Vân Dương cực kỳ tin tưởng, nhưng bên Thiên Hạ Thương Minh lào sao yên tâm?
Tình hình Cửu Tôn phủ có thể tháy rất rõ, đều là hạng mèo ba chân. Chiến lực cao cấp nhất miễn cưỡng sánh nổi đám cao tầng của môn phái Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, nhưng người ta còn quyết chiến chiến lực đỉnh cấp cùng chiến lực tổng hợp, mà hai phương diện này các ngươi đều không đáng chú ý.
Về phần đám đệ tử các ngươi tuyển chọn… rõ ràng đều là kẻ tư chất kém cỏi, căn bản không thể dùng được!
Liên quan tới chiến đấu tranh đoạt Thiên Vận Kỳ, phải kéo dài nhiều trận, bao gồm chiến đấu một đấu một giữa chiến lực đỉnh phong.
Trận này đa số do cao thủ mạnh nhất môn phái xuất chiến.
Sau đó là quyết chiến giữa giới cao tầng của hai thế lực, cơ bản đều là ba trận, nhưng cũng có một số tình huống phải dựa theo tình hình thực tế.
Tiếp đó là trận chiến giữa đệ tử hạch tâm, phần này chí ít năm trận, nếu không ai đối chiến coi như không chiến mà bại.
Ngoài ra còn có quyết chiến chiến trận, cũng tức là tổng hợp chiến lực tinh nhuệ của toàn bộ môn phái, dốc toàn bộ lực lượng, không cần nhiều lời.
Cho nên trên danh nghĩa là bốn lượt đại chiến, nhưng thực tế giao đấu hơn mười trận.
Trong đó chiến đấu giữa đệ tử hạch tâm, theo lệ là năm trận ba thắng, mà phe khiêu chiến phải thắng trận này mới có tư cách tiến lên trận chiến giữa lực lượng cao tầng.
Chiến đấu giữa chiến lực cao tầng cũng phải ba trận hai thắng, đây cũn là điều kiện bắt buộc cho trận đáu tiếp theo.
Bởi vì không thắng lập tức mất tư cahcs khiêu chiến trận tiếp.
Tiếp đó là so đấu chiên tận. Trận này ngược lại không có yêu cầu nghiêm khắc, thắng thua gì cũng có thể tiến vào trận chiến đỉnh phong.
Có điều so đấu chiến trận luôn là trận có thương vong nhiều nhất trong bốn vòng, có thể nói đả thương địch thủ 1000 cũng phải tự tổn 800. Sau trận này, bất luận kẻ khiêu chiến hay tông môn giữ cờ đều hao binh tổn tướng, nguyên khí đại thương!
Trận chiến đỉnh phong cuối cùng, người đối chiến thường đều là chiến lực tối cường trong tông môn, là dấu chấm hết cho trận chiến đoạt cờ này.
Trận chiến đoạt cờ này chỉ cần thắng ba vòng có thể lấy Thiên Vận Kỳ của mục tiêu khiêu chiến, nhưng phải thắng toàn bộ bốn trận mới có tư cách khiêu chiến cấp cao hơn. Nếu bốn trận thắng ba chỉ có tư cách thăng cấp lên hạng cuối trong Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, muốn tiến thêm một bước cần chờ ba năm sau mới có thể tái chiến.
Nói cách khác: Nếu có thể giữ mãi chiến tích bốn trận toàn thắng, có thể không ngừng xông lên, chỉ cần mỗi lần không hơn ba tháng là được. Cho nên theo lý luận, muốn thu hoạch rất nhiều Thiên Vận Kỳ trong thời gian ngắn cũng có thể!
Nhưng vấn đề hiện giờ lại là… thực lực Cửu Tôn phủ quá kém!
Chí ít trong mắt đám người Lãng Phiên Thiên, Cửu Tôn phủ của Vân Dương không có hy vọng thắng bất cứ trận nào!
Thắng một trận đã là hy vọng xa vời, còn nói chi đên nhận được Thiên Vận Kỳ, thậm chí thắng liền bốn vòng, liên tục khiêu chiến những môn phái Thiên Vận Kỳ xếp hạng phía trước!
Tu vi đám người Sử Vô Trần mặc dù bất phàm, nhưng nếu đem so với những môn phái Thiên Vận Kỳ hạ phẩm xếp đầu,nhiều nhất cũng chỉ ngang với những đệ tử hạch tâm mà thôi, giờ chỉ còn mấy ngày là mở màn trận chiến đoạt cờ, làm sao đột phá trong thời gian ngắn như vậy được?
Cho dù gặp may, đột phá được… Cũng tuyệt đối không thể đột phá toàn bộ, không có tư cách kéo môn phái Thiên Vận Kỳ xếp hạng cuối Thương Ngô môn xuống ngựa!
Lãng Phiên Thiên lo lắng bước đi.
- Nhiều nhất bảy ngày, ta sẽ trở về!
