Ta Là Chí Tôn

Chương 934: Chương 934: Thiên Tàn Thập Tú




- Các ngươi điên à? Chúng ta đã nói với các ngươi bao nhiêu lần rồi, chúng ta không phải Không Cướp Trời gì gì đó, càng không phải Hắc Bạch Song Sát!

Thanh niên mặc áo vàng giận đều miệng sắp phun lửa:

- Các ngươi không mắt à? Ta mặc áo vàng cơ mà? Liên quan gì tới màu đen? Các ngươi tưởng ta không hiểu ý đồ của các ngươi chắc? Các ngươi rõ ràng định cướp của chúng ta, lại bịa chuyện gán mác cường đạo cho chúng ta. Đồ lòng lang dạ thú!

Tên cầm đầu Thiết Gia Bảo ánh mắt loé lên vẻ phức tạp nhưng vẫn quả quyết:

- Các ngươi chính là Không Cướp Trời! Chính là Hắc Bạch Song Sát! Tưởng thay quần áo rồi chúng ta không biết chắc? Chuyện này cực kỳ chắc chắn! Mau quỳ xuống lát chúng ta sẽ cho các ngươi chết thoải mái, còn dám ngoan cố chống lại thì chờ chịu đau đi!

Thanh niên áo vàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt càng lúc càng sắc bén, thân thể như thanh trường đao bễ nghễ trong thiên địa, một tay chậm rãi đặt lên chuôi đao, bất đắc dĩ nói:

- Nhậm huynh đệ, xem ra trận chiến này không thể tránh khỏi rồi.

Thanh niên áo trắng được gọi là “Nhậm huynh đệ” sắc mặt lạnh nhạt nói:

- Lan huynh, ta đã sớm nói với ngươi rồi, đám người này từ đầu đã không có ý tốt gì rồi. Bọn chúng chặn đường ở đây vốn chẳng phải bắt Không Cướp Trời gì đó mà chỉ muốn cướp bóc chúng ta thôi! Ngươi cứ không chịu tin, đòi giảng đạo lý với chúng. Nếu theo cách của ta cứ trực tiếp ra tay, giết sạch bọn chúng cho bớt việc.

Hắn chép miệng nói:

- Ánh mắt bọn chúng vẫn nhìn chằm chằm vào khối Âm Dương Ngọc treo bên hông ngươi kia kìa, ta đã bảo ngươi cất đi rồi ngươi còn không nghe, giờ biết sợ chưa?

Vị “Lan huynh” này chắp đao mỉm cười:

- Sợ? Chưa đến mức! Đại trượng phu sống trên đời, đối nhân xử thế há có thể giấu đầu lộ đuôi? Vì hạng người giá áo túi cơm mà thay đổi bộ dáng, ta khinh. Cho dù sau này gặp phải gian nan hiểm trở hơn nữa, Lan Nhược Quân ta cũng chẳng để tâm.

Vị Nhậm huynh đệ kia mỉm cười nói:

- Đã vậy để Nhậm Khinh Cuồng ta cùng Lan huynh kết thúc việc này, đại sát tứ phương.

Người của Thiết Gia Bảo đối diện hô lớn:

- Mọi người cùng xông lên, giết chết hai tên Không Cướp Trời, Hắc Bạch Song Sát này cho ta!

Ba bốn mươi người cùng xông lên.

Kiếm khí đao quang lập tức ngập trời, khí tức sát phạt nổi lên bốn phía!

Hai bên giao đấu, chỉ thấy ánh đao của Lan Nhược Quân đột nhiên bùng lên hào quang vạn trượng! Nơi đao quang lướt qua, máu tươi bắn ra ngập trời, hai cái đầu người đã sớm văng ra theo đao quang.

Đao quang của Lan Nhược Quân như tuyết, áo vàng bồng bềnh như một đoá hoa cúc nở rộ giữa không trung.

Đây một đoá, kia một đoá, mỗi đoá nở ra ít nhất có hai cái đầu người rơi từ trên cổ xuống, không một ngoại lệ.

Mà bên cạnh hắn còn từng luồng lưu quang xuất quỷ nhập thần.

Luồng lưu quang lạnh lẽo kia lực sát thương không hề kém hơn đao quang. Mỗi khi loé lên lại đâm thẳng vào yết hầu một người, máu tươi bắn ra như suối, văng tới vài trượng.

Theo luồng lưu quang này không ngừng lấp lé, số người yết hầu trúng kiếm càng lúc càng nhiều, không trung giăng đầy tơ máu, càng lúc càng dày đặc.

Kiếm pháp quỷ dị như vậy, khiến người ta cho dù đã chết máu tươi vẫn không ngừng phun ra, quả nhiên bá đạo!

Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng, hai thanh niên bay lượn tới lui trong tấm lưới bện bằng máu tươi này, tuỳ ý sát phạt, hạ thủ cực kỳ ác độc.

