Ta Là Chí Tôn

Chương 510: Chương 510: Thời khắc quyết chiến




Thanh âm hùng hậu oanh liệt của Phó Báo Quốc vang lên, vang vọng trên không trung chiến trường.

- Các ngươi là ai, mục đích xâm phạm Ngọc Đường ta là gì? Nói ngắn gọn một câu, các ngươi là kẻ xâm lược, đến đây để xâm chiếm non sông tươi đẹp của Ngọc Đường ta! Tướng sĩ thủ biên của chúng ta là bị động thủ về, chúng ta mới là không thể không chiến! Chỉ có chúng ta mới có tư cách nói bốn chữ không thể không chiến, đám xâm lược các ngươi, dựa vào cái gì mà nói không thể không chiến, cái gọi là công đạo tự tại lòng người, đen trắng tự có phân trần, các ngươi nói các ngươi không thể không chiến, rõ là nói xằng nói bậy, thực là chuyện tiếu lâm, vẫn là nên tranh thủ giấu đi, đừng có đem ra làm trò cười cho thiên hạ!

Chữ chữ âm vang, thanh âm Phó Báo Quốc như lôi đình giận chấn, khẳng khái phân trần:

- Ngươi nói, chiến tử sa trường đó là bản phận của quân nhân. Điểm này, truy cứu căn bản thì không có gì đáng trách, thế nhưng... Các ngươi chiến tử sa trường là vì cái gì, là vì vinh hoa phú quý, còn chúng ta chiến tử sa trường, lại là vì bảo vệ quốc gia dân tộc, chống lại kẻ xâm lược các ngươi!

- Bốn chữ bản phận quân nhân, các ngươi cũng không xứng nhắc tới, cái gọi là vinh quang lớn nhất, với các ngươi, cũng không có quan hệ!

Sắc mặt Chiến Ca lập tức biến đổi.

- Ngươi còn nói, nếu ngươi chiến tử, không lời oán giận, còn ta chiến tử, nguyện kiếp sau có thể thành tri kỷ...

Phó Báo Quốc cười lạnh một tiếng:

- Xin khuyên các hạ một câu, mau mau thu lại lời ngươi nói, đừng có nghĩ hão huyền! Dù chúng ta có chiến tử, dù có kiếp sau, cũng sẽ không thèm làm tri kỷ của đám xâm lược các ngươi! Bất kể sinh tử, bất kể kiếp này hay kiếp sau, đám người xâm phạm các ngươi đều là địch nhân lớn nhất của chúng ta! Nếu như thực sự có kiếp sau, Phó mỗ vẫn tiếp tục tham quân nhập ngũ, một đường chiến tới, lại thành chủ soái, tiếp tục quyết tử với các ngươi!

- Quân nhân Ngọc Đường chúng ta, xưa nay không sợ chiến đấu, nhưng chúng ta cũng không muốn chủ động gây thù.

Phó Báo Quốc lớn tiếng nói:

- Nếu như các ngươi không đến, rất nhiều người trong chúng ta đều sẽ không tham quân nhập ngũ! Nếu như các ngươi không đến, rất nhiều người chúng ta giờ đang ở nhà mình, mỗi ngày vui vui vẻ vẻ cùng người thân, hiếu kính người lớn, dạy bảo trẻ nhỏ, cam nguyện một đời bình thường, tình nguyện cứ vậy mà chết già giữa núi giữa rừng, không tiếng tăm, lại an bình vui sướng...

- Thế nhưng các ngươi tới, đám xâm lược các ngươi tới!

- Chúng ta không thể không chiến, nếu chúng ta không chiến, gia viên của chúng ta sẽ bị tổn hại, người thân của chúng ta sẽ bị sát hại, tất cả chúng ta sẽ bị nô dịch. Cho nên, chúng ta mới đứng ở đây, chống lại đám người xâm lược các ngươi!

- Bây giờ, ngươi vì tăng tinh thần sĩ khí của các ngươi, lại nói ra mấy lời chẳng biết xấu hổ, cái gì vinh quang tối thượng? Từ trong miệng ngươi nói ra, chỉ làm vấy bẩn thiên chức quân nhân! Cái gọi là vinh quang tối thượng, đám Đông Huyền các ngươi không xứng đề cập! Hiện tại ở đây, chỉ có Ngọc Đường chúng ta mới xứng có được!

