Ta Là Chí Tôn

Chương 360: Chương 360: Thôn Thiên báo? Thôn Thiên báo nào?




Bất kể sự tình phát triển đến mức nào sau khi Niên tiên sinh rời đi, nhưng hắn sẽ không ra tay, cũng sẽ không can thiệp.

Đây chính là phương thức xử sự xưa nay của hắn: buông tay, ủy quyền cho thủ hạ làm việc.

Chỉ có khi để bọn hắn có đủ cơ hội một mình đảm đương một phía, như vậy bọn hắn mới có năng lực một mình đảm đương một phía, tu vi không phải năng lực khống chế! Đạo lý này, Niên tiên sinh đã sớm hiểu rõ! Cho nên, nhiều năm nay hắn vẫn luôn làm thế.

Mà Tứ Quý lâu anh tài lớp lớp, cũng chính là nhờ phương thức quản lý này của Niên tiên sinh!

Nhưng trong lúc này, trơ mắt nhìn tình huống phát sinh, Niên tiên sinh cũng thầm cảm thấy xui xẻo.

Thậm chí đến hắn cũng không tài nào hiểu nổi.

Thế cục rõ ràng tốt đẹp như thế, đến cùng làm sao lại phát triển thành như hiện tại?

Vốn dĩ cục diện tốt đẹp, nắm chắc trong lòng bàn tay, địch quân đã không chút sức phản kháng. Cho nên hắn mơi yên tâm rời đi, để tứ đại Tôn giả thu thập tàn cuộc.

Nhưng, lại đột nhiên chuyển biến đột ngột?!

Cuối cùng còn bị người làm khó, ký kết hiệp ước cực đoan không bình đẳng!

Niên tiên sinh trơ mắt nhìn, đến giờ vẫn không thể hiểu được vấn đề ở đâu.

Chẳng lẽ thực chỉ bởi một cái trảo của một con Huyền thú nhỏ, lại có thể khiến quỹ tích đột biến, hoàn toàn thay đổi?!

Đây là vận mệnh? Trùng hợp? Hay là cái gì khác?

Thực sự khó hiểu!

Cục diện tốt đẹp, đột nhiên biến thành bộ dạng như hiện tại!

Với tu giả, đạo lý lớn nhất chính là nắm đấm mà nói, phe mình rõ ràng đã chiếm hết thượng phong, rõ ràng nên có quyền nói chuyện tuyệt đối, cho dù thân hãm trận địch, cho dù đối phương có dùng chiến thuật biển người trì hoãn, cũng tuyệt không đáng lo!

Nhưng lúc này, có võ mà không thể dụng!

Trên bầu trời, bóng đen đột nhiên lóe lên.

Cứ thế biến mất.

Cho đến khi xuất hiện lại, đã không biết đi được bao xa... Thực sự không còn nhìn thấy Niên tiên sinh nữa!

Thế cục đã bại, ở lại chỉ thêm phiền muộn!

Nhưng cái cảm giác phiền muộn đáy lòng kia, vẫn thực khó nói nên lời.

Ta cho các ngươi đến làm việc, kết quả các ngươi đi lên liền bị người ta ấn xuống, thất bại thảm hại.

Ta không thể làm gì khác hơn là tự mình xuất thủ, trực tiếp đánh tàn phế chiến lực của đối phương, còn lại cũng chỉ có ba năm sâu kiến, lại để các ngươi lên giải quyết nốt tàn cục.

Kết quả, đến hiện tại, ngay cả người đáng chết nhất cũng không chết, thậm chí còn biến chiến tranh thành tơ lụa...

Lại ở lại chút nữa, sợ rằng Niên tiên sinh sẽ tức giận mà rơi xuống mất!

- Độc đã giải, giao dịch đã xong!

Vân Dương thúc dục:

- Nói cách khác, nên làmì thì các ngươi cũng làm đi thôi? Các vị, thực lòng chúng ta nước sông không phạm nước giếng, đại đạo triều thiên, tất cả ai đi đường nấy mới là đúng đắn!

Vừa xong đã bắt đầu đuổi người.

Nhưng Vân Dương hắn là chủ nhân Vân phủ, hạ lệnh trục khách cũng thuận lý thành chương, đương nhiên, đúng mực!

