Ta Là Chí Tôn

Chương 144: Chương 144: Ta có chuyện gấp




- Mấy điều này, sợ là phải tự mình xuất thủ tìm hiểu mới được...

Vân Dương hạ quyết tâm, sau khi lựa lại mấy tin tức quan trọng, lại đem Cửu Thiên lệnh đặt một bên.

Lại bắt đầu dốc lòng luyện công, tăng cường thực lực.

Lại qua một ngày một đêm.

Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đối với sự trầm mặc của Vân Dương trong thời gian này cũng đã sớm quen thuộc, lúc này cũng đang từng bước tiến hành chuyện của mình.

Chỉ là, ngẫu nhiên quét mắt nhìn về phía phòng Vân Dương, trong ánh mắt lại mang theo mấy phần lo lắng.

Có lẽ, cả thế gian này, chỉ có hai người họ mới biết áp lực mà Vân Dương phải gánh lớn đến chừng nào.

Nó nặng nề vượt quá sự tưởng tượng của tất cả mọi người.

Cho đến khi Vân Dương bước ra khỏi cửa, nhìn thấy bộ dạng muốn nói lại thôi của Phương Mặc Phi.

- Có chuyện gì?

Vân Dương nghiêng đầu qua hỏi:

- Cứ việc nói không sao.

Phương Mặc Phi ngập ngừng hồi lâu, rốt cục nói:

- Không có chuyện gì.

Vân Dương nhíu nhíu mày, cầm khăn lông lau lau mặt, bình tĩnh nói:

- Là ba huynh đệ kết bái họ Hồ kia tìm tới ngươi, hay là người của Sâm La đình tìm tới ngươi?

Phương Mặc Phi cười khổ một tiếng.

Vân Dương gật gật đầu:

- Ân, là Sâm La đình đúng không? Là muốn ngươi giết người? Hay là để ngươi rời khỏi ta, về lại giang hồ?

Phương Mặc Phi thở dài một cái thật sâu, nói:

- Lần này là một trong Thập Điện đại vương muốn đến Thiên Đường thành, cũng không biết họ thế nào mà tìm được ta, muốn ta.. Rời khỏi nơi này.

Thần sắc Vân Dương không hề biến đổi:

- Ý ngươi thế nào?

- Đương nhiên ta không muốn rời khỏi công tử!

Phương Mặc Phi xoắn xuýt nói:

- Nhưng... Tần Quảng Vương đại nhân có thủ đoạn thông thiên triệt địa, ta sợ, sẽ mang đến phiền phức cho công tử.

Vân Dương lạnh nhạt nói:

- Chờ Tần Quảng Vương đại nhân của ngươi đến, nói cho hắn biết, ta muốn gặp hắn một lần.

Phương Mặc Phi gật đầu:

- Vâng.

Cũng không biết tại sao, sau khi nghe Vân Dương nói như vậy, lòng Phương Mặc Phi bỗng nhiên an định lại.

Mặc dù hiện tại công tử còn rất yếu, nhưng chẳng biết tại sao, Phương Mặc Phi vẫn đột nhiên an tâm, với vị công tử này của mình, hắn tràn đầy lòng tin vô tận.

Công tử nói đi, tất nhiên sẽ đi! Công tử có nắm chắc, nhất định sẽ hoàn thành!

- Hôm nay các ngươi không cần theo ta, ta muốn đi một mình.

Vân Dương nói:

- Các ngươi ở trong phủ an tâm luyện công. Sớm ngày đột phá bát trọng mới tốt.

- Vâng, công tử, có phải ngài đã đột phá...

Phương Mặc Phi nhìn thần sắc hàm chứa thần quang của Vân Dương, khinh nghi bất định hỏi:

-... Ngũ trọng sơn?

Vân Dương nhàn nhạt cười một tiếng, cũng không trả lời mà đi ra khỏi cửa.

