Ta Là Chí Tôn

Chương 275: Chương 275: Rất không bình thường a




- Sở dĩ hắn làm như vậy, chính là sợ ngươi khó chịu trong lòng... Cho nên mới cố giả bộ bình thản. Ngươi không thấy sau khi chúng ta bay lên không trung, hắn lập tức ngồi trên mặt đất? Đó là do tất cả lực lượng chèo chống hắn đứng thẳng đã sử dụng hết, hắn thực sự không thể khắc chế tình cảm của mình được nữa... Một Huyền giả, sao có thể vô cớ ngã ngồi trên mặt đất? Chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao?!

Cổ Cổ cắn môi, cơ hồ cắn đến bờ môi gần chảy máu, nhưng vẫn quật cường nói:

- Hắn biết tự hiểu lấy bản thân thế cũng là chuyện tốt, vốn là ngươi của hai thế giới, vậy si tâm vọng tưởng thì có lợi ích gì?

Nguy Hành Lộ cười khổ một tiếng.

Tiểu nha đầu vịt chết mạnh miệng, thực sự cho rằng ta không thấy ngươi đang rất khó chịu hay sao?

Thế là không nói gì thêm nữa.

Trên đường đi, Cổ Cổ ngồi trên lưng đại ưng, tư thế không nhúc nhích, một đường trầm mặc.

Hắc ưng xuyên vân phá vụ, hướng thẳng Đông Huyền, tựa như một mũi tên bay thẳng.

...

- Cuối cùng đã đi!

Vân Dương vốn như chán chường đến cực điểm đột nhiên nhảy lên một cái, cười ha ha:

- Mấy ngày nay đúng là mệt chết ta, cười đến cơ mặt cứng cả lại...

Lão Mai cười ha hả nói:

- Có điều công diễn chơi mấy ngày, quả thực là quá hữu dụng, đem địch giết địch, tá lực đả lực, nếu không có Nguy Hành Lộ trợ lực ngoài ý muốn, vậy chuyện chém giết Hà Hán Thanh chỉ sợ cũng không dễ như vậy...

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Chuyện này đúng là may mắn trùng hợp, vốn dĩ ta cũng không có ý định đưa hắn vào trong sát cục, nhưng nói thật không có sự gia nhập của hắn, chiến dịch này thực khó mà thu được cái đầu của Xuân Hàn Tôn Chủ!

- Chỉ sợ sau này hai người kia còn trở lại, vừa rồi ta thấy thái độ của Cổ Cổ cô nương kia trước khi đi, rõ ràng có rất nhiều cải biến.

Lão Mai khe khẽ thở dài.

Vân Dương trầm mặc một chút:

- Tạm thời không thể cân nhắc đến chuyện sau này như thế nào... Mặc dù chúng ta đã thành công giết Hà Hán Thanh, nhưng tình thế loạn trong giặc ngoài vẫn không có quá nhiều chuyển biến tốt đẹp, Xuân Thu Môn, cũng là con quái vật khổng lồ mà chúng ta chưa thể trêu chọc nổi... Nếu dựa theo tính cách của ta lúc trước... Lần này tất sẽ làm cứng lên, một khi mất khống chế, xảy ra chuyện gì đúng là không thể ngăn cản.

- Thậm chí coi như chúng ta có bản lĩnh giết huynh muội hắn ở đây, nhưng cũng không thể lưu đầu ưng kia được, Xuân Thu Môn, trả thù của Xuân Thu Môn sẽ nối nhau mà tới, chúng ta bởi vậy nhất định sẽ bại lộ trước mắt thiên hạ, chỉ cần một cái Xuân Thu Môn chúng ta đã không chịu nổi. Huống chi còn có một cái Tứ Quý lâu đang nhìn chằm chằm, binh tới tướng đỡ nước tới đắp đê, trước kia chúng ta cũng không phải hoàn toàn không để lại sơ hở, bất kỳ mối liên tưởng nào cũng có thể liên lụy tới vô số việc tiếp theo...

