Ta Là Chí Tôn

Chương 316: Chương 316: Ta thực sự không thể nói




Diễn cũng đã diễn được một nửa, đối phương lại đột nhiên trở tay không tiếp chiêu, hoặc có thể nói là trực tiếp thay đổi hướng diễn biến cốt truyện...

Chuyện quái gì vậy?

Lão giả áo đen ở bên cúi đầu từ đầu tới cuối, không rõ sắc mặt, nhưng nếu hắn ngẩng đẩu lên, nhất định có thể nhìn thấy, con hàng này cũng đang hoàn toàn ngơ ngác!

Kế Linh Tê từng đi qua Thiên Đường thành, hơn nữa còn tiếp xúc với Vân Dương rất nhiều, điểm này chính xác không thể nghi ngờ.

Nhưng lúc đó Kế Linh Tê dịch dung mà đến, hơn nữa còn dùng tên giả!

Chuyện này, hai người chủ tớ bọn họ cũng không biết.

Đám tiểu tỷ muội của Kế Linh Tê kia, dù bọn hắn có muốn hỏi thăm cũng không hỏi thăm được, mà coi như hỏi thăm được cũng chưa chắc đã nói thật. Thậm chí, các nàng cũng chỉ biết Kế Linh Tê từng dịch dung, dùng tên giả để kết bạn với Vân Dương.

Về phần gia tộc Kế Linh Tê, đương nhiên càng không thể ngờ tới.

Vốn dĩ tâm tư lúc đầu của Lôi Động Thiên cũng không sai: thứ nữ nhân coi trọng nhất là dung mạo, một nữ nhân, ở cùng với người trong lòng, há có thể không sử dụng gương mặt đẹp nhất của mình?

Nhưng...

Trùng hợp, Kế Linh Tê không kịp làm chuyện đó, nếu Vân Dương không có di thư của Kế Lăng Phong, cũng không biết Kế Linh chính là Kế Linh Tê, giữa hai người Kế Linh Tê với Vân Dương tuy đúng là có tình cảm, nhưng Vân Dương luôn tự đặt mình lên vị trí huynh trưởng, thực sự không phải coi Kế Linh Tê là người trong lòng, hoặc chí ít không phải như suy nghĩ của Lôi Động Thiên...

Cho nên Lôi Động Thiên nhìn thấy biểu hiện của Vân Dương, cho rằng có lẽ hai người căn bản không có quan hệ đó?

Thế nhưng phường kịch đã diễn ra được một nửa, vô luận thế nào cũng phải diễn tiếp.

- Chuyện này thế nào Vân huynh cũng đã biết, nhưng nguyên nhân chân chính khiến ta cảm thấy ưu phiền lại là chuyện khác, kỳ thực dưới sự cố gắng của ta, ta đã tìm được nàng.

Lôi Động Thiên thở dài:

- Nhưng ngay lúc mấu chốt... Hai ta sắp chạm mặt, lại có một người đột nhiên xuất hiện, khiến cho kế hoạch của ta hoàn toàn thất bại, thất bại trong gang tấc!

Vân Dương không khỏi kinh ngạc:

- Lôi huynh, cái ngươi nói... Thứ cho tiểu đệ hơi chút không hiểu. Vừa rồi ngươi lộ rõ khí thế đỉnh phong, là tồn tại đứng trên thiên địa! Người nào mà lại có thể nhúng tay vào chuyện của Lôi huynh? Hơn nữa còn có thể khiến Lôi huynh gặp khó khăn... Chuyện này... Thực sự nghĩ thôi cũng thấy sợ! Nó...

Đây chính là phản ứng của người bình thường, nhân vật hung ác có thể khiến Lôi Động Thiên thất bại tan tác mà về, không công mà lui, nhất định không phải tiểu nhân vật như Vân Dương có thể lay chuyển, há lại chỉ dùng từ nghĩ mà sợ để miêu tả? Căn bản là ngẫm lại cũng thấy sợ hãi khủng bố mới đúng!

