia đi rồi?

Người tới chính là Kế Linh Tê, trong tay nàng còn cầm một quả táo lớn cắn dở.

Vân Dương nhíu mày:

- Linh Tê, nha đầu nhà ngươi, ta đã nói ngươi bao lần rồi... Con gái con nữa, sau này vào phòng của người khác nhất định phải gõ cửa trước, coi như chỗ ta cũng không ngoại lệ, nhất định phải tạo thành thói quen tốt, nếu không sau này sao có thể sửa...

Kế Linh Tê lập tức nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ:

- Vân Dương ngươi có ý gì? Có thể đừng dùng cái giọng đó để nói chuyện với ta không? Thứ nhất, ta cũng phải con gái ngươi, thứ hai cũng không phải muội muội ngươi, người có thể đừng có lấy cái mặt gia trưởng thể hiện trước mặt ta được hay không? Có được hay không? Coi như ta cầu ngài van ngài được không?!

Vân Dương thở dài bất đắc dĩ:

- Được a...

Hắn nghiêm túc ngẩng đầu:

- Kế cô nương, ngươi tốt! Mời ngươi về sau trước khi bước vào phòng ta hay là phong của ngươi khác, phải...

Không đợi Vân Dương nói hết lời, Kế Linh Tê liền quay đầu bước đi, tiểu cô nương tức đến toàn thân run rẩy, cầm quả táo trong tay, cắn một cái răng rắc, ngay cả hạt táo cũng bị cắn xuống, hung hăng dùng sức nhai!

Tên đầu gỗ này!

Đáng đời ngươi cô độc cả đời!

Kế Linh Tê vừa đi không lâu, cửa phòng Vân Dương đã truyền đến tiếng gõ.

- Mời vào.

Vân Dương hô.

- Vân công tử đang làm việc hả?

Nguyệt Như Lan đi đến.

Vân Dương vội vàng đứng lên, cung kính nói:

- Lan tỷ, ngài đã tới, mau mời ngồi, mời ngồi!

Kế Linh Tê đứng sau Nguyệt Như Lan phồng má nhìn Vân Dương nho nhã lễ độ cung kinh đón Nguyệt Như Lan. Còn tự mình cầm ghế để Nguyệt Như Lan ngồi, sau đó với nhìn sang nàng:

- A, Linh Tê cũng tới, tự tìm chỗ ngồi đi.

Kế Linh Tê vừa nghe xong lại muốn quay đầu bước đi!

Đãi ngộ cũng quá khác biệt a?

Tướng mạo hai người chúng ta có khác biệt lớn như vậy sao? Ta có nhỏ như vậy? Mà Lan tỷ có già như vậy sao?!

- Vừa rồi Linh Tê tới, hai người các ngươi lại cãi nhau hả?

Nguyệt Như Lan có vẻ khá đau đầu hỏi.

Nàng cũng thực không rõ, vì sao Vân Dương lại trở thành như vậy.

Bất kể chuyện gì, đều sủng ái cưng chiều Kế Linh Tê, nhưng sự sủng ái cưng chiều này lại là tình cảm của trưởng bối dành cho đứa nhỏ, căn bản không phải cái gọi là tình yêu nam nữ, tựa như hai đường thẳng song song, vĩnh viễn sẽ không giao nhau.

Rốt cục là chuyện quái gì vậy?

Hơn nữa, nàng là tỷ muội của Kế Linh Tê, nhưng cũng chỉ vẻn vẹn là tỷ muội, không có quan hệ huyết thống, tại sao Vân Dương lại cung kính với nàng như thế?

Thái độ hoàn toàn cung kính như đối trưởng bối a?!

Ta cũng chỉ lớn hơn Linh Tê có một hai tuổi thôi mà?!

Vân Dương mỉm cười:

- Vừa rồi cũng không có gì, chỉ là ta nhắc nhở Linh Tê, vào phòng người khác thì phải biết gõ cửa, giống như Lan tỷ mới làm vừa rồi... Ừm, từ sau Lan tỷ với Linh Tê nhìn thấy ta, cứu xưng hô biểu ca hoặc là Vân biểu đệ... Cho dù là lúc chỉ có ba chúng ta, cũng nên duy trì xưng hô này. Nên nhớ rằng, địch nhân lớn nhất của chúng ta, đang ở ngay trong khách sạn cách đây không xa, tu vi của hắn thực sự quá cao thâm, hoàn toàn vượt qua phạm trù nhận biết của người thường, chúng ta nhất định phải chú ý cẩn thận, cho dù không ở gần nhau, nhưng chưa chắc đối phương đã không nghe được chúng ta đang nói chuyện.

- Kiểu nói chuyện như buổi tối hôm nay, chỉ cần bị hắn nghe được một chút, như vậy chúng ta hoàn toàn xong đời.