- Trước mắt thực lực không đủ, chỉ có thể áp dụng phương thức mưu lợi này, để bản thân tạm thời an toàn hơn một chút.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Con đường này, chỉ sợ còn phải đi một đoạn rất dài.

Lão Mai gật đầu, nhưng trong lòng thì thầm thở dài một tiếng: công tử, ngươi làm như thế, cố nhiên là vượt qua một đợt nguy cơ, lại càng thành công lợi dụng võ lực của đối phương, đạt được mục đích của bản thân, nhưng thực sự cũng là kích thích trái tim của một thiếu nữ a...

Chẳng lẽ, trong lòng ngươi thực không có một chút cảm giác?

Chuyện này, nếu là vị Cổ Cổ cô nương kia từ đầu đến cuối đều rất chán ghét Vân Dương, vậy cũng không sao.

Nhưng nếu chẳng may... Vậy đối với vị cô nương này mà nói, lại là một chuyện tàn khốc đến cực điểm!

Mấy lời này, Lão Mai để lại trong lòng, cũng không nói ra với Vân Dương.

Có lẽ... Công tử cũng không để ý tới chuyện này a?

Dù sao... Vô luận là thân phận bối cảnh, lập trường... Hai người cũng khó có thể ở cùng một chỗ, cơ hội cực kỳ nhỏ bé, ít càng thêm ít!

Phần nhân tình này, cũng chỉ có thể giao cho thời gian trả lời.

Không thể không nói, ý nghĩ này của Lão Mai cùng với Ngụy đại sư huynh không bàn mà hợp, cơ hồ hoàn toàn nhất trí!

...

Vân Dương trở lại dưới hoa thụ, lúc này là pha một bình trà thực sự, chậm rãi nấu nước, yên lặng nhìn hơi nước bốc lên, mang theo một tia mỉm cười nhàn nhạt thong dong.

Hoa thụ xanh mượt, hoa hồng tô điểm, bóng cây lắc lư chập chờn theo gió, hương hoa thổi đến từng cơn, hương trà lượn lờ, công tử như ngọc, tử bào bồng bềnh.

Tựa như người trong bức họa.

Lão Mai nhìn một hồi, rốt cục thở dài, bận bịu rời đi.

Vân Dương cảm thấy Lão Mai đã rời đi, thân thể trong nháy mắt ngã oặt xuống dưới, lấy một tư thế uể oải nằm ngồi, nhìn hơi nước từ từ bay lên, sôi trào, nhớ tới Cổ Cổ trước khi đi, cái cảm giác trầm mặc dị thường đó, bỗng nhiên ung dung, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Bóng đêm kéo tới.

Một trận minh vụ âm trầm vô thanh vô tức tiến vào Vân phủ.

Vân Dương pha trà đợi bên trong, một bóng người, áo gai vương miện, tựa như từ không sinh có xuất hiện trước mắt hắn.

Nhất Điện Tần Quảng Vương.

Rốt cục đã đến.

Nên tới, cuối cùng cũng tới, nhiệm vụ cố định, cũng đã hoàn thành, chuyện gì nên kết thúc, cũng nên kết thúc thôi!

Trong nháy mắt minh vụ xuất hiện, Vân Dương không khỏi nở nụ cười.

Phương thức ra trận đặc biệt như vậy, Vân Dương không thể không cười, thực sự quá rõ ràng.

Thân phận người đến hiển lộ rõ ràng không thể nghi ngờ!

Đối với người quen thuộc không khí âm trầm mà nói, đoàn minh vụ âm trầm này ngoài nhìn không thấu xem không rõ, cũng không có gì đáng sợ, huống chi chủ nhân quỷ vụ này, đưa đến tin tức tốt cho hắn!

- Ngươi cười cái gì? Biết mình sắp không may, xong đời sao?

