Ta Là Chí Tôn

Chương 851: Chương 851: Quyết chiến Thiên Huyền nhai (6)




Mặc dù Niên tiên sinh sớm đoán được, tồn tại mà Vân Dương mang đến trợ giúp, tuyệt không tầm thường, nhất định có thể tạo thành ảnh hưởng lớn cho Tứ Quý lâu, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới, lại khó chơi đến mức độ này!

Một kẻ giết không chết, đánh không được… là khái niệm gì chứ?

Hơn nữa, tên địch nhân này còn thuộc về loại tu vi sâu xa… tử địch!

Nếu đối phương là nam nhân, Niên tiên sinh còn có thể thử phân hóa ly gián, dùng lợi ích điều khiển. Nhưng… đây là một nữ nhân, hơn nữa rõ ràng là nữ nhân của Vân Dương.

Còn là cái loại khăng khăng một mực với Vân Dương!

Dùng biện pháp nào mới có thể để một người như thế phản bội?

Có lẽ dùng hết trí tuệ cổ kim trên thế giới này, cũng không có biện pháp nào a?

- Kế hoạch hôm nay, chỉ có thể sử dụng biện pháp ngu ngốc nhất.

Đông Thiên sử giả cau mày, khô khan nói:

- Chia binh hai đường, tách hai người này ra. Một bên, các huynh đệ dùng đấu pháp liều mạng đối phó Vân Dương, tận lực chấm dứt kẻ này. Còn một bên khác, chúng ta thử vây khốn nữ nhân kia!

- Đấu pháp liều mạng thì ta có thể hiểu, nhưng làm thế nào để vây khốn nữ nhân kia? Thử?! Nói nghe thì dễ!

Một người khác hỏi.

- Nữ tử kia đúng thực là có tu vi sâu xa, tà pháp hộ thân lại càng thêm quỷ dị, nhưng kinh nghiệm thực chiến vẫn không đủ, đây là điểm mà chúng ta có thể lợi dụng… ta nói vây khốn, không phải là chúng ta chủ động công kích, mà là lấy ưu thế nhân lực để bị động tiếp nhận công kích… mục đích của chúng ta, chính là để nữ tử này không thể thoát vây là được.

Đông Thiên sứ giả sầu khổ:

- Ta biết cách này quá bị động, người ta là dao thớt, chúng ta là thịt cá, nhưng đây cũng đã là biện pháp duy nhất mà ta có thể nghĩ tới, thủ đoạn phản phệ của nữ nhân kia quỷ dị, nhưng ta tin tưởng… khi nàng chủ động công kích, không thể sử dụng được thủ đoạn phản phệ kia, nếu không vừa rồi không phải là chỉ chết hai người, mà là bốn người đều vong!

- Vậy cũng không thể để chúng ta đi làm bao cát a…

Đám người liên tục cười khổ.

Không thể công kích, chỉ có thể bị động nhận đòn để vây khốn một cường giả đỉnh phong, kiên trì không để nàng lao ra khỏi vòng vây…

Chiến lược này, thực sự hoang đường.

Nhưng hết lần này tới lần khác, cũng chỉ có như thế mới khả thi.

Chư vị cường giả đều biệt khuất muốn chết, nhưng lại không thể làm gì!

Đối mặt với một người chỉ có thể bị đánh mà không thể bị công kích… đối phương còn là đỉnh phong cao thủ… không thể nghi ngờ, chính là chuyện cực kỳ hung hiểm!

Phản chấn của đối phương có thể đánh chết người, nhưng công kích của đối phương nhất định không thể đánh chết người sao?!

Coi như chúng ta làm bằn tinh cương, cũng không thể gánh được công kích mãi như vậy a?!

Tin tức quyết chiến truyền ra, bọn hắn đều thầm thở dài một hơi, âm thầm đấu với vị Vân Tôn này lâu như vậy, kỳ thực bọn hắn đều tự tin tất thắng, kỳ thực thể xác tinh thần đều khó tránh khỏi mệt nhọc, đã sớm không thể kiên nhẫn thêm được nữa./.

Hiện tại, rốt cục cũng có cơ hội, một lần vất vả, cả đời nhàn nhã, tâm tình bọn hắn đều rất phấn chấn, kích động!

Nhưng tuyệt không nghĩ tới, khi đến thời điểm quyết chiến, đám người lại phải nghênh đón tràng cảnh xấu hổ như vậy!

Con mẹ nó, các huynh đệ hưng phấn chờ đợi… đến làm bao cát hay sao?

Ừm, nói xấu hổ đã là tận lực nói giảm nói tránh, hiện tại, rõ ràng là tình thế cực kỳ hung hiểm!

