Ta Là Chí Tôn

Chương 772: Chương 772: Thiên thần chi tỏa




Lăng Tiêu Túy nghiêm nghị, trầm giọng nói:

- Nói vậy với hai người các ngươi mà nói, hẳn là dễ lý giải, bởi hai người các ngươi vốn đã có tu vi vượt Đạo cảnh, chắc hẳn cũng đã tự hiểu có cảnh giới cao hơn tồn tại, nhưng mà năm đó, vô số cường giả trên Thiên Huyền đại lục, lại bị vấn đề này khốn nhiễu vô số năm, biết rõ phía trước có đường, thế nhưng lại mù mịt không manh mối, không chỗ xuống tay!

Vân Dương lộ một tia hiểu rõ, nhưng cũng còn mấy phần hoang mang, ngừng lại một chút rồi nói:

- Xin hỏi tiền bối, nguyên nhân trong đó là gì?

Lăng Tiêu Túy cười khổ một tiếng:

- Bình cảnh ngăn cản Đạo cảnh Cửu trọng, xa xa khác với bình cảnh của Sơn cảnh, Thiên cảnh. Sau khi đến Đạo cảnh Cửu trọng cực hạn… đan điền trong thể nội đã không thể chứa thêm Huyền khí, thu nạp bao nhiêu, đều sẽ tự tán bấy nhiêu, căn cứ vào điều kiện tiên quyết này, tự nhiên không có đường tiến lên.

- Mãi cho đến khi có một vị tiền bối… sau khi tu vi của bản thân tăng đến đỉnh phong, nếm thử đủ đường, nhưng vẫn không thể tiến thêm nửa điểm, trong lúc rầu rĩ, lại bị địch nhân phát hiện hành tung, càng phối hợp với mười mấy cường giả cùng cấp phục kích.

- Trận đó là dùng hữu tâm tính vô tâm, đầu tiên, vị tiền bối kia trúng độc, sau đó bị đánh lén trọng thương, sau đó càng bị truy sát, khí không lực tẫn, không thể tiếp tục được nữa, mắt thấy sinh mệnh đã tới chung điểm. Dưới tình huống vạn bất đắc dĩ, hắn vị ép triển khai Thiên Hồn Giải Thể Đại Pháp, muốn đồng quy vu tận cùng địch nhân! Thế nhưng vừa thi triển, hắn vừa bị dồn đến khí không lực tẫn, càng bởi nhận vô số trọng thương, nhục thân thủng trăm ngàn lỗ, hoàn toàn không thể nào tự bạo thành công.

- Đứng trước lúc hiểm ác… hắn lại nhận thấy, linh khí mà Thiên Hồn Giải Thể Đại Pháp dẫn động nhập thể, lại không có bị rò rỉ ra ngoài, lộn xộn trùng kích trong cơ thể, cùng với đó, hắn phát hiện, ngoài cửu đại khiếu huyệt, hắn lại thành công mở thêm hai khiếu huyệt hoàn toàn mới!

- Hai khiếu huyệt này mở ra, thực lực hắn lập tức tiến nhanh, trạng thái cũng hoàn toàn đại phục, thành công phản sát mười mấy tên đỉnh cấp cao thủ, đánh cho đối phương chạy trối chết!

- Từ đó về sau, trong cao tầng mới lưu truyền một câu… khiếu huyệt trong cơ thể, không chỉ vẻn vẹn có chín cái! Còn có khiếu huyệt khác ẩn tàng… thậm chí còn có rất nhiều.

Lăng Tiêu Túy thở dài.

- Sau đó, bình cảnh này, được hậu nhân chúng ta xưng là Thiên Thần chi tỏa!

Vân Dương cùng Kế Linh Tê đồng thời lẩm bẩm một câu:

- Thiên Thần chi tỏa…

- Đúng vậy, là Thiên Thần chi tỏa, không bước tới gần cảnh giới bán thần này, nhất định không thể đụng đến nó.

Lăng Tiêu Túy nhẹ nhàng thở dài:

- Từ xưa đến nay, hàng vạn vạn năm… vô số thiên tài tuyệt diễm bị vây tại cửa này, đến chết cũng không thể tiến thêm!

- Con đường tu hành, quan trọng tư chất. Chỉ riêng tầng này đã đủ loại bỏ chín thành người trong thiên hạ, mà từ Sơn cảnh xông lên Thiên cảnh, lại loại thêm chín thành nữa. Thiên cảnh xông Đạo cảnh, lần nữa loại chín thành. Mà từ Đạo cảnh tiến thêm một bước, đối mặt với Thiên Thần chi tỏa, lại loại tới chín thành chín tu giả! Cho nên nói, xác suất để tấn thăng lên Thiên Thần chi tỏa, không phải là vạn người không có một, mà phải nói là trăm vạn người cũng chưa chắc có một!

- Đúng vậy, hà khắc như thế!

- Dừng ở đây, chính là phân chia cấp độ trước mắt của Thiên Huyền đại lục.