Ngũ trọng sơn... Cấp độ này, mấy ngày trước Vân Dương đã hoàn thành đột phá. Mà trong khoảng thời gian từ đó đến này, ba bộ bí pháp Vân Vụ quyết, Huyền Phong quyết, Tinh Hỏa quyết đều đã đột phá tầng thứ năm, còn Kinh Lôi quyết và Huyết Sát quyết cũng đã đạt đến tầng thứ ba.

Những môn kỳ công này, chính là chỗ dựa lớn nhất trước mắt của Vân Dương.

Nhưng mà, đại giới để thúc đẩy chúng đến trình độ như vậy, lại là... Toàn bộ tài nguyên tích lũy trước đó, một lần hao sạch!

Huyền thạch, huyền tinh, mỹ ngọc... Huyền đan... Thiên tài địa bảo...

Hiện tại Vân Dương cảm thấy, mình chính là một kẻ nghèo hèn tiêu chuẩn, ngoại trừ kim phiếu ngân tệ không thể nhai ra, tất cả những gì có thể cắn đều đã cắn sạch!

Nghèo đến chỉ còn tiền!

...

Vân Dương ra ngoài.

Một trận gió nhẹ quét qua chân trời, lẳng lặng tiến vào hoàng cung đại nội.

Sau đó, hắn lại lần nữa xuất hiện, lần này là ở trong Vân phủ của mình.

Vân Dương cau mày, suy nghĩ nửa ngày, rốt cục khẽ cắn môi, lần nữa đi ra ngoài, lần này chạy thẳng đến soái phủ.

Dọc theo con đường này, hắn mấy lần cảm ứng được, tựa hồ có người đang theo dõi hắn, nhưng dù cho dùng mọi thủ đoạn, nhưng vẫn không thể tìm ra người theo dõi.

Lộ trình giữa Vân phủ và soái phủ cũng không phải rất xa, bất quá phải mất gần nửa canh giờ Vân Dương mới đến trước của phủ nguyên soái.

- Xin mời bẩm báo một chút, nói Vân hầu chỉ tử Vân Dương, cảm tạ lão đại nhân mấy lần quan tâm, hôm nay đặc biệt đến đây, muốn nói lời cảm tạ.

Vân Dương biểu hiện rất nho nhã lễ độ, muốn có bao nhiêu phong độ có bấy nhiêu nhã nhặn.

- Vân công tử chờ một lát.

Người gác cổng đáp lễ cũng rất tôn kính.

Dù sao, đại danh của Vân công tử, đã thực danh chấn Ngọc Đường, vang vọng thiên hạ, ai ai cũng nghe, người nào không biết?

Nếu đổi lại là người khác, nếu đã làm quen được Lăng Tiêu Túy, hẳn sẽ mượn uy danh Lăng Tiêu Túy ra mà làm việc. Nhưng Vân Dương là ai?

Hắn căn bàn không hề có nửa điểm thỏa mãn, ngược lại còn càng hy vọng có thêm kỳ ngộ khác, nếu lại thêm một cái da hổ cho hắn xé, đó mới thực là tốt a.

Tỉ như Độc Cô Sầu a, lại tỷ như mấy vị thần thoại cao nhân cường giả trong truyền thuyết gì gì đó, mỗi ngày đến mười cái tám cái, hắn cũng không chê nhiều!

Dùng thanh danh mấy người này trấn áp mấy tên ngưu quỷ xà thần lén lút, hắn mới có thời gian làm việc riêng của hắn a.

- Tên hỗn đản này còn dám tới!

Nghe thấy tên Vân Dương, Thu Lão Nguyên soái giận mà không có chỗ phát tiết.

Trong mấy ngày nay nghẹn một bụng lửa trên triều, đang không có chỗ phát tiết, con hàng này lại đưa đến cửa, đúng là một chỗ chút giận thực tốt a!

- Để tiểu tử kia lăn đến đây cho ta!

Lão Nguyên soái gầm thét một tiếng.

Câu nói này của là, khiến tên thị vệ báo tin suýt cười thành tiếng.