Niên tiên sinh đột nhiên khẽ run lên, tựa như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt đại biến, đột nhiên đứng dậy:

- Cái này, Cửu Tôn phủ, tựa như cũng có đặc tính… phản phệ, phản chấn… chẳng lẽ nử tử này lại là…

Đám người chấn động, trên mặt lộ vẻ không thể tin được, nhưng lại như bừng tỉnh đại ngộ.

- Thì ra là thế… nữ tử này… thế mà lại chính là Cửu Tôn phủ hóa thân?

- Cửu Tôn phủ biến thành một người? Hơn nữa còn là một nữ nhân? Điều này… điều này… thực sự không thể tin nổi…

- Nhưng dù như vậy, uy năng phản chấn kia cũng quá đáng sợ a… không thể giải thích nổi…

- Khó trách, Cửu Tôn lại đột nhiên biến mất…

- Nhưng như vậy… sao có thể?

Nhất là mấy người từng nhìn thấy Kế Linh Tê lại càng ngơ ngác.

Dáng người yểu điệu… gương mặt xinh đẹp… mái tóc đen nhánh, phong thái mê người kia…

Bản chất lại là một toàn phủ đệ?

Một tòa phủ đệ thành tinh hóa người? Con mẹ nó đang đùa ta à?!

- Nếu nói như thế… vị Vân Tôn này, lấy một tòa phủ đệ làm vợ…

Một người khác khoa trương nói:

- Phủ đệ… chuyện kia làm sao được? Cái này cái này…

Một người khác biệt khuất:

- Ngươi quản người ta làm thế nào được chuyện kia làm gì! Tình huống hiện tại, là chúng ta phải làm gì để đối ứng với tòa phủ đệ này…. Chúng ta phải làm thế nào để vây khốn mà lại không bị nó đập chết… ta cảm thấy, ngươi quan tâm hơi nhiều rồi đó…

Người kia cau mày, cười khổ một tiếng:

- Ta cảm thấy, khẩu vị của vị Vân Tôn này thực sự cổ quái…

Đám người nghe được lợi ấy, cũng đưa mắt nhìn nhau, vốn đang biệt khuất, sầu muộn, lại đột nhiên nhiều thêm mấy phần ý cười.

Niên tiên sinh thở dài, cau mày:

- Hiện tại đang vấp phải vấn đề khó, các ngươi lại còn tâm tư quan tâm chuyện này… mẹ nó, nói coi sinh tử như lông hồng, còn là coi nhẹ các ngươi…

Vuốt vuốt mi tâm, một bộ đau đầu.

- Ta có một kế.

Hạ Thiên sứ giả đứng dậy.

Đám người mừng rỡ:

- Làm thế nào?

- Dùng binh khí nặng, ám khí nặng… vừa chạm liền đi, tuyệt không ham chiến. Luân phiên đánh lén, không để hắn có nửa điểm thời gian nghỉ ngơi…

Ánh mắt đám người sáng lên: Cái này, có vẻ như không tệ a!

- Hơn nữa, bố trí lại đại trận một chút, để nồng vụ càng thêm dày đặc hơn, như vậy… càng dễ đánh lén.

Niên tiên sinh cau mày, thận trọng suy tư:

- Điểm này đúng thực là có thể thực hiện… có điều, các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, chỉ có thể xuất một kích, sau đó lập tức rút đi, không cho phép bất kỳ ai được ham chiến!

- Rõ.

- Nếu đối phương không nhịn được mà xuất thủ truy sát, như vậy chúng ta liền tách hai người bọn hắn ra, đến lúc đó dùng chiến pháp đồng quy, tốc chiến tốc thắng, dù một lần phải chết mấy người, cũng phải nhanh nhất giết chết Vân Tôn!

- Về phần nữ nhân kia, có thể bỏ mặc.

- Giết Vân Tôn, chính là đại công cao thành!

- Đúng vậy!

- Lập tức hành động!



Một tử ảnh tiến lên trong sương mù, Vân Dương không hề che giấu bản thân, thần thái nhàn nhã, tựa như đi bộ ngắm cảnh, ung dung như thường ngày.

Cái này cũng không phải là hắn giả bộ, mà thực sự là chưa có lúc nào, hắn lại cảm thấy bản thân cường đại đến như vậy!

Bất kể đối mặt với địch nhân nào, đều có tự tin một đao chém chết!

Mấy năm nay, hắn vẫn luôn nơm nớp lo sợ, lúc nào cũng chú ý trước sau, thời thời khắc khắc đều tận lực nhắc nhở bản thân còn quá nhỏ yếu, tùy thời tùy chỗ đều có khả năng bị địch nhân diệt sát…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.