Lăng Tiêu Túy nói:

- Ta cùng Độc Cô Sầu, đều là người có vận khí đặc biệt tốt, Độc Cô Sầu là tình si nhập đạo, đi một con đường hữu tình: Si tại tình, mà si tại võ, cũng bởi vậy, dưới cơ duyên xảo hợp mà thành công mở huyệt khiếu, mặc dù không biết hắn mở được bao nhiêu cái, nhưng, chính như vậy mới bước sang con đường hoàn toàn mới.

- Về phần ta, lại là lấy kiếm nhập đạo, vì một cửa này…

Lăng Tiêu Túy lộ thần sắc nghĩ mà kinh, cười khổ lắc đầu:

- Mỗi lần trùng kích, ta luôn dùng kiếm đâm xuyên một khiếu huyệt…

- Trước trước sau sau, tổng cộng đánh sâu mười lăm lần, sau đó mới mượn công tích lũy, lại ngẫu nhiên đạt được thần ngư… thành công xông phá Thiên Thần chi tỏa...

- Sau đó, ta không ngừng tìm kiếm thần ngư… chính là muốn củng cố cảnh giới… ừm, cũng chính là Thất Lân Thần Tiên kia.

Lăng Tiêu Túy mỉm cười nhìn Vân Dương:

- Cũng chính bởi chuyện này, mới thường xuyên đến Thiên Đường thành, quen với Vân muội muội, còn kết bạn với tiểu huynh đệ ngươi.

Vân Dương gât gật đầu, nhàn nhạt hơi cười.

Nhớ lại tình cảnh gặp Lăng Tiêu Túy, trong thoáng chốc, đã qua lâu như thế, khi đó hắn còn là con tôm nhỏ, đã trưởng thành đến hôm nay, trong lúc nhất thời, tựa như giật mình tỉnh mộng.

Kế Linh Tê ở bên hỏi:

- Điều này có vẻ khác với tình huống của ta a, lúc ta tu luyện, chưa từng xuất hiện tình huống không thể thu nạp Huyền khí, hoặc là Huyền khí rò rỉ ra ngoài, thực lực vẫn luôn tiến vững từng bước, hiện tại ta chỉ muốn biết, con đường phía trước đến cùng là thế nào?!

Lăng Tiêu Túy nói:

- Chớ có gấp gáp, sắp nói đến chính đề rồi… ừm, chuyện tiến thêm một bước, ta tìm rất nhiều lần, thậm chí từng thử xâm nhập Huyền Hoàng giới, tìm hiểu bốn phía… mặc dù nguy cơ trùng trùng, cuối cùng cũng có thu hoạch, không thể không nói, tri thức tại Huyền Hoàng giới, hơn xa Thiên Huyền đại lục của chúng ta…

- Sau nhiều lần khó khăn trắc trở, ta thăm dò được một chút tin tức xác thực, lúc này mới triệt để giải khai tu hành chi mê của Thiên Huyền đại lục.

Kế Linh Tê cùng Vân Dương không tự chủ dựng lỗ tai.

Hai người đều ý thức được, Lăng Tiêu Túy sắp nói tới bí ẩn lớn nhất vùng trời này!

- Tương truyền, rất nhiều năm trước, Thiên Huyền đại lục của chúng ta không gọi là Thiên Huyền đại lục, mà nó gọi là Huyền Hoàng đại lục!

- Huyền Hoàng đại lục?

Vân Dương chép miệng một cái, bật cười nói:

- Còn không dễ nghe bằng Thiên Huyền đại lục a.

Lăng Tiêu Túy nói:

- Tên dễ nghe hay không thì có tác dụng gì? Khi đó, Huyền Hoàng đại lục từng bồi dưỡng ra rất nhiều cường giả đạt tới cấp độ Thiên Địa Chúa Tể, đó mới là thời đại huy hoàng…

- Truyền thuyết kể rằng, có mọt thiếu niên, ừm, cũng hoàn khố như ngươi, nhưng hắn có chút khác biệt, hắn thực sự là hoàn khố, thể loại hoàn khố hoàn toàn không có thuốc chữa, thế nhưng lãng tử hồi đầu, quyết chí tự cường, một đường tăng mạnh, tu vi thẳng tắp kéo lên, thế như chẻ tre, nước chảy thành sông… càng về sau, hắn trở thành Thiên Địa Chúa Tể của một phương Huyền Hoàng đại lục, mà hết thảy quá trình, hắn dùng không tới hai mươi năm, tốc độ này, không những chưa từng có, sau này cũng không hiện lại!

- Hai mươi năm!

Vân Dương cùng Kế Linh Tê đưa mắt nhìn nhau, đều nhìn ra chấn kinh trong mắt đối phương:

- Không đến hai mươi năm, siêu thoát hồng trần, trở thành một phương Thiên Địa Chúa Tể, điều này… thực có khả năng sao?

Câu chuyện này, nghe qua thì thấy là thần thoại, cũng chính là huyền huyễn, sau lai chẳng khác nào nghe nhầm đồn bậy!

Thực chẳng lẽ tồn tại?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.