- Đây là của chúng ta!

Phó Báo Quốc gào to một tiếng.

Mười vạn đại quân Ngọc Đường cùng kích động đến đỏ bừng cả mặt, chỉ cảm thấy máu tươi dâng lên như muốn căng bạo trái tim, nhịn không được mà cùng hét lớn:

- Chúng ta!

Thanh âm chỉnh tề quyết tuyệt, tựa như sấm sét giữa trời quang, âm chấn Cửu Thiên.

Chiến Ca biến sắc, con ngươi nhanh chóng co lại.

Lúc này hắn phát hiện một sự thực, hắn đã thất bại.

Sĩ khí Ngọc Đường vừa bị hắn hạ xuống, lại bị mấy lời của Phó Báo Quốc khôi phục như cũ, thậm chí còn càng hơn mấy phần!

Trái lại, bên hắn đã có không ít người cúi đầu, trên mặt lộ rõ vẻ xấu hổ.

Chiến Ca không khỏi thầm kêu không ổn, tuyệt đối không ngờ rằng Phó Báo Quốc này chẳng những có tài trí binh pháp chiến lược hơn người, mà ngay cả khẩu tài cũng sắc bén như thế, quả là miệng lưỡi như đao, đao đao thấy máu, còn bản thân hắn lại thành tự làm tự chịu.

Đang muốn ngắt lời Phó Báo Quốc, chỉ thấy Phó Báo Quốc lại kịch liệt hét lớn:

- Vừa rồi ngươi thao thao bất tuyệt, hết thảy chỉ có một câu đúng, ngươi nói ta không muốn uống rượu với ngươi. Ha ha, ngươi nói không sai! Ta đích thực là không muốn! Phó mỗ cũng uống rượu, nhưng Phó mỗ chỉ uống rượu với thân bằng bạn hữu, uống rượu với đồng bào huynh đệ! Nhưng Phó Báo Quốc xưa nay sẽ không bao giờ uống rượu với kẻ thù xâm lược!

- Ngươi cũng xứng mời ta uống rượu?!

Tiếng cười ha ha như sét đánh điện thiểm của Phó Báo Quốc vang lên:

- Ngươi là cái thá gì?! Chỉ là một đám xâm lược muốn đến phạm sơn hà ta, xâm quê hương ta, giết huynh đệ ta, tàn hại đồng bào ta... Thế mà còn vọng tưởng muốn uống rượu với ta? Bằng ngươi cũng xứng?! Ta nhổ vào!

Chiến Ca nghe vậy lập tức tức giận đến toàn thân run rẩy, nghiêm nghị quát to:

- Phó Báo Quốc!

Phó Báo Quốc lại không để ý tới đối phương, trực tiếp thét dài:

- Ngọc Đường tướng sĩ tâm, thiết cốt chiến biên giới. Hôm nay ứng quốc nạn, nào tiếc bảy thước thân!

Hắn gào to một tiếng:

- Nổi trống! Minh hào! Xuất kích!

Theo tiếng rống của Phó Báo Quốc, trống trận hùng tráng vang lên, kèn lệnh mãnh liệt thê lương kéo tới, thoáng như mở ra Địa Ngục Chi Môn, sâm nhiên chi khí vô biên vô tận quét sạch thiên địa.

Chúng tướng Ngọc Đường sớm đã thiêu đốt nhiệt huyết tới cực hạn, đồng thời bạo rống một tiếng:

- Giết!

Tiếng vó ngựa như lôi cổn vang lên.

Tổng cộng tám đội kỵ binh, người đi đầu mỗi đội đều giơ cao đại kỳ, một ngựa đi đầu, như Nộ Long mở đường mà xông ra.

Vương Định Quốc lúc này ở vị trí chính giữa nhất, đột nhiên phát một tiếng hét lớn:

- Thiết kỵ ở đây, ai dám phạm ta sơn hà?!

Sau lưng, mấy vạn thiết kỵ cùng kêu lớn đáp lời:

- Thiết kỵ ở đây! Ai dám phạm ta sơn hà?!