- Chuyện này cũng phải trách ta không đề phòng... Không nghĩ tới lại có biến cố đột nhiên xuất hiện như vậy.

Lôi Động Thiên nói:

- Nhưng sau khi nghe ngóng, ta lại phát hiện... Người tham gia chuyện này, có lai lịch cực kỳ phi phàm!

Vân Dương cảnh giác nói:

- Xin hỏi người kia là ai?

- Người này có thực lực không tầm thường, lại thân mang thần công diệu pháp, có thể hóa thân thành lốc xoáy, hắn dùng chính phương pháp này để cuốn vị hôn thê của ta đi, nhưng nếu nói đến thực lực chân chính, lại chưa chắc mạnh tới đâu...

Lôi Động Thiên ngạo nghễ nói.

Vân Dương biến sắc, đứng bật dậy:

- Là Phong Tôn đại nhân?!

Vân Dương cười khổ một tiếng, sắc mặt giật mình lo lắng:

- Là người Ngọc Đường, ta sao có thể không biết Phong Tôn đại nhân... Lôi huynh, chuyện này của ngươi, chỉ sợ phiền toái.

Lôi Động Thiên:

- Ồ? Tại sao lại phiền toái? Lấy thân phận Thiên Ngoại Vân Hầu chi tử của Vân huynh, tìm một người cũng không phải là chuyện khó a?

- Nếu chỉ tìm người, chớ nói tìm một người, coi như muốn tìm một trăm người cũng không phải việc khó, nhưng chuyện này lại liên quan tới Phong Tôn đại nhân, đó chính là chuyện lớn bằng trời!

Vân Dương hít sâu một hơi, sắc mặt trịnh trọng, thanh âm cũng biến thành yếu ớt đến mức khó thể nghe thấy.

- Phong Tôn đại nhân dù là anh hùng Ngọc Đường, nhưng cũng không thể tùy tiện can thiệp việc nhà của người khác a? Làm gì có cái lý nào cho hắn cướp đoạt thê tử nhà người ta?!

Lôi Động Thiên làm ra vẻ tức giận không vui:

- Chuyện này vô luận thế nào, cũng không thể vì hắn là anh hùng mà bỏ qua được!

Vân Dương tựa như bị đau răng:

- Chuyện này... Chuyện này... Ai... Lôi huynh có điều không biết.

Lôi Động Thiên nói:

- Còn xin Vân huynh dạy ta.

Vân Dương lộ ra thần sắc khó xử, nói:

- Lôi huynh... Ngươi...

Hắn ngẩng đầu, nhìn Lôi Động Thiên, trong ánh mắt đầy sự xoắn xuýt.

Lôi Động Thiên hơi động, chẳng lẽ chuyện này còn có bí ẩn gì khác? Vị Phong Tôn đại nhân này, còn có bí mật nào đó?

Hắn nghiêm mặt nhìn Vân Dương, đột nhiên thi lễ thật sâu:

- Vân huynh, xin nhờ. Thỉnh giáo?!

Vân Dương trầm mặt, hít một hơi thật sâu, một lúc lâu sau, tựa như hạ quyết tâm, nói:

- Lôi huynh, chúng ta mới quen đã thân, nhưng chuyện này... Liên lụy quá rộng!

Lôi Động Thiên trịnh trọng nói:

- Nếu không phải liên quỵ rộng, ta cũng không tùy tiện đến tìm Vân huynh giúp đỡ.

Vân Dương trầm ngâm:

- Lôi huynh, đây là lần đầy tiên huynh rời khỏi sơn một, đạp nhập trần thế hả?

- Không sai!

Lôi Động Thiên nói.

- Ừm, ta nghĩ chẳng những Lôi huynh mới rời sơn môn, hơn nữa còn trực tiếp đến Thiên Đường thành a?

