Ta Là Chí Tôn

Chương 713: Chương 713: Tại sao lại hại ta?




Cào một cái, một khối da lớn rớt xuống, nhục thân hắn hiện tại chỉ có thể dùng hai chữ yếu ớt để hình dung, ngay cả nói là yếu đuối thì e cũng không phù hợp!

Âu Dương Tiêu Sắt kêu thảm, liều mạng cào mạnh, da thịt toàn thân bị cào xuống từng mảnh, nhưng vẫn chỉ cảm thấy ngứa ngáy mà không hề thấy đau nhức, toàn bộ tâm thành chỉ thấy ngứa ngáy không thôi, rốt cục chịu không nổi nửa, bỗng lăn xuống đất, trở mình lăn mấy vòng, liều mạng dùng mặt đất thô ráp đi gãi ngứa cho bản thân.

Những nơi đi qua, đều để lại da thịt cùng huyết thủy.

Hắn kêu thảm, rên rỉ, mắng chửi, điên cuồng lăn qua lăn lại.

- Giải thoái cho ta a!

- Giải thoát cho ta a!

Âu Dương Tiêu Sắt liều mạng kêu thảm, năn nỉ van xin.

Phốc!

Vân Dương giẫm mạnh lên cổ Âu Dương Tiêu Sắt, để hắn ngửa mặt lên trời, ánh mắt lạnh lùng chăm chú vào đối mắt đã sớm mê loạn của Âu Dương Tiêu Sắt, lạnh lùng nói:

- Trả lời ta mấy vấn đề, ta có thể cân nhắc giải thoát sớm cho ngươi!

Lúc này Âu Dương Tiêu Sắt đã không thể nghe rõ Vân Dương nói gì, cảm giác duy nhất chỉ có cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, cái cổ bị giẫm mạnh, khó mà động đậy, cả người vẫn đang liều mạng giãy dụa.

Tình trạng hiện tại của Âu Dương Tiêu Sắt thê thảm đến không nói thành lời, nơi vốn là vùng bụng đã gần như không còn lại chút da thịt nào, thậm chí ruột già ruột non còn bị kéo cả ra ngoài, vẫn đang run rẩy vũng vẫy giành sự sống.

Lấy tình huống bình thường mà nói, thương thế như vậy dù là cao giai tu giả cũng khó tránh khỏi cái chết, chỉ là, tình huống này lại hoàn toàn không có khi đã có Vân Dương...

Chỉ thấy Vân Dương khoát tay một cái, một cỗ sinh mệnh lực thanh lương bao phủ lấy Âu Dương Tiêu Sắt.

Âu Dương Tiêu Sắt khẽ tỉnh táo lại, cảm giác ngứa ngáy đã hoàn toàn biến mất, thần trí cũng thanh tỉnh lại.

Nỗ lực ngưng tụ ánh mắt, phát giác trước mắt lại có một đoàn mây mù phiêu động, chậm rãi ngưng thành hình người, ánh mắt như chớp giật lạnh lẽo bắn ra, không có nửa điểm tình cảm nhìn hắn.

- Vân Tôn...

Âu Dương Tiêu Sắt thì thào nói:

- Giải thoái cho ta... Mặc dù ta hại phụ thân ngươi, nhưng... Dù sao chúng ta cũng là huynh đệ hơn bảy mươi năm... Coi như ta có lỗi với hắn... Nhưng ngươi tra tấn như vậy, còn có cái mạng này trả nợ... Tính ra cũng đủ rồi a?

Ánh mắt mê mang, tựa như nhìn thấy cái gì, đột nhiên kêu to:

- Độc Cô! Huynh đệ, ta có lỗi với ngươi! Ta có lỗi với ngươi...

Trái tim Vân Dương thầm bóp nghẹn, lại đưa một cỗ lực lượng thanh lương ra ngoài, cắn răng nói:

- Không sai, ngươi là huynh đệ với Lão Độc Cô, cho nên khi hắn đi Tử U đế quốc, không tìm ai mà chỉ tìm ngươi! Hắn tín nhiệm ngươi, hắn coi ngươi là huynh đệ, mà ngươi lại đưa hắn vào Địa Ngục!

Thần trí Âu Dương Tiêu Sắt càng thêm thanh tỉnh, nhưng mà sau cơn ngứa ngáy, là cảm giác đau nhức kéo đến như bài sơn đảo hải, hô hô thở dốc thật lâu, lúc này mới cười thảm một tiếng:

- Đúng, đúng là ta hèn hạ! Ta chết cũng là đúng người đúng tội, ngươi giết ta đi, dưới cửu tuyền, ta tự xin lỗi hắn, bồi tội với hắn.

Vân Dương lãnh đạm nói:

- Xin lỗi? Bồi tội? Ngươi cho rằng đến giờ ta còn giữ cái mạng chó của ngươi, là vì cái gì? Cũng chính là chỉ để thay Lão Độc Cô hỏi ngươi một câu.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Âu Dương Tiêu Sắt, nói từng chữ:

- Tại sao muốn hại ta?

- Là huynh đệ bao năm như vậy, tại sao ngươi muốn hại ta?!