Nhất Điện Tần Quảng Vương xạm mặt lại, lạnh lùng nói.

Bản thân hắn cùng các huynh đệ tốn bao công sức, nhất là hắn, có thể nói là liều cái mạng già, kém tí đứt hơi, chính là muốn trợ giúp tiểu tử này a.

Đến đến, mọi người đều mệt mỏi gần chết, con hàng này lại tự mình xuất hiện, đem đầu mục tiêu cắt mang đi...

Cái này con mẹ nó là chuyện quái gì vậy?

Còn tính là bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ sao?

Mặc dù Tần Quảng Vương cũng không nhìn thấy người giết Hà Hán Thanh là ai, nhưng căn cứ vào thủ đoạn xuất quỷ nhập thần, hoàn toàn không để lại chút tung tích như vậy, Tần Quảng Vương có thể hoàn toàn nhận định: người giết Hà Hán Thanh, chính là bản thân Vân Dương!

Cái này thậm chí còn không cần suy luận.

Thậm chí, Tống Đế Vương còn từng cẩn thận phân tích hiện trường, trong đội hình công kích cuối cùng, còn có thể có một tên Kim Bài sát thủ của Sâm La đình kiến công, thời thế hiện nay, ngoại trừ bản thân Sâm La đình, cũng chỉ có mình Vân Dương mới có Kim Bài sát thủ của Sâm La đình bên người!

Nói cách khác, Tứ Quý lâu rất có thể cũng căn cứ vào điểm này, phán định kẻ xuất thủ cuối cùng vẫn chính là người của Sâm La đình, mặc dù điểm này không ngoài dự tính ban đầu của Sâm La đình, nhưng cuối cùng vẫn cảm thấy như đang gánh tội cho người ta, chủ động cùng bị đống vốn là khác nhau, thực tình cũng không dễ chịu!

Là người nhận nhiệm vụ, Tần Quảng Vương lúc này nhìn thấy Vân Dương chiếm tiện nghi còn muốn khoe mẽ tươi cười, lửa giận tự nhiên thiêu tới, lúc này liền mở miệng mỉa mai.

- Thấy ngươi đến đây, ta biết nhiệm vụ đã hoàn thành. Ta có thể trừ đi một cái họa lớn, sao có thể không cười?

Vân Dương ôn tồn lễ độ, có điều khiến Tần Quảng Vương càng thêm hận.

- Hà Hán Thanh chết rồi.

Nhất Điện Tần Quảng Vương hừ hừ nói.

Nhiệm vụ hoàn thành, thông báo theo thông lệ cũng là điều nên làm, cái này cũng chính là ý nghĩa của việc hắn đến hôm nay.

- Ta biết.

Vân Dương nói:

- Đầu của hắn, bây giờ đang trong mật thất của ta, mặc dù người cuối cùng chém đầu hắn là ta, nhưng nếu không có Sâm La đình toàn lực ứng phó, Thập Điện Diêm Quân cùng đến, quyết không thể hoàn thành, cho nên ta nợ các ngươi một ân tình!

Nhất Điện Tần Quảng Vương nói:

- Như vậy giao dịch song phương đã hoàn thành, hôm nay ngoài việc đến báo cho ngươi biết, còn đến để cáo từ, chúng ta phải nhanh chóng về bản bộ, bố trí việc tiếp theo.

Vân Dương nói:

- Chờ chút nữa lại cáo từ cũng không muộn. Ta tin rằng, đồ vật trong phủ Hà Hán Thanh, thậm chí đồ vật trong mật thấy, chắc hẳn đều trong tay các ngươi.

Nhất Điện Tần Quảng Vương trợn trắng mắt:

- Những thứ đáng giá nhất được Hà Hán Thanh mang bên người đều đã rơi vào tay ngươi, ngươi còn để ý mấy thứ nhỏ nhặt không đáng kể kia làm gì? Chẳng lẽ nghèo đến điên rồi a?!

