Ta Là Chí Tôn

Chương 536: Chương 536: Ở lại!




Vân Hầu vui vẻ về nhà, vừa bước đến cổng, lập tức trợn mắt hốc mồm, không cách nào xác định.

- Cái này... Đây thực sự là nhà ta a? Thực sự là Thiên Ngoại Vân phủ? Ta ta... Ta sao ta không nhận ra?

Chẳng lẽ lão tiểu tử Ngọc Phái Tranh kia sở dĩ để đứa nhỏ đến chỗ ta thì sẽ an ổn, an ổn này không phải nhờ ta, còn thuận tiện đặt vững căn cơ, đặt vững căn cơ cũng không phải là ta nốt?!

So với lão cha tiện nghi Thiên Ngoại Vân Hầu thần thanh khí sảng, tinh thần vui mừng, Vân đại thiếu lại khí không lực tẫn, đúng nghĩa thân thể bị móc sạch!

Ừm, Vân đại thiếu gia mới từ chỗ lão Thái úy Phương Kình Thiên trở về, một thân mệt mỏi đương nhiên là do mới liệu phục giúp lão Thái úy.

Bệnh tình của lão Thái úy, có thể nói là đã nghiêm trọng đến mức độ nhất định, thậm chí nói là dầu hết đèn tắt cũng không phải nói quá, trước đó lại càng dùng Thiên Tâm Linh Lung với Dương Ba Đào, càng khiến tính mệnh nguyên khí sót lại không có mấy, tựa như nến tàn trong gió, lúc nào cũng có thể ô hô ai tai.

Vân Dương vừa từ chiến trường trở về, lập tức tới nhà lão Thái úy, lại tiếp tục ở lại đó nửa ngày một đêm, Sinh Sinh Bất Tức Thần Công cuồn cuộn không ngừng quán thâu, tuần tự hao đến ba lần nguyên khí, lúc này mới xem như kéo được một hơi cho lão Thái úy, để bộ thân thể đã bước nửa người qua Quỷ Môn quan tạm thời chuyển nguy thành an.

Đúng vậy, chính là tạm thời chuyển nguy thành an, tình trạng hiện tại của lão Thái úy cũng không lạc quan, nhưng nói chuyển nguy thành an lại đúng quy đúng củ... Lấy tình trạng hiện tại, kéo dài hơi tàn thên nửa năm một năm, đại khái cũng không có vấn đề.

Tình trạng hiện tại của lão Thái úy so với trước kia mà nói, thực đúng là chuyển nguy thành an, khiến người nhìn mà than thở, lóe sáng như kỳ quan!

Mà nửa năm sau, Vân Dương cảm thấy không gian thần thức của mình hẳn cũng sẽ có thể khôi phục.

Trong thời gian này, Vân Dương thực sự rất nhớ không gian thần thức của mình, nhớ lại thời gian có Lục Lục làm bạn, nguời a, chỉ có lúc mất đi mới biết trân quý, nếu lúc này có Lục Lục ở bên, có thể không chút keo kiệt mà quán thâu đủ sinh mệnh chi khí cho lão Thái úy, như vậy nào cần hắn phải mệt như chó chết đến vậy a!

Vân Dương nặng nề kéo lê bước chân, cơ hồ từng bước từng bước đi về nhà.

Vừa tới cửa nhà, đúng lúc nhìn thấy lão cha tiện nghi đang thất thần đứng ngoài cửa, một bộ đức hạnh không thể xác định nổi.

- Thế nào?

Vân Dương mệt mỏi hỏi.

- Cái này... Có chuyện gì xảy ra?

Vân Hầu nghẹn họng nhìn trân trối.

- Cái gì, có chuyện gì?

Vân Dương cảm thấy đối phương hỏi đầy khó hiểu, thực sự nói năng lộn xộn, bắn tên không đích.

- Ta nói... Cái này... Tòa nhà này!

Vân Hầu mở to hai mắt nhìn.

- Ách... Tòa nhà này a, ta sửa một chút.

Vân Dương nghe vậy lập tức bừng tỉnh, hời hợt nói:

- Hầu phủ trước kia quá nhỏ, quá nát, không đủ cấp bậc, muốn chiêu đã khách nhân cũng cảm thấy ngại, càng không đủ dùng, cho nên ta làm chủ trùng tu một chút...

Khóe miệng Vân Hầu khẽ giật giật.

