Ta Là Chí Tôn

Chương 1021: Chương 1021: Thẳng thắn




Tiêu Giang Hồ cười ha ha:

- Ý ngươi là… vị Vân phủ chủ này chỉ ra thân phận của ta, chính là nhắc nhở ra hiệu cho chúng ta?

- Đúng vậy, nếu hắn nhìn ra mà không nói, chúng ta mới phải hoài nghi hắn có dụng ý khác.

Lãng Phiên Thiên thẳng thắn nói:

- Mà hắn nhìn ra, lại trực tiếp nói ra, chính là muốn tỏ rõ thái độ cho chúng ta. Kẻ này xưa nay luôn ổn trọng, không kiêu không ti, cử chỉ chuẩn mực, không trương dương khoe khoang.

Tiêu Giang Hồ trầm ngâm nói:

- Không sai.

Lãng Phiên Thiên nói:

- Về phần thái độ vừa rồi của hắn, trong mắt ta, cũng thuận lý thành chương không có gì đáng trách… mấy lần hợp tác của chúng ta, giao dịch đủ to, nhìn từ mặt ngoài, Vân Dương chiếm đủ tiện nghi, nhưng mà thực tế, lợi ích mà hắn lấy được, tám thành phải giao cho Linh Chi Mộ Địa, mới có thể thu được bảo vật có giá trị cao nhất. Ngược lại, Thiên Hạ thương minh chúng ta, mới là bên được lợi, dễ dàng thu được bảo vật chất lượng cao.

Lãng Phiên Thiên tổng kết lại:

- Cho nên, bản tọa cho rằng hình thức hợp tác như vậy, đối với chúng ta mà nói, trăm lợi mà không một hại. Hoàn toàn có thể tiến hành lâu dài, mà muốn tiến hành lâu dài, điều kiện tiên quyết chính là tạo được quan hệ với Vân Dương, tuyệt đối không thể bởi vì thua thiệt nhất thời mà khiến Vân Dương phản cảm, như lần này vậy, liên tục giao dịch như thế, chính là chuyện Vân Dương kiêng kỵ nhất, tiếp đó, chúng ta cần phải đưa thành ý đền lại.

Ánh mắt Tiêu Giang Hồ thâm trầm lại, sau khi suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên đổi đề tài:

- Mật độ linh khí Cửu Tôn phủ.. Chỉ sợ so với tổng bộ Thiên Hạ thương minh chúng ta cũng không kém bao nhiêu đi?!

Lãng Phiên Thiên nghe vậy sững sờ, ngừng lại một chút lại nói:

- Vâng.

- Phiên Thiên, ngươi còn không ý thức được điểm đặc biệt này sao? Tổng bộ thương minh chúng ta có linh khí như vậy, nguyên nhân chính là bởi có trung phẩm Thiên Vận kỳ, mà Cửu Tôn phủ này, đừng nói là trung phẩm Thiên Vận kỳ, ngay cả hạ phẩm Thiên Vận kỳ cũng không có!

Tiêu Giang Hồ nặng nề nói:

- Nếu Cửu Tôn phủ lại thu được Thiên Vận kỳ, như vậy linh khí nội uẩn tại đây nhất định tăng thêm lần nữa, chí ít cũng có thể ngang hàng tới tổng bộ Thiên Hạ thương minh chúng ta, điểm này, chư vị ngồi đây có gì chất vấn không?

- Xác thực như vậy, điểm này không cần bàn cãi.

- Nhưng vấn đề hiện tại chính là, cho dù không nói tới chuyện sau khi Cửu Tôn phủ thu được Thiên Vận kỳ, mật độ linh khí có thể so với trung phẩm Thiên Vận kỳ hay không, chỉ tình huống trước mắt, các ngươi không thấy gì không hợp thói thường sao?

Tiêu Giang Hồ nhíu mày:

- Hiện tại, cơ bản ta có thể khẳng định, chỉ cần không có biến cố lớn, thoáng một thời gian nữa, Cửu Tôn phủ nhất định sẽ hoành không quật khởi, trở thành đại địch của bất cứ môn phái nào. Một uy hiếp… rất lớn a…

Những lời này, Tiêu Giang Hồ nói với một giọng cảm khái không nhẹ.

Lãng Phiên Thiên trầm mặc một lát, lúc này mới lên tiếng nói:

- Bản tọa cảm thấy, Đại minh chủ lo hơi quá xa.

Tiêu Giang Hồ nghiêng đầu nói:

- Ồ?

Lãng Phiên Thiên trầm ngâm một chút, thấm thía nói:

- Tiểu đệ có một câu, không nói ra lại thấy nghẹn không thoải mái.

Lãng Phiên Thiên đổi danh xưng liên tục, giờ phút này, hắn không dùng bản danh, cũng không xưng bản tọa, càng không nhận thuộc hạ, lại đột nhiên đổi thành tiểu đệ, đem lập trường song phương biến thành huynh đệ tấm sự.