Vân Dương hỏi.

- Xác thực như vậy.

Lôi Động Thiên biến đối phương hỏi là có dụng ý, trả lời cũng rất thoải mái.

Cũng phải xem Vân Dương muốn nói gì, liệu có thể nói tới hai chữ công lý hay không!

- Nói cách khác... Sau khi Lôi huynh rời nhà, trước khi gặp được Vân mỗ, cũng chưa từng gặp được những người của quốc gia khác?

Vân Dương tiếp tục hỏi nghiêm túc.

- Ừm. Chưa từng gặp.

Lôi công tử dường như bắt đầu hiểu ý Vân Dương, nhưng cũng chưa hoàn toàn rõ ràng.

- Nguyên nhân trong đó cũng đơn giản, nói chung là...

Vân Dương bực bội gãi đầu:

- Thế nhưng hay là... Ta cũng không rõ có nên nói với hai ngươi không. Lôi huynh, chuyện này liên quan tới quốc vận Ngọc Đường ta, đồng thời cũng chỉ có cao tầng Ngọc Đường mới biết được bí mật này! Nếu ta tiết lộ với ngươi, hậu quá khó mà lường được a.

Lôi Động Thiên bình tĩnh nói:

- Vân huynh yên tâm, Lôi mỗ không phải người trong hồng trần thế tục, hưng diệt tồn vong giữa các nước, ta cũng không để trong lòng!

Hai mắt hắn lóe lên một cái:

- Nếu đã là bí mật mà ngay cả cao tầng Ngọc Đường cũng chỉ có mấy người biết, như vậy Vân huynh đệ ngươi...

Vân Dương ngạo nghễ cười cười:

- Phụ thân ta là Thiên Ngoại Vân Hầu... Mặc dù trên danh nghĩa chỉ có Hầu tước, nhưng thực tế... Lại là thân huynh đệ của đương kim Hoàng đế Bệ hạ!

Lôi Động Thiên kinh ngạc mở to hai mắt:

- Thất kinh thất kính, hóa ra Vân huynh còn là kim chi ngọc diệp, quý tộc Thiên Hoàng!

Vân Dương lại chuyển thành chán nản, buồn bã nói:

- Lôi huynh quá đề cao ta, nói gì thì gia phụ cũng chỉ là con riêng của tiên đế... Thân phận này... Ai...

Lôi Động Thiên gật gật đầu:

- Vân huynh yên tâm, ngươi đã thành tâm nói rõ thân phận của mình, cả đời này Lôi Động Thiên ta chính là bằng hữu của ngươi.

Hứa hẹn này của Lôi Động Thiên thực không nhẹ, phải biết hắn chính là tồn tại ăn cùng mâm với Lăng Tiêu Túy, chính là nhân vật đứng trên vị trí tuyệt đỉnh Thiên Huyền, có chỗ dựa này, lực lượng của Vân Dương sẽ mạnh hơn nhiều!

Lôi Động Thiên cảm thấy, mình nói như vậy chắc hẳn đã đủ.

Liên quan tới thân thế Vân Dương, Lôi Động Thiên cảm thấy không phải là nói dối, mặc dù bản thân hắn còn chưa nghe ngóng, nhưng người biết chuyện này cũng không ít.

Điểm này, Vân Dương không lừa được hắn.

Nhưng ngay cả bí ẩn thân thế đều nói ra, lại không nói đến chuyện Cửu Tôn, chuyện này đáng để suy nghĩ.

Mà hứa hẹn của Lôi Động Thiên đưa ra, cũng không phải chỉ nói xuông, nếu Vân Dương thực sự không liên quan tới Phong Tôn, lại cũng không quan hệ với Kế Linh Tê, như vậy cho Vân Dương một chút chỗ tốt, cũng không phải không thể, dù sao, lời nói cử chỉ khí độ của Vân Dương, cũng rất hợp mắt Lôi Động Thiên!

