Ta Là Chí Tôn

Chương 673: Chương 673: Sương mù dày đặc




Nhìn quân cờ trắng trên tay Vân Dương, Vân Tiêu Dao bỗng lên tiếng hỏi:

- Đó là vật trong tay Tất tiên sinh trước khi chết?

- Không sai.

Vân Dương gật gật đầu.

- Quân cờ này, có ý nghĩa gì a?

Vân Tiêu Dao lại truy vấn.

Vân Dương trầm tư không thôi.

Hắn đã sớm kiểm tra nhiều lần, nhưng quân cờ này thực sự chỉ là một quân cờ bình thường.

Thực đúng là không có gì đáng nói.

Vân Tiêu Dao ngừng lại một chút lại nói:

- Một quân cờ, ý nghĩa thực sự của nó không gì khác ngoài việc tạo thành một bộ phận của bàn cờ. Còn trên các mặt khác, dù có một vị tuyệt thế cao thủ dùng làm ám khí, cũng không thể phát huy tác dụng bằng việc nó được đặt trên bàn cờ.

Vân Dương nói:

- Nói như vậy cũng không phải tuyệt đối, mỗi người một ý a.

- Ta lại cảm thấy, một quân cờ dùng đúng, liền có thể chế định thắng thua.

Vân Tiêu Dao nói.

- Điều này không sai.

Vân Dương gật đầu.

- Quân cờ...

Vân Tiêu Dao vắt óc suy nghĩ, muốn tìm cho Vân Dương càng nhiều manh mối hơn nữa, nhưng có nghĩ đến nát óc cũng không tìm được gì để nói.

- Quân cờ...

Vân Dương trầm tư thật sâu:

- Quân cờ... Nếu không có người, quân cờ chỉ là một khối đá, một khối gỗ mục, một thứ vật chết... Chỉ có ở trong tay người, mới có thể phát huy tác dụng. Nó trong tay người có thủ pháp ám khí cao minh, thì cho dù chỉ là một quân cờ bình thường, cũng có thể quyết định sinh tử của người khác, cho nên có thể nói, mấu chốt vẫn là người, hoặc là cái tay kia.

- Lúc Tất tiên sinh sắp chết, chuyện cuối cùng lại là bày một ván cờ, nắm một quân cờ trong tay.

Vân Dương nói:

- Ngươi nói xem, liệu có thể hắn cảm thấy mình là một quân cờ, chết không cam lòng hay không?!

Hắn bỗng quay đầu, nhìn Vân Tiêu Dao.

Vân Tiêu Dao nhẹ nhàng thở dài:

- Trên đời này, có ai mà không phải là một quân cờ?

Vân Dương nhíu chặt lông mày:

- Cái chết của hắn nhẹ nhõm một cách quỷ dị... Vậy liệu có phải hắn, dùng cái chết để thoát khỏi cảnh quân cờ, thoát khỏi vận mệnh bị người điều khiển?

- Đứng ở điểm cuối của sinh mệnh, hắn quyết đoán sử dụng phương thức tự sát để tránh thoát khỏi bàn tay thao túng khủng bố đằng sau?

Vân Dương nói:

- Nếu thực như vậy, thì đúng là có thể hiểu được.

Vân Tiêu Dao trầm tư, im lặng nửa ngày, hiển nhiên logic của Vân Dương với hắn còn có chút bất ngờ.

- Xem ra người phía sau kia... Thực phải phi thường đáng sợ... Bằng không hắn sao lại phải dùng phương thức cực đoan nhất này để chống lại.

Vân Dương nói:

- Ta nghĩ, sau khi hắn xác định con đường của mình, cam tâm nghe theo, nhưng không nghĩ đến, đến lúc sắp chết cũng bị người bài bố, cho nên mới lựa chọn tự sát!

- Nếu đã bất kể thế nào đều là cái chết, vậy chi bằng để tự mình lựa chọn phương thức tử vong.

- Có lẽ, bản thân hắn tự kết thúc, còn phá hỏng bố trí nào đó của người đánh cờ kia?

Vân Dương trầm tư:

- Nếu cả đời ta, từ đầu đến

cuối đều bị người thao túng, như vậy trước khi chết, ta có thể dùng lực lượng bản thân, phản kích người đã thao túng ta cả đời?

- Nếu có thể dùng cái chết của bản thân, xuất ra một kích cuối cùng, cũng có thể cảm thấy được an ủi!

- Cho nên, vị Tất tiên sinh này thực là một vị trí giả.

- Không biết, hướng suy nghĩ của vị trí giả này, có giống ta hay không!

- Chỉ có điều, trước khi chết Tất tiên sinh lại cầm một quân cờ trắng, cờ thì rõ rồi, còn tại sao phải là màu trắng, màu trắng là có ngụ ý gì?

Vân Tôn cùng là Trí Tôn, trí giả cùng trí giả, suy nghĩ luôn có điểm giống nhau!

Anh hùng sở kiến lược đồng, trí giả có suy nghĩ giống nhau cũng là điều đương nhiên.