Thân pháp động tác hai người này cực kỳ thong dong tiêu sái, không nhanh không chậm, áo trắng áo vàng trên người vẫn không nhuốm chút bụi trần.

Giữa trận chiến tàn khốc như vậy, khắp nơi phủ kín máu tươi, nhưng không giọt nào dính được vào người, cảnh tượng thật chẳng khác nào kỳ quan, khiến người ta không khỏi than thở.

Vốn tưởng là ác chiến cuối cùng lại thành lấy ít thắng nhiều, phe bên Thiết Gia Bảo nhân số tuy nhiều nhưng hai người này đã hoàn toàn chiếm thế thượng phong! Ưu thế áp đảo!

Chỉ sau thời gian nửa chum trà, vốn trước là ba bốn mươi người, giờ Thiết Gia Bảo chỉ còn tổng cộng bảy tám người, còn phải dựa vào địa thế chống đỡ, nhưng thế thua đã không thể ngăn cản.

Vân Dương đứng trong góc tối quan sát nói:

- Hai người này thật thú vị, thân thủ rất cao minh.

Sử Vô Trần thở dài:

- Thiết Gia Bảo này đúng là tự tìm đường chết… Chẳng phải là bị chúng ta cướp mất mấy xe Băng Tàm Ti sao… Sao lại đui mù như vậy, chọc phải hai tên sát thần này.

- Hai người này nổi tiếng lắm sao?

Vân Dương hỏi.

- Đâu chỉ là nổi tiếng. Bọn họ cũng như ta, đều là nhân vật kiệt xuất trong thế hệ trẻ. Năm đó không đến mười người sánh vai… Giờ không rõ còn lại mấy người.

Vân Dương hứng thú nhìn Sử Vô Trần thản nhiên nói:

- Ngươi nói thẳng mình là nhân vật kiệt xuất hiếm có trong thế hệ trẻ tuổi là được, còn kéo cả họ vào làm gì. Ta biết ngươi tu vi cao siêu, thiên phú hơn người, tự biên tự diễn như thế mất thể diện quá.

Sử Vô Trần mặt mo đỏ ửng, ngạc nhiên một hổi rồi lại thẫn thờ:

- Sợ rằng giờ ta đã không thể sánh nổi hai người này rồi, trước đó ta trọng thương, ba năm không xuất thế, tu vi sợ rằng đã kém xa bọn họ.

Vân Dương hứng thú truy hỏi:

- Ngươi nói thẳng mười người kia là ai đi, tu vi chẳng qua chỉ là nhất thời, cần gì lo nghĩ như vậy.

Ánh mắt Sử Vô Trần lộ vẻ hồi tưởng, lẩm bẩm:

- Năm đó mười người chúng ta đều là thiên tài chưa đến ba mươi tuổi đã là Thánh Giả. Giang hồ còn có ca giao về chúng ta, coi như lời khen.

- Đương nhiên mười người chúng ta sánh vai nổi danh đều vì mọi người đều không được Thiên Vận Kỳ che chở hay phụ thuộc, hoặc là thiên tài môn phái tán tu không có Thiên Vận Kỳ, hoặc là đệ tử bị sư môn trục xuất, còn hai người thậm chí là đệ tử mồ côi của môn phái bị tiêu diệt… Cho nên gọi chung là Thiên Tàn Thập Tú.

- Thiên Tàn Thập Tú?

Vân Dương cau mày nói:

- Thân thể tàn tật à?

- Không phải.

Sử Vô Trần hờ hững nói:

- Đặt biệt danh như vậy là do chúng ta đều là thiên tài, thiên phú dị bẩm, thiên tư hơn người, lại không phải đệ tử được Thiên Vận Kỳ che chở bảo hộ, cho dù là thiên tài cũng đã định trước sẽ không thể đi quá xa. Mà thiên tài chết yểu thường bị gọi là thiên tàn, thiên khiển. Cho nên mới có tên là Thiên Tàn Thập Tú.

Trong lúc hai người trò chuyện, người của Thiết Gia Bảo đã chết sạch, không còn ai sống sót. Tên cầm đầu trước lúc chết đột nhiên hét lớn:

- Nhớ kỹ lời hứa của ngươi!

Máu tươi bắn lên, hắn gục xuống.

Nhưng Lan Nhược Quân cùng Nhậm Khinh Cuồng không bỏ đi ngay, mà người kiếm kẻ đao đề phòng nhìn xung quanh.

Lan Nhược Quân áo vàng lạnh lùng nói:

- Xin hỏi bằng hữu phương nào vậy? Nếu đã sớm tới sao không hiện thân gặp mặt?

Sử Vô Trần nghe vậy sửng sốt, định mở miệng chào hỏi. Vân Dương lại đưa tay ngăn lại nói:

- Người bọn họ phát hiện không phải chúng ta.

Ánh mắt Vân Dương hiện vẻ nghiêm nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.