Tiêu Giang Hồ nói:

- Ngươi nói đi.

Lãng Phiên Thiên ho khan một tiếng, hắng giọng một cái:

- Tiểu đệ cho rằng, tư duy hiện tại của đại ca có chút quá coi trọng quyền mưu, khác với tôn chỉ ban đầu của bổn minh.

Tiêu Giang Hồ trầm mặc nửa ngày, không nói gì mà chỉ nhìn Lãng Phiên Thiên.

- Tôn chỉ ban đầu của bổn minh, cũng nằm trong chính cái tên, Thiên Hạ thương minh, mặt dù ý chính là nạp thương nhân trong thiên hạ vào một minh, nhưng vẫn là lấy thương làm chủ.

Lãng Phiên Thiên nói:

- Mà chữ “Thương” này, quyết định bản chất của bổn minh, mà Huyền Hoàng giới, hiển nhiên không thể rời bỏ được chữ “Thương”.

- Căn cứ vào tôn chủ này, bổn sau khi bản minh vượt qua giai đoạn gian nan nhất khi lập nghiệm, sau đó gần như đều thuận buồm xuôi gió.

- Tiền để của thương minh chúng ta, khiến chúng ta khác với những môn phái thế gia khác, tránh được rất nhiều xung đột, bọn hắn cũng không xem chúng ta như uy hiếp nhất định phải loại bỏ, cho nên chúng ta mới có thể thuận buồm xuôi gió phát triển đến bây giờ.

- Coi như lần này chúng ta có thể trùng kích thượng phẩm Thiên Vận kỳ thành công, thì thương minh vẫn chỉ là thương minh, tối đa cũng chỉ là lực lượng bảo hộ nhiều hơn một chút, càng ít có người dám ngấp nghé, không hề thay đổi tôn chỉ thương minh.

- Cũng chỉ có như vậy, mới có thể cam đoan thương minh chúng ta được trường tồn.

- Mà Cửu Tôn phủ, tương lai nhất định sẽ là thế lực phi thẳng cửu thiên, có lẽ… sẽ là uy hiếp, thậm chí là đại địch của những môn phái thế lực khác, nhưng với thương minh chúng ta, không có quá nhiều ảnh hưởng.

- Thậm chí, chúng ta có thể hợp tác bổ sung với Cửu Tôn phủ, tạo quan hệ càng thêm chặt chẽ, chỉ nhìn tình thế trước mắt, hợp tác với Cửu Tôn phủ, đã là đang không ngừng tăng thực lực thương minh chúng ta.

- Tóm lại, tiểu đệ cho rằng, đối với chúng ta, Cửu Tôn phủ không hề có uy hiếp.

Ý của hắn rất rõ ràng, nhưng vẫn kết luận tại đây, khiến người ta cảm thấy trong lời hắn nói còn có ý khác, hoặc là còn lời chưa nói xong, rốt cục, trầm ngâm một hồi, Lãng Phiên Thiên lại cắn răng nói:

- Hơn nữa, tiểu đệ cho rằng, thương minh chúng ta phát triển, nhất định cũng sẽ có ngày gặp cực hạn.

- Mà chúng ta, không thể vượt qua cực hạn này. Một khi vượt cực hạn, vượt qua hạn chế của một thương minh, tất sẽ nghênh đón tai họa ngập đầu. Nhưng nếu bản thân chúng ta có thể tiết chế, lại có thể thu được cơ nghiệp vạn thế trường tồn.

Lãng Phiên Thiên một hơi nói tiếp, trên mặt đỏ bừng bốc mồ hôi.

Mười mấy người ở bên nghe dự tính, không ít người cũng lấm tấm mồ hôi.

Lãng Phiên Thiên này, lá gan thật lớn, nói thẳng như vậy, quả thực bộc trực tới cực điểm…

Tiêu Giang Hồ trầm mặt lắng nghe, một hồi lâu cũng không nói chuyện. Tiếp qua nửa ngày mới nặng nề hỏi:

- Vậy, theo ngươi… cực hạn của Thiên Hạ thương minh chúng ta ở đâu?

Lãng Phiên Thiên dốc tận dũng khí, rốt cục nói:

- Trên thượng phẩm Thiên Vận kỳ, dưới Kim phẩm Thiên Vận kỳ… đại tới thượng phẩm Thiên Vận kỳ đã là tồn tại siêu nhiên thế tục, chúng ta chỉ có thể phát triển tới đây, nếu vượt qua nó, không những sẽ dẫn tới rất nhiều siêu giai thế lực nhòm ngó, càng khiến Điện cấp kiêng kỵ, lúc đó, cũng chính là tận thế của chúng ta.

Tiêu Giang Hồ gục đầu xuống, lần nữa trầm mặc.

Đám người đang ngồi há miệng muốn nói, lại bị Lãng Phiên Thiên ngăn lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.