Vân Dương cười ha ha một tiếng:

- Cũng không đến mức nghèo đến điên a, ta trả giá cao mua lại đống đồ vật trong tay các ngươi, thế nào?

Nhất Điện Tần Quảng Vương hừ một tiếng:

- Tên quỷ nghèo nhà ngươi có thể trả giá cao đến mức nào, cũng chỉ là chút đồ nhỏ, chúng ta tặng cho ngươi là được.

- Hào phóng như vậy?

Vân Dương thực lòng lấy làm kinh ngạc.

Trong suy nghĩ của Vân Dương, kết quả xấu nhất, thậm chí có thể là sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Sâm La đình trực tiếp cường thế hỏi tội, thậm chí cùng vây giết hắn cũng không phải không thể, dù sao rất có thể Sâm La đình đã đoán được thân phận của hắn.

Mà lần này Sâm La đình vì hắn mà hoàn toàn đắc tội với Tứ Quý lâu, nếu có tính mệnh Cửu Tôn làm bồi thường, còn nói rõ nguyên nhân bị hố, hoàn toàn có thể triệt để trừ khử đoạn khúc mắc với Tứ Quý lâu này!

Hiện tại chẳng những không hỏi tội, thậm chí còn muốn tặng không hắn thu hoạch lần này. Vụ giao dịch này, có thể nói là Sâm La đình mất cả chì lẫn chài. Mặc dù Vân Dương ngoại trừ lòng dạ hiểm độc còn có bộ mặt dày như khúc rễ tường thành, nhưng lúc này cũng tràn đầy nghi vấn.

- Chỉ cần ngươi giơ cao đánh khẽ, sau này không cần tuyên bố nhiệm vụ hố cha như thế cho chúng ta là được...

Nhất Điện Tần Quảng Vương trợn trắng mắt.

Vân Dương cười ha hả.

Có điều trong lòng cũng thầm thở dài một hơi, di vật của Hà Hán Thanh đối với hắn có thể nói là rất quan trọng. Bọn hắn đồng ý đưa lại cũng không tệ rồi.

Nhưng cũng có chút kỳ quái.

Cái thứ mua bán tính mệnh như Sâm La đình, sao có thể dễ nói chuyện thế a? Thực tặng không cho hắn...

Chuyện thế này, Vân Dương có chút nghĩ không thông.

Từ góc độ nào đi nữa, cũng thấy không hợp đạo lý bình thường a.

Đám gia hỏa này lại thực muốn giúp hắn, chẳng lẽ lại đúng như lời tên kia nói, coi trọng hắn?!

Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương rùng mình một cái, vội vàng nói:

- Lần này hợp tác vui vẻ, số bạc còn lại ta lập tức trả cho ngươi.

- Tiền thừa không cần.

Nhất Điện Tần Quảng Vương nói:

- Hành động lần này, nói cho cùng cũng không phải là chúng ta giết chết Hà Hán Thanh... Số bạc còn lại, ngươi cứ giữ lại đi.

“...”

Vân Dương càng cảm thấy kinh ngạc, tổ chức sát thủ nhận tiền làm việc, chính là điển hình cho cái bọn muốn tiền không muốn mạng, lúc này ngay cả thu bạc cũng không cần, chuyện này quả là nhìn thế nào cũng thấy quái dị a!

- Vân Dương, ta biết trong lòng người rất nghi hoặc, lúc đầu chúng ta cũng rất tức giận...

Nhất Điện Tần Quảng Vương bất mãn nói:

- Chuyện che giấu thân phận thực sự này khiến chúng ta rất bị động.

Vân Dương cười tủm tỉm:

- Chuyện này, hình như cũng không thể trách ta a?

“...”

Nhất Điện Tần Quảng Vương không còn gì để nói.

Không trách ngươi?

Vậy trách ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.