Vân Dương phỏng đoán một phen, cảm thấy bản thân dù không thể thôi diễn được hoàn toàn suy nghĩ của Tất tiên sinh, nhưng cũng tự tin sáu bảy phần mười.

...

Trở lại Vân phủ, Vân Dương trở lại gian phòng của mình, bày lại ván cờ kia.

Hắn ngồi xếp bằng, chuyên chú nhìn àn cờ, giờ khắc này, hắn đem suy nghĩ của mình thay vào tâm cảnh của Tất tiên sinh.

Lấy hiểu biết của Vân Dương với Tất tiên sinh, người này thực có thể nói là tính toán không bỏ sót, tâm tư kín đáo tới cực điểm.

Người như vậy, nếu là văn thần như vậy sẽ tung hoành triều chính, dù muốn khống chế thiên hạ, cũng chỉ là chuyện hơi tốn sức mà thôi. Dù không tốt, cũng có thể làm đến thượng thư một bộ.

Nếu tòng quân, tối thiểu cũng phải trở thành một người như Hàn Sơn Hà, thậm chí dù kém Hàn Sơn Hà thì cũng không yếu hơn Thu Kiếm Hàn, Lãnh Đao Ngâm.

Nếu như hắn là Tất tiên sinh.

Hắn có tài năng kinh thiên động địa, có trí tuệ định quốc an bang. Lại chỉ là văn thừa võ tướng của một cái tổ chức giang hồ.

Lại còn bị người điều khiển, tiết chế, không thể nào thoát khỏi.

Biệt khuất không?

Vân Dương để tay lên ngực tự hỏi.

Có!

Biệt khuất!

Nhất định có!

Vân Dương nhìn bàn cờ.

- Nếu thấy biệt khuất, vậy ta nên làm gì? Ngay cả sinh tử của bản thân còn không thể khống chế, ta còn có thể làm gì?!

- Sống sót mới là hy vọng, chịu đựng lâu dài, có lẽ sẽ có lúc kết thúc, thoát khỏi. Trí giả cũng là người, là người thì đều không muốn từ bỏ hy vọng... Cùng với suy nghĩ may mắn.

- Nhưng mà cố gắng nửa đời, lại không đạt được kết quả mong muốn, mãi cho đến một ngày phát hiện, bản thân không thể thoát khỏi khống chế, thậm chí còn bị từ bỏ, như vậy sẽ làm thế nào?

Vân Dương thầm chấn động một cái, lẩm bẩm:

- Tại sao ta lại nghĩ đến mấy chữ từ bỏ a?

Hắn lập tức lại hồi tưởng, nhớ lại thương thế của bốn người Tất tiên sinh.

Sinh mệnh suy bại, ngũ tạng khô kiệt!

Vân Dương bỗng nghĩ đến Xuân Hàn Tôn Chủ lúc trước, tựa như hiểu được điều gì.

- Nếu như vậy...

Vân Dương hít một hơi thật sâu, nhìn quân cờ trắng trong tay, nói khẽ:

- Tất tiên sinh, nếu như ta đoán không sai, ngươi có để lại cho ta một cái gì đó mới đúng, nhưng vì sao ta lại không tìm được nhỉ? Đến cùng ngươi để lại cái gì cho ta a?

- Cái này không hợp lý.

- Hơn nữa, ngươi lại còn biết ta là Vân Tôn!

- Tại sao ngươi lại biết? Cho dù đoán được, cũng phải có manh mối bằng chứng mới đúng chứ!

- Ngươi biết ta là Vân Tôn, nhưng lại không nói. Trước nay lập trường đối lập, cho tới giờ, mục tiêu của Tứ Quý lâu vẫn là Cửu Tôn. Mà ngươi biết ta là Vân Tôn, lại không có báo cáo cao tầng Tứ Quý lâu.

- Lấy sự coi trọng của Tứ Quý lâu với Cửu Tôn, nếu ngươi sớm biết, như vậy chỉ cần báo cáo một cái, chính là lập đại công, dù không thể nhờ công mà thoát khống, thì cũng có thể sống tốt hơn rất nhiều, cho nên nhất định là ngươi mới đoán được không lâu.

- Vậy thì có thể xác nhận, ngươi không phải biết từ sớm, mà là mới biết đến.

- Nếu là mới biết đến... Vậy sao không lựa chọn báo cáo, đổi lấy chỗ tốt a... Chắc là bởi đến lúc này, ngươi đã phát hiện lục phủ ngũ tạng khô kiệt? Nhận thức được là Tứ Quý lâu dang xuống tay với ngươi? Muốn ngươi chết?

- Mà lúc này đây, dù có nói thì cũng không đủ xoay chuyển càn khôn. Cho nên... Ngươi lựa chọn ẩn giấu thân phận cho ta?

Vân Dương nghĩ tới nghĩ lui, lại vẫn không nghĩ tới.

Cũng không phải không nghĩ tới vì sao Tất tiên sinh phải giấu thân phận cho hắn. Tất tiên sinh tự vẫn, trước khi chết còn nở nụ cười giải thoát, nhưng vì sao Tất tiên sinh lại biết hắn là Vân Tôn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.