Vân Dương lăn tới vẫn rất ung dung:

- Bái kiến đại nhân, từ ngày đó từ biệt không gặp, phong thái của đại nhân càng hơn trước, quả thực đáng mừng, đây chính là chuyện may mắn của Ngọc Đường, may mắn của thiên hạ!

Thu Lão Nguyên soái đen mặt lại, bị cây lấy lòng này chọc tức đến khó thở:

- Lão tử còn chưa bị ngươi làm tức chấm com chết là đã tốt rồi!

“Tên hỗn đản này, cũng không ngại nói câu lâu không thấy?”

“Lão phu đi ba lần. Lần thứ nhất ngươi tránh mặt không gặp, lần thứ hai và thứ ba ngươi đều nằm chết dí trên giường, ngay cả mắt còn không mở được, lão phu làm sao gặp ngươi?

Uổng cho ngươi có thể nói ra miệng!

Còn cái gì mà may chấm com mắn, lão phu khỏe mạnh là chuyện may mắn của Ngọc Đường, nhưng từ khi nào thành may mắn của thiên hạ? Lục đại đế quốc trừ Ngọc Đường ra, còn có quốc gia nào không ngóng trông lão phu chết sớm?

- Tiểu tử ngươi đến làm gì?!

Thu Lão Nguyên soái nghiêng thân thể, ngồi trên ghế bành, liếc nhìn tiểu tử trước mắt, càng nhìn càng thấy khuôn mặt tuấn tú này vôi cùng đáng giận.

Nhịn không được hung tợn nói:

- Ngươi nói một tên đại lão gia như ngươi, lại có bộ dạng tiểu bạch kiểm còn non hơn cả nữ nhi, cũng không thấy ngại khi vác nó ra đường hay sao mà còn rêu rao khắp nơi?

Vân Dương nhếch nhếch miệng:

- Ngài nói rất đúng, ta cũng cả thấy ta có chút quá đẹp, khiến cho qua nhiều người tự ti mặc cảm, cảm thấy không bằng, bất quá cái này cũng không thể trách ta a... Nói thực, không sợ làm trò cười ; cho lão nhân gia ngài, kỳ thực ta đã sớm muốn hủy dung!

Lão Nguyên soái nghe thấy mà cũng chán nản:

- Có chuyện mau nói, có rắm mau đánh!

- Ừm hừ, vậy ta đánh...

Vân Dương cười hắc hắc, sắc mặ trở nên nghiêm túc chưa từng có.

Lão Nguyên soái nhìn thấy sắc mặt của hắn, cũng bắt đầu cảm thấy nặng nề.

Nhìn bộ dạng; này, chẳng nhẽ tiểu tử này... Thực có chuyện?

- Là như thế này, Lão Nguyên soái, không biết trong thời gian này, ngài có thấy hoàng đế của chúng ta có chút không thích hợp hay không?

Vân Dương cân nhắc dùng từ, lúc này mới lên tiếng hỏi.

- Cái gì?!

Lão Nguyên soái lập tức ngồi ngay ngắn, ánh mắt trở nên sắc bén như chim ưng. Không chớp mắt nhìn Vân Dương:

- Đến cùng ngươi muốn nói điều gì?

Vân Dương ho khan một cái:

- Không phải ta muốn nói... Mà là...

Lão Nguyên soái không biết nên khóc hay nên cười, một câu lúc trước của ngươi không phải đã bại lộ quá nhiều ý đồ sao? Hiện tại mới nhớ tới cần giữ bí mật?

- Chỗ lão phu, còn chưa có người dám nghe lén!

Thu Kiếm Hàn hừ một tiếng.

Chuyện gì lại khiến tên gia hỏa này thần bí như vậy? Vừa nghĩ đến đây, lòng dạ Lão Nguyên soái cũng không tránh khỏi có chút khẩn trương.

- Là như thế này, vài ngày trước, không phải Lăng Tiêu Túy tiến vào hoàng cung một chuyến a...