Vân Dương nghiêm túc nói:

- Lan tỷ, ngươi biết đó, hiện tại chúng ta hoàn toàn không có lực chống cự lại đối phương, cho nên, chúng ta nhất định phải tạo thành thói quen giao tiếp, tránh lộ sơ hở.

Nguyệt Như Lan biết nghe lời phải:

- Vân biểu đệ nói đúng, thực sự nên tạo thành thói quen!

Vân Dương nhìn về phía Kế Linh Tê, hiển nhiên tương đối không tín nhiệm tính nết người nào đó.

Kế Linh Tê cảm thấy lửa giận đầy bụng mà không thể phát ra, càng lúc càng nghiêm trọng, khẽ cắn môi, thật lâu sau mới ủy khuất nói:

- Vân biểu ca nói đúng.

- Ngoan!

Vân Dương nhẹ nhàng an lòng.

Thế nhưng một tiếng khích lệ này, lại suýt nữa khiến Kế Linh Tê tức đến lệch mũi. Đặt mông ngồi bên giường, suýt nữa làm sập giường của Vân Dương. Giơ tay lên, trong tay rõ ràng xuất hiện một quả dưa chuột xanh biếc.

Hung tợn cắn một cái, quai hàm hung hắn nhai nuốt, hai mắt tỏa hung quang, liếc ngang nhìn Vân Dương.

Tựa như quả dưa chuột này chính là Vân Dương, hoặc là thịt trên người Vân Dương, Kế đại tiểu thư muốn hung hăng nhai nát hắn!

- Hai người kia có lai lịch thế nào?

Nguyệt Như Lan nhíu đôi mi thanh tú:

- Vân biểu đệ thu được tin tức gì chăng?

Vân Dương chỉnh đốn mạch suy nghĩ, nói:

- Vị lôi gia thiếu chủ này, rất có thể là người tới từ vị diện khác... Hoặc có thể nói là một nơi thần bí... Gọi là Huyền Hoàng giới.

Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê đều ngưng mắt:

- Huyền Hoàng giới? Người từ thượng giới?

Xuất thân tử danh gia vọng tộc, hiển nhiên hai nàng cũng không lạ lẫm với cái thượng giới này lắm, mặc dù các nàng cũng không biết Huyền Hoàng giới là tồn tại như thế nào, nhưng cũng biết nó không đơn giản, chí ít xa xa áp đảo trên thiên huyền đại lục!

- Im lặng.

Vân Dương nói:

- Sở dĩ hắn gây phiền phức cho các ngươi, mục đích thực sự hẳn là dùng các ngươi để hoàn thành một giai đoạn trong công pháp của hắn... Nhưng đến cùng là công pháp gì, yêu cầu cụ thể ra sao, ta cũng không nghe được rõ ràng. Nhưng hẳn là có quan hệ với Thất Tình.

- Dựa theo suy đoán của ta, công pháp kia hẳn là một môn công pháp cực kỳ tà ác, một khi luyện thành sẽ có uy lực vô tận.

Vân Dương cẩn thận phân tích:

- Lấy nhân sinh Thất Tình làm mục đích tu luyện. Hẳn là sau khi nhập tình, sẽ xuất tình, phá tình, diệt tình. Thậm chí tuyệt tình vô tình... Thành tựu cuối cùng tà ác đến cực điểm, là một môn công pháp diệt tuyệt nhân tính...

Vân Dương thở dài:

- Ta không biết các ngươi nghĩ thế nào, nhưng độ tà ác của môn công pháp này, trong cả cuộc đời của ta có thể xem như... Một công pháp cực đoan nhất, không có thứ nào sáng ngang!

Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê đều xuất thân từ đại gia tộc, đều là hạng người có kiến thức rộng rãi, nghe huyền ca mà biết nhã ý, vừa nghe thôi cũng thấy da đầu tê dại, Nguyệt Như Lan tái nhợt:

- Ý ngươi là... Người kia coi chúng ta như lô đỉnh? Để chúng ta hoàn thiện công pháp cho hắn?

Vân Dương gật gật đầu:

- Hẳn là như vậy, nếu không, không thể nào giải thích được những hành vi trước đó của hắn.

Nguyệt Như Lan cùng Kế Linh Tê càng âm trầm, khó coi đến cực điểm.

Lô đỉnh?

Hai chữ này, là hai chữ mà nữ tử trong thiên hạ thống hận nhất!

Mà hành vi này, cũng là hành vi mà nữ tử trong thiên hạ thống hận nhất!

- Vậy trước đó hắn muốn đuổi theo chúng ta, một mực không giết, cũng không bắt chúng ta, chỉ không ngừng tra tấn chúng ta, cũng là một bộ phận trong quá trình tu luyện của hắn?