Quả thực, người đẹp trai sáng sủa, đi đâu cũng không lo chết đói!

- Lôi huynh, chuyện này ta chỉ nói một lần.

Vân Dương nói:

- Rời miệng ra, vào tai ngươi.

Lôi Động Thiên nghiêm túc gật đầu, đối với thái độ trịnh trọng của Vân Dương, cũng không kìm được mà khẩn trương theo, trầm giọng nói:

- Yên tâm, ta tuyệt không tiết lộ ra ngoài.

Vân Dương hé miệng muốn nói, đột nhiên biên sắc, trầm ngâm nửa ngày nới nói:

- Được rồi, Lôi huynh, tính là tiểu đệ có lỗi với ngươi, chuyện này...

Lôi Động Thiên ngạc nhiên, ta xxx, ngươi đặt một tuyệt thế mỹ nữ trước mặt lão tử, lão tử ngay cả quần cũng đã cởi, thế mà ngươi đột nhiên bẫng mỹ nữ đi?

Vội vàng truy vấn:

- Vân huynh, nếu ngươi còn gì lo lắng, không ngại nói với ta.

Vân Dương hung hăng lắc đầu:

- Không không không, không được, không thể nói.

Lôi Động Thiên nhíu mày, đột nhiên duỗi tay phải, vuốt trên chiếc nhẫn trên tay trái một cái, sau đố, trống rỗng xuất hiện một khố thất thải ngọc thạch!

Khố ngọc thạch thần dị lớn chừng bàn tay xuất hiện, linh khí trong phòng lập tức nồng đậm tới cực điểm, khiến cho ba người đồng thời chấn động!

- Vân huynh, hôm nay lần đậu gặp mặt, vậy mà vừa thấy đã cảm thấy hận gặp nhau muộn. Khối ngọc thạch này, chính là lễ gặp mặt của huynh đệ, ngươi tạm thời nhân lấy.

Lôi Động Thiên thân thiết nói.

Xem ra dùng tình cảm, đã không thể đánh động Vân Dương.

Cho nên Lôi Động Thiên lập tức thay đổi sách lược, bắt đầu dùng lợi dụ dỗ.

Hai mắt Vân Dương đăm đăm:

- Đây là...

- Đây chỉ là một khối Thất Thải Linh Ngọc mà thôi, Huyền giả chúng ta, có thể dùng nó là phụ trợ tăng cường tu vi, khối linh ngọc này, hẳn là có thể giúp tu vi của ngươi tiến thêm một bước dài.

Lôi Động Thiên nói.

Hắn rất hài lòng với phản ứng của Vân Dương.

Đám nhà quê này, chỉ là một khối Thất Thải Linh Ngọc, là có thể khiến bọn hắn chấn động đến quên cả trời đất?!

Nhìn dáng vẻ nhà quê chưa từng lên thành phố này, xem ngươi còn có thể không nói ra hay không?!

Vân Dương cầm linh ngọc, thở dài, xoắn xuýt cực điểm:

- Không được... Không thể nói a. Chuyện này can hệ trọng đại, Lôi huynh, ngươi chớ làm ta khó xử...

Lời tuy nói vậy, nhưng người nào đó cầm Thất Thải Linh Ngọc lại không hề có ý bỏ ra.

Ý nghĩa trong đó... E hèm.

Lôi Động Thiên lơ đễnh cười nhạt, tay phải lại lướt trên mặt nhẫn, từng khối từng khối Thất Thải Linh Ngọc lộng lẫy xuất hiện.

Hai khối!

Ba khối!

Năm khối!

Mười khối!

Mười lăm... Hai mươi khối!

Lôi Động Thiên dừng tay lại, khẩn thiết nói:

- Chỉ cần Vân huynh kể rõ đầu đuôi, những thứ này cũng chỉ là chút tâm ý của vi huynh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.