Năm người Lãng Phiên Thiên phi thân lên trời, nhanh chóng bay về phía nam.
...
Hai huynh đệ Tống Trường Cung cùng Lý Nhất Tâm ở lại Cửu Tôn phủ. Cửu Tôn phủ rất an phận, ở trong tiểu vịn mà Vân Dương bố trí, không bước chân ra khỏi nhà.
Đương nhiên, nguyên nhân chính khiến hắn an phận là huynh đệ của mình. Từ sáng đến tối phải luôn dùng huyền khí tinh thuần của mình điều trị kinh mạch cho nghĩa đệ, công việc này cơ hồ không nghỉ không ngủ, không dám lơi lỏng chút nào.
Lý Nhất Tâm khuyên can đủ đường, nhưng Tống Trường Cung bỏ mặc ngoài tai, vẫn tiếp tục hành động.
- Hy vọng, là của hai người, không phải một người.
Tống Trường Cung bướng bỉnh nói.
- Nếu chỉ một người nhận được, chẳng bằng cả hai đều không được, cùng đi xuống Cửu Tuyền còn hơn.
- Huynh đệ chúng ta không làm được đại sự kinh thiên động địa, nhưng riêng phần tình nghĩa huynh đệ này tuyệt đối không thể khinh nhờn, tuyệt đối không cho ai làm vấy bẩn, cũng tuyệt đối không cho phép gạt bỏ! Cho dù là bản thân chúng ta cũng vậy!
...
Sau khi bọn Lãng Phiên Thiên đi khỏi, sáng hôm sau hai người cuối cùng của Thiên Tàn Thập Tú,Tử Bào Kim Châm Ngô Mộng Huyễn, Tinh Hồn Đao Khách Lạc Đại Giang cũng lần lượt tới Cửu Tôn phủ.
Thiên Tàn Thập Tú, mười khối đá mài đao trong truyền thuyết đã lâu rồi chưa từng tụ hội hoàn chỉnh như giờ.
Hiện tại, mười người này rốt cuộc cũng tề tụ ở Cửu Tôn phủ.
Không chỉ Vân Dương, ngay mười người bọn họ cũng cảm thấy vui mừng.
Ngô Mộng Huyễn cùng Lạc Đại Giang đến trễ như vậy ngoai trừ lộ trình của họ xa nhất, còn do hai người dẫn theo người nhà tới, trước khi tới dường như không hề suy nghĩ tới việc Cửu Tôn phủ không thu lưu.
Hai đội xe ngựa gặp nhau trước cửa sơn môn.
Ngô Mộng Huyễn nhảy xuống xe, ánh mắt sâu kín nhìn sơn môn Cửu Tôn phủ, một lúc lâu sau vẫn không cử động. Ở bên cạnh, Lạc Đại Giang cũng hành động y hệt.
Hai người đều thấy nhau đi vào nhưng lại như không nhìn thấy.
Lại đi được nửa đường, Lạc Đại Giang thở dài:
- Xem ra ngươi đã quyết định.
Ngô Mộng Huyễn lẳng lặng đáp:
- Đúng vây, ngươi cũng đã quyết định.
Hai người vẫn không nhìn đối phương, vừa đi vừa cười nói bi thương.
- Nếu đám Sử Vô Trần đã tới, chắc hẳn Cửu Tôn phủ chính là nơi Thập Tú hội tụ, sẽ không khiến chúng ta thất vọng.
Ngô Mộng Huyễn nói tiếp.
- Cho dù thất vọng cũng chỉ là lần cuối thất vọng mà thôi.
Sắc mặt Lạc Đại Giang lạnh lùng như nước, giọng điệu cũng bình thản như nước.
- Ha ha… Bao nhiêu năm như vậy, chúng ta đâu thiếu cơ hội gia nhập môn phái, nhưng mỗi lần chân chính dấn thân vào chỉ là thêm một lần thất vọng, một lần nhục nhã…
Ngô Mộng Huyễn nói:
- Nhục nhã như vậy trước đó đã phải chịu quá nhiều, sớm đã chẳng buồn để ý. Nhưng nếu lần dho bản thân Thiên Tàn Thập Tú chúng ta mời chào nhưng cuối cùng lại luân lạc tới cảnh ngộ như trước, ta chỉ sợ sẽ không chịu nổi.
Lạc Đại Giang tràm mặc một lát rồi lẩm bẩm:
- Hy vọng lần này thật sự có nơi che gió che mưa, nguyện vọng này xa vời lắm ư? Thật sự quá xa vời.
Hai người vẫn không nhìn đối phương, không hẹn mà cùng bước tới:
- Xin hãy báo lại, Tử Bào Kim Châm Ngô Mộng Huyễn, Tinh Hồn Đao Khách Lạc Đại Giang đến đây đầu nhập sơn môn!
Lời còn chưa dứt, sơn môn lập tức khai mở.