Quá nhỏ, quá nát, không đủ cấp bậc... Con mẹ nó thế mà cũng nói được? Coi như phủ Tể tướng, đoán chừng còn không lớn bằng Hầu phủ của ta a? Càng không thể xa hoa được như thế!

Thế nào lại còn không đủ cấp bậc? Ta ở nhiều năm như vậy sao không có thấy.

Còn cái gì mà chiêu đãi khách nhân cũng cảm thấy ngại, càng không đủ dùng? Ngươi nói nghiêm túc sao?!

Ngươi cần chiêu đãi bao nhiêu người?!

- Ừm, có vẻ như không chỉ sửa một chút đi...

Vân Hầu nói:

- Ta thấy hình như ngay cả nền nhà... Cũng bị bật lên làm lại?

Vân Dương mặt không đổi sắc, ôn hòa nhã nhặn nói:

- Đó là đương nhiên a, muốn sửa, đương nhiên phải sửa lại từ căn bản, xây nhà a, thứ nhất là phải dễ chịu, thứ hai là phải cao cấp khí phái, nếu không làm được hai cái này, chi bằng không làm thì hơn.

Vân Hầu gật gật:

- Nói có lý, có lý!

Hai người cùng bước vào trong, Vân Hầu vô tình hay cố ý nói:

- Vừa rồi Hoàng đế nói ta, muốn để mấy người tới nhà chúng ta. Ngươi vừa tu sửa nơi này, đúng lúc giải quyết được nhiều vấn đền, có điều... Nhân thủ nhà ta vẫn thiếu một chút, nơi này cũng không coi là quá lớn nữa...

Vân Dương nghe nhạc hiệu đã có thể đoán chương trình, vẫn giả vờ giả vịt hỏi:

- Ai muốn đến ở? Người tên Hoàng đế kia phái đến nhà chúng ta, không phải để giám thị chúng ta đấy chứ?! Thực lực hiện tại của chúng ta, có vẻ như đã vượt qua tâm lý chịu đựng của lão a, hắn an bài người đến giám thị, cũng không phải chuyện gì ngoài ý muốn.

Vân Hầu đè thấp thanh âm, lặng lẽ nói:

- Ngươi nghĩ nhiều rồi, người muốn tới là trưởng tôn Hoàng tộc, có điều sở dĩ để nó đến nhà chúng ta, chính là coi trọng thực lực nhà chúng ta, có thể bảo hộ an toàn cho đứa bé.

Vân Dương hừ hừ cười một tiếng, thế nhưng đáy lòng lại đang rầu rĩ.

Tiếp bọn hắn đến nhà là chuyện nhỏ, nhưng vấn đề hiện tại là sau khi tiếp họ đến, khó tránh khỏi nhiều người lắm chuyện, hiện tại hắn tạm mất năng lực hóa tướng, khó thể hóa phong vân mà đi, như vậy nào có thể lặng yên thoát thân trước cả đống người, không để lại vết tích a?

Hai người sánh vai bước vào phủ, lập tức nhìn thấy một mảnh nhân khí náo nhiệt.

Đông Thiên Lãnh, Xuân Vãn Phong, Hạ Băng Xuyên, Thu Vân Sơn... Tứ đại hoàn khố, mỗi người là mang theo sáu tay hộ vệ, đang cùng nhau huấn luyện, chơi đùa với Huyền thú. Ừm, Đông Thiên Lãnh không có Huyền thú, chỉ có thể mang người tuần tra khắp nơi, thần sắc trong mắt rõ ràng không có ý tốt.

Còn có hai người Kế Linh Tê cùng Nguyệt Như Lan, trên mặt mang lụa đen, từ xa nhìn lại, dường như đang muốn xem náo nhiệt.

Ngược lại là Lão Mai cùng Phương Mặc Phi, một người đang phẩm trà dưới hoa thụ, một người chắp tay sau lưng, dò xét xung quanh, cũng không biết là đang đánh giá cái gì.

- Những người này...

Vân Hầu ngẩn cả người:

- Tất cả đều ở đây? Khó trách trước đó ngươi nói không đủ dùng, nếu mỗi ngày đều duy trì nhân số như thế, xác thực là không đủ dùng.

Vân Dương thấy thế cũng ngẩn người, hổn hển tiến lên hai bước:

- Ta nói, bốn tên các ngươi có thể yên tĩnh giúp ta một chút? Hiện tại trận cũng đã đánh xong, không còn chuyện gì, các ngươi còn vu vạ chỗ ta làm cái gì nữa?