Vân Dương càng nghĩ, cảm thấy vẫn nên lấy Lăng Tiêu Túy ra làm tấm chắn thì tốt hơn.

Tên tuổi của con hàng này, chính là lựa chọn hàng đầu để gánh chuyện a.

Trong lúc mấu chốt như thế, hắn lại mới vừa tiến vào hoàng cung, lại còn có giao tình rất tốt với mình, quả thực quá hợp lý, quá thuận lý thành chương, châu liên hợp bích a.

- Hả?

Lão Nguyên soái chính thức tập trung, thần sắc trong nháy mắt trở nên khẩn trương:

- Hắn phát hiện cái gì?

- Sau khi hắn trở về, nói lại cho ta biết, mặc dù mới chỉ gặp hoàng đế một lần, lại có thể nhìn ra được, thân thể chấm com hoàng đế bệ hạ vô cùng khong tốt... Nếu không kịp thời... Chỉ sợ, sinh tử trong mấy tháng nữa...

Vân Dương thấp giọng.

Ầm ầm!

Lão Nguyên soái kinh hãi xô ngã các ghế, cả người ghé sát dưới đất, gương mặt mo trở nên trăng bệch, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Vân Dương, trong lúc nhất thời không nói thành lời.

- Lão Nguyên soái không thể kích động, đây là lời Lăng Tiêu Túy nói, cũng không phải ta nói.

Vân Dương cuống quít giải thích.

- Lời ấy là thực?!

Thu Kiếm Hàn từng chữ hỏi, thân thẻ trào ra một cỗ sát khí, khiến người nhìn vào như thấy núi thây biển máu:

- Khó trách, trong thời gian này, sắc mặt bệ hạ phát bụi, lão phu còn tưởng là do suy nghĩ mệ nhọc... Hừ, thật to gan!

Vân Dương cúi chấm com đầy, khống nói.

Lúc này nói nhiều sai nhiều, vẫn là im miệng không nói thì tốt hơn.

- Nếu Lăng tiên sinh đã nhìn ra, như vậy...

Lão Nguyên soái bắt lấy tay Vân Dương, vội vàng hỏi.

- Hắn lưu lại ba viên thuốc, lại cũng không nói nhất định có hiệu quả, dù sao mới chỉ nhìn thoáng quá, điều quan sát được quá ít...

Vân Dương có chút thấp thỏm nói:

- Thế nhưng việc này can hệ trọng đại... Ta cũng thực sự khó tìm được người khác để thương lượng...

- Việc này mà ngươi còn muốn tìm người khác thương lượng?

Thu Kiếm Hàn trừng lớn hai mắt, trầm mặt đi đi lại lại trong phòng, rốt cục vung tay, chém đinh chắt sắt nói:

- Vấn đề này, thà tin là có, không thể không tin! Đi, ngươi theo ta lập tức tiến cung!

Vân Dương giật này mình:

- Cái này... Ta...

- Ngươi không vào cung không được!

Lão Nguyên soái trầm mặt:

- Lời Lăng Tiêu Túy nói, có thực là hắn nói hay không cũng chưa biết, thuốc, có thực hay là giả, thậm chí ba viên thuốc trong lời ngươi nói, đến cùng là thuốc hay là độc, tất cả tin tức đều là do ngươi nói ra! Ngươi muốn buông tay mà đi như vậy, chuyện này, bất kể như thế nào cũng không có khả năng!

Vân Dương lộ vẻ mặt đau khổ:

- Ta đã sơm nhắc bản thân không nên dính vào mấy chuyện này, việc không liên quan đến mình vốn nên tránh thực xa a... Ai, lần này bị lão gia hỏa kia hại khổ...

Đang nói chuyện, đã bị Thu Kiếm Hàn kéo soành soạch ra khỏi đại sảnh, liên tiếp nghe được tiếng mệnh lệnh.

- Chuẩn bị ngữa! Không đúng, chuẩn bị kiệu! Tiến cung!

- Nhanh nhanh nhanh

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.