- Lão Độc Cô không thể tự mình hỏi ngươi, đây cũng là tiếc nuối trước lúc đi của lão, chắc hẳn cho tới bây giờ, lão nhân gia ông ta còn chưa hiểu. Cho nên, ta thay hắn hói ngươi.

Ánh mắt như lãnh điện nhìn qua Âu Dương Tiêu Sắt:

- Âu Dương Tiêu Sắt, nói cho ta biết, vì sao?

Âu Dương Tiêu Sắt giật mình lo lắng, ánh mắt như mất tiêu cự nhìn lên trời đêm, sau một hồi lâu, mới đột ngột cười khổ một tiếng, nước mắt cũng chảy xuôi.

Hắn cứ thế mà nằm trên mặt đất, nửa ngày không nói gì, chỉ thở dài một hơi.

- Năm đó... Chúng ta xông xáo giang hồ, vỗn cũng không phải bằng hữu tri giao, chỉ là đều nổi danh như nhau, hơn nữa lại cùng có họ kép, ngay cả cái tên cũng có ý nghĩa gần giống nhau, nên thường xuyên bị người giang hồ đem ra so sánh. Một người là tịch mịch, một người là túc liêu... Thời gian dần trôi qua, có người đem chúng ta đặt song song, nhưng mà khi đó, chúng ta cũng không quen biết lẫn nhau, nhiều lắm cũng chỉ là biết sự tồn tại của đối phương, chỉ thế thôi...

- Lúc trước... Là ta, nghĩ biện pháp tìm hắn, hai bên so tài một chút, lại phát hiện đúng là tương xứng, cũng không tính là bôi nhọ bản thân, từ đó về sau, lại thành bằng hữu, càng ở chung lại càng thấy hợp tính, cuối cùng lại để truyền ngôn giang hồ biến thành sự thực.

- Tuổi hắn hơn ta ba tuổi... Ta tôn hắn vi huynh...

- Về sau, hai người chúng ta liên thủ làm không ít chuyện... Nhưng cũng vì vậy mà kết rất nhiều thù. Một lần cuối cùng làm việc trở về, phát hiện gia quyến của hai chúng ta đều gặp phải độc thủ, bị người giết sạch, chó gà không tha...

Âu Dương Tiêu Sắt thở dài:

- Hai người chúng ta vô cùng giận dữ, nghĩ mọi cách tìm kiếm cừu nhân, càng dùng mọi thủ đoạn, giết sạch cừu nhân... Thế nhưng sau khi báo thù, ta chỉ còn lại trầm mặc, mà Độc Cô Tịch Mịch thì lại càng thêm nản lòng thoái chí...

- Rốt cục có một ngày, hắn không từ mà biệt... Ta cũng không biết hắn đi đâu, một lần này, ba mươi bảy năm sau mới gặp lại.

- Mãi cho đến năm trước, hắn đột nhiên tới Tử Long thành. Tìm ta, nói với ta: Giúp ta báo thù!

Âu Dương Tiêu Sắt nói đến đây, Vân Dương chỉ cảm thấy thầm chấn động, một cỗ cảm giác chua xót dâng lên.

Âu Dương Tiêu Sắt nói:

- Lúc ấy ta hỏi hắn, có chuyện gì xảy ra? Hắn nói cho ta biết, là con hắn bị người hại. Ta cười cười nói, không vấn đề, con của hắn cũng là con của ta, ta đương nhiên muốn giúp!

- Sau đó hắn bắt đầu chạy khắp Tử U, mà ta thân là địa đầu xà, thì phụ trách yểm trợ giúp hắn, bằng vào hai người chúng ta liên thủ, nhìn khắp Tử U đế quốc không ai có thể địch, muốn giết ai thì giết. Ngay cả vương hầu tướng lĩnh, thậm chí là quốc quân Tử U, lại có ai có thể ngăn được hai người chúng ta liên thủ? Cái gọi là tông sư đại viên mãn, căn bản không chịu nổi một chiêu nửa thức.

- Sau mỗi lần giết người trở về, Độc Cô đều tìm ta uống rượu. Mỗi lần uống, hắn đều dội tám chén xuống đất, nói: Các con, phụ thân báo thù cho ngươi...

Nghe đến đó, sống mũi Vân Dương chua chua, kém chút chảy nước mắt.

- Nhớ một lần, ta trêu ghẹo hắn, hỏi hắn, ngươi lấy đâu ra nhiều con trai như vậy? Hắn nói, đây đều là con hắn! Tất cả đều là những đứa trẻ tốt, chỉ tiếc, bị người hại...

- Mãi cho đến cuối cùng, cũng là một lần sau khi giết người, ngày đó hắn uống quá nhiều, kéo tay ta mà nói hắn quên một chuyện lớn. Ta liền hỏi hắn, quên mất chuyện gì? Hắn nói, hắn có một tấm bảo đồ, quên để lại cho đứa út...

Vân Dương há hốc miệng, miệng lớn thở dốc, trong lòng thầm mặc niệm: Lão Độc Cô... Phụ thân đại nhân! Ngươi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.