- Lão đại, chúng ta quyết định rồi!

Tứ đại công tử cùng nhau nhìn lại, thần sắc trang nghiêm nghiêm túc:

- Mấy người chúng ta sẽ không về nhà, quyết định sẽ ở lại chỗ của ngài, đi theo Lão đại cùng nhau xây dựng đại nghiệp kinh thiên động địa, sáng tạo truyền kỳ, sáng lập truyền thuyết!

Vân Dương lập tức sửng sốt, nửa ngày cũng khó tỉnh thần.

- Lần trước Lão đại nói với chúng ta, thực sự là ngôn từ tinh tế sâu xa, khiến người bừng tỉnh, chúng ta đều ghi tạc trong lòng, trải qua một phen đấu tranh tư tưởng gian nan, chúng ta quyết định ở lại, đi theo Lão đại!

Đông Thiên Lãnh ngẩng đầu ưỡn ngực, khẳng khái kịch liệt:

- Chúng ta không muốn làm sâu mọt của gia tộc, chúng ta muốn tự mình gây dựng sự nghiệp!!

Vân Dương quái dị nhìn qua:

- Ta thấy các ngươi không muốn làm sâu mọt của gia tộc, mà là chạy đến làm sâu mọt nhà ta mới đúng?!

- Ai, Lão đại a, sao ngài có thể nói vậy.

Thu Vân Sơn tiến lên, mỉm cười:

- Chúng ta nguyện thành phụ tá đắc lực cho Lão đại, xông pha chiến đấu, đánh đâu thắng đó. Dũng giả vô úy...

- Hơn nữa, chúng ta không chỉ nghe lời, mà còn không cần tiền công, chúng ta sẽ ngoan ngoãn.

Đông Thiên Lãnh nói:

- Thậm chí nếu Lão đại hơi túng thiếu, cứ nói với các tiểu đệ một tiếng, chúng ta lập tức đi kiếm tiền, đảm bảo muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

- Hiện tại thân thủ của chúng ta ở trong cái Thiên Đường thành này cũng đã có thể xưng là cao thủ!

Hạ Băng Xuyên gật gù đắc ý.

- Điều quan trọng hơn cả, là chúng ta đã quyết tâm ở lại đây, Lão đại ngài có đuổi chúng ta cũng không đi!

Xuân Vãn Phong giải quyết dứt khoát.

Vân Hầu đứng sau Vân Dương cũng sửng sốt nửa ngày, bỗng nhiên bật cười:

- Vậy thì cứ như vậy đi, ta không có ý kiến, rất tốt!

Lời còn chưa dứt, đã tự mình về phòng nghỉ ngơi.

Bốn người nghe vậy lập tức cùng nhau đại hỉ, có lão cha của Lão đại ra mặt, so với Lão đại tự nói còn càng thêm có trọng lượng a?!

Vân Dương im lặng nửa ngày:

- Được rồi... Vậy cứ ở lại đi.

Bốn người vui mừng quá đỗi, vui vẻ tung hô.

Bốn người bọn họ làm sao có thể biết, trong lòng Vân Dương đã sớm có dự định, bốn con hàng này ở lại, vừa hay!

Sau này còn có rất nhiều chuyện, bằng vào một người hắn khẳng định bận không làm nổi.

Hiện tại chư tướng thần công đã mất, thế lực phụ thuộc Cửu Tôn cũng không tiện dùng, có mấy tên này ở lại hỗ trợ, chẳng những có thể di chuyển lực chú ý, mà dùng cũng thuận tay, nhất là... Một số lúc còn có thể đem tấm khiên “Tứ đại gia tộc” ra làm chút chuyện...

Đương nhiên, bốn người này có một câu lại đúng hợp tình thế trước mắt, bốn người bọn họ hiện đã có thực lực nhất định, có chút có thể nhìn, chí ít là đối với Thiên Đường thành này mà nói, quả là cao thủ danh xứng với thực!

- Ta đi ngủ trước a.

Vân Dương khoát khoát tay, ra rời đến cực điểm:

- Hiện tại thực sự mệt muốn chết, các ngươi cứ cự nhiên đi...

Vân Hầu ở trong phong nghe bên ngoài nói chuyện, nhếch miệng cười cười

Tuổi trẻ thực tốt a...

Đột nhiên nhất niệm thanh minh, đột nhiên đứng dậy.

Không đúng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.