Mấy vạn người cùng cất tiếng đáp lời, thanh thiên như sập một lỗ thủng!

- Báo Quốc quân! Nếu tòng quân nhập ngũ, liền tận trung báo quốc!

- Máu vẩy biên cương sa trường, không phụ tuổi trẻ thanh xuân!

- Hôm nay dùng mệnh ta đến báo quốc!

- Giết!

Mười vạn đại quân, tất cả đều mang theo một lòng quyết tử, như núi kể biển gầm mà xông lên, mục tiêu trực chỉ trận doanh Đông Huyền, trong lúc nhất thời khí thế vô lượng, bễ nghễ thiên địa!

Quân kỳ phần phật, gào thét tung bay theo gió.

Phó Báo Quốc đứng tại hậu phương, thân thẳng như núi, khí thế nghiễm nhiên. Ánh mắt gắt gao chú mục vào quân kỳ đã chuẩn bị xông vào trận địch, dần dần đã mơ hồ không rõ, tựa như đang nhìn vào luân hồi vô tận.

Hắn sừng sững đứng đó, thẳng như uyên đình côn sơn, sừng sững vững như đại sơn, nhưng mà, thần sắc trong mắt đều đã mơ hồ.

Đối diện, hắc kỵ cũng ngang nhiên xuất động, tựa như một cỗ hắc sắc thủy triều, từ chân trời vọt tới, cuồn cuộn hướng về phía trước, phô thiên cái địa, chỉ chốc lát liền bao phủ cả nửa cái chiến trường, cường thế ngăn cản.

Cực đoan tiếp xúc nhanh chóng xuất hiện, hai quân vừa mới tiếp xúc, đã lập tức triển khai sinh tử quyết chiến, trận chiến cuối cùng lập tức mở màn!

- Huynh đệ tốt! Kiếp sau, chúng ta nhất định phải tiếp tục cùng nhau chiến đấu! Phó Báo Quốc ta, lại đến làm đại soái dẫn các ngươi!

Phó Báo Quốc kẹp chặt chiến mã, kiếm trong tay vung về phía trước, nổi giận gầm lên thúc ngựa mà ra, thế nhưng thế đi vừa xuất, thân thể đột nhiên chấn động, trong lúc nhất thời toàn thân cứng ngắc, không hiểu mà thu lại thế đi.

Đồng thời, trong con mắt của hắn cũng lộ thần sắc không thể tin nổi.

Tương tự như hắn, Hàn Sơn Hà trấn giữ hậu phương Đông Huyền cũng đột nhiên đứng dậy, sắc mặt tái xanh, dị thường khó coi.

Bởi ngay lúc này, hàn phong gào thét trên không trung đột nhiên đổi hướng, hóa thành gió Tây kịch liệt!

Thiên tượng bất ngờ biến hóa, hoàn toàn không chút dấu hiệu, hoàn toàn trái ngược lẽ thường, lại mạnh mẽ đến mức khiến người không thể nào tin nổi!

Gió tây cuồng bạo quét ngang đại địa, phát ra tiếng tê minh kịch liệt, chỉ trong nháy mắt, uy thế lại mạnh thêm mấy phần, dần dần đã không chỉ cuốn lên cát bụi, mà ngay cả những bông tuyết khối băng trên mặt đất cũng bị cuốn lên. Trong lúc nhất thời, gió ngự chư vật, tựa như ám khí đánh tới đại quân Đông Huyền.

Cùng lúc đó, bầu trời xuất hiện phong vân tế hội, gió nổi mây phun, vô số mây mù như được lệnh mà tập kết, chỉ trong chớp mắt, mây đen dày đặc phủ kín bầu trời.

Trên tầng mây đen dày đặc, thỉnh thoảng có thể thấy được thiểm điện chớp động, hiển nhiên có đại lượng lôi đình đang được ấp ủ.

Tiếp qua mấy hơi thở, tiếng sầm ầm ầm vang lên, chấn động không ngừng.

Sau một khắc.

Tiếng răng rắc xuất hiện, một đạo thiểm điện đánh xuống, không biết có phải trùng hợp hay không, lại hoặc là thiên ý, dù sao vừa vặn trúng ngay hắc kỵ Đông Huyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.