Kế Linh Tê hỏi.

- Tám chín phần là như vậy.

Vân Dương nói:

- Vừa rồi ta nghe lén bọn hắn

nói chuyện, tựa như có một câu: thân thể tự do, bình yên không ngại, trên tâm lý lại sợ hãi tuyệt vọng đến sụp đổ, mới có thể cho ta thu được Hỗn Loạn Âm Nguyên, thành tựu một phần Thất Tình Đại Pháp của ta...

Kế Linh Tê hỏi:

- Như vậy là có ý gì?

Nguyệt Như Lan thở dài:

- Còn có thể có ý gì nữa, chính là... Muốn để chúng ta tự do, không bị khống chế. Nhưng lại không ngừng tạo áp lực, đợi đến lúc chúng ta bị áp lực đè ép tinh thần đến cực hạn sụp đổ... Cực Âm nguyên âm của nữ tử, cũng theo tinh thần sụp đổ mà rơi vào hỗn loạn... Mà lúc này, chính là lúc hắn hạ thủ. Nếu không phải có Vân biểu đệ xuất thủ đúng lúc, chỉ sợ chúng ta đã bị hắn đắc thủ!

Nguyệt Như Lan vừa nói, vừa đỏ mặt, lại nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi.

Khó trách.

Lúc đó hai người bị đuổi giết đến gần như muốn từ bỏ, sinh ra ý quyết tử, đối phương lập tức giảm nhẹ tiết tấu, cho hai người cơ hội nghỉ ngơi giảm xóc. Cho đến lúc muốn từ bò, đối phương lại thay đổi sách lược, bắt đầu xuất thủ nhắm vào dung mạo...

Vô luận là lúc ấy, hay là hiện tại, xem ra đối phương chỉ muốn tra tấn hai người, đến điên mới thôi!

Kế Linh Tê âm trầm nói:

- Chẳng lẽ gia tộc hai nhà chúng ta... Cũng không biết chuyện này? Liên tục truy sát lâu như thế, tính ra cũng được hai tháng rưỡi a...

Nguyệt Như Lan cụp mắt, nói khẽ:

- Linh Tê, đến lúc này ngươi còn chờ gia tộc viện thủ hay sao? Chúng ta thân là nữ nhi đại gia tộc, vận mệnh vốn là như vậy... Từ lúc sinh ra, vận mệnh đã sớm được quyết định.

- Hai chục năm đầu, chúng ta là đại tiểu thư, muốn gì có đó. Nhưng chờ đến khi chúng ta trưởng thành, chính là lúc chúng ta phải trả giá cho những năm tháng hưởng thụ.

- Nếu gia tộc cần thông hôn để duy trì sự cường đại, bọn hắn sẽ dùng thân thể chúng ta để hy sinh. Nếu gia tộc đắc tội với người không thể đắc tội, cần làm dịu quan hệ, bọn hắn cũng sẽ sử dụng thân thể chúng ta để hòa giải, nếu gia tộc muốn tiến thêm một bước, muốn trở nên cường đại hơn, bọn hắn lại sẽ sử dụng thân thể chúng ta đổi lấy tài nguyên lớn mạnh, tóm lại chỉ cần gia tộc cần... Ý nghĩa tồn tại duy nhất của chúng ta là trao đổi, bất cứ lúc nào!

Nguyệt Như Lan nói khẽ:

- Ý muốn cá nhân của chúng ta căn bản sẽ không được quan tâm, người thành đại sự không câu nệ tiểu tiết, ý muốn của chúng ta, căn bản còn không được tính là tiểu tiết...

- Sau khi ta hiểu những điều này, sớm đã tự đánh tan tất cả mộng đẹp, bởi vì có đôi khi, ta thấy bản thân chỉ là kỹ nữ cao cấp, luôn ngụy trang, rêu rao sự bất phàm của mình, suy cho cùng là đề cao giá tiền, chờ đợi một cái giá thích hợp mà thôi... So với các cô gái thường dân... Đám đại tiểu thư chúng ta, càng thêm bi ai cùng khổ! Trong gia đình bình thường bậc trung, coi như trong gia đình nghèo đói, còn có cốt nhục thâm tình, thế nhưng chúng ta, tất cả chỉ là hy vọng xa vời, không thể chạm tới!

Nguyệt Như Lan nói rất nhỏ, câu tử trật tự rõ ràng, thế nhưng trong từng câu nói của nàng, chất đầy tâm tình phẫn uất, lại như núi lửa phun trào, kịch liệt sắp bộc phát:

- Cho dù có hôn ước, có lương nhân, nhưng chỉ cần đứng trước dụ hoặc càng lớn hơn, gia tộc vẫn có thể đổi ý, vẫn có thể...

Nói đến đây, vành mắt Nguyệt Như Lan đỏ lên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.