Tuyết Tôn Giả hừ một tiếng:

- Vân công tử, tuy nói địch ta phân biệt, nhưng cũng không cần vội vã như thế đi? Đại ca của ta còn đang trọng thương, cần an dưỡng, bây giờ đuổi hắn đi ngay, không khỏi có chút bất cận nhân tình, lúc trước ngươi cũng nói biến chiến tranh thành tơ lụa, chẳng nhẽ cũng chỉ là lời nói bừa?!

Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:

- Nếu các ngươi có thể an tâm, như vậy ta cũng không có ý kiến, chỉ có điều, nếu chẳng may Kiếm Tôn Giả lại trúng độc gì đó, lại không chịu nổi... Như vậy bỉ nhân cũng không thể gánh nổi trách nhiệm a!

Tuyết Tôn Giả cùng Băng Tôn Giả và Sương Tôn Giả nghe vậy đều sửng sốt một hồi.

Tiểu tử này nói cũng có lý, dù bên ngoài thỏa hiệp, lời nói êm ái dễ nghe, nhưng dù sao khúc mắc còn đó, thù hận chưa tiêu, nơi đây lại đã biến thành phế tích, khung cảnh hoang tàn, ai biết ở chỗ xó xỉnh nào đó đột nhiên xuất hiện độc vật? Chẳng may Kiếm Tôn Giả lại trúng độc thì sao?

Thông qua ví dụ thực tế trước đó, đám người Tuyết Tôn Giả cũng hiểu rõ, năng lực dùng độc của Vân Dương, thực sự vô cùng bá đạo, cho dù linh dược giải dược đặc chế danh xưng có thể giải bách độc của cao tầng Tứ Quý lâu cũng không thể giải được. Cho nên, chỗ thị phi này, không nên cưỡng ép ở lại vẫn hơn!

- Xem như ngươi lợi hại! Núi cao sông dài, sau này còn gặp lại!

Băng Tôn Giả oán hận nói.

- Tứ Quý lâu các ngươi vừa nói rồi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!

Vân Dương nói:

- Cho nên, các ngươi phải mong sau này không gặp lại mới đúng!

Tuyết Tôn Giả vừa đứng lên, đột nhiên nhớ ra cái gì đó:

- Vân công tử, trước khi rời đi, chúng ta còn có một chuyện muốn thỉnh giáo, hy vọng Vân công tử vui lòng chỉ giáo.

Vân Dương hỏi:

- Không biết là có chuyện gì? Có thể nói, Vân mỗ tuyệt không keo kiệt!

Nói bóng nói gió, những gì không thể nói, nhất định sẽ keo kiệt!

Tuyết Tôn Giả nói:

- Bản tọa có chút không hiểu, bốn đầu Thôn Thiên báo kia... Đang ở đâu?

Vân Dương bất động thanh sắc:

- Thôn Thiên báo? Thôn Thiên báo nào?

Tuyết Tôn Giả nhìn sắc mặt Vân Dương, rõng rạc từng chữ:

- Thôn Thiên báo! Chính là Thôn Thiên báo, Huyền thú đỉnh cấp Thôn Thiên báo!

Vân Dương nhíu mày trầm tư, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ:

- Ngươi nói bốn con báo màu sắc lộng lẫy kia? Đây không phải là Vân báo sao? Sao lại thành Thôn Thiên báo rồi? Ngươi cũng đã nói Thôn Thiên báo là Huyền thú đỉnh cấp, sao lại có chuyện cùng lúc xuất hiện bốn đầu cho được?!

- Vân báo? Màu sắc lộng lẫy?

Tuyết Tôn Giả cũng không nhịn được đưa tay gãi đầu, hiển nhiên đối với lời nói của Vân Dương cũng nghi hoặc khó hiểu.

Đối với chuyện Vân Dương phủ nhận, hắn đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng Thôn Thiên báo lúc nào lại có màu sắc lộng lẫy? Rõ ràng là thuần bạch tinh khiết a?

- Là Thôn Thiên báo màu trắng! Không có một chút tạp sắc!

Tuyết Tôn Giả lần nữa cường điệu, chỉ rõ đặc điểm, nhất định phải khiến Vân Dương không thể không thừa nhận.

- Màu trắng?!... Vậy ta thực chưa từng thấy qua.

Vân Dương áy náy nói:

- Hiện tại chúng ta đã biến chiến tranh thành tơ lụa, sau này còn gặp mặt, còn có thể kết giao bằng hữu. Không có gì không thể nói với ngươi... Nhưng bốn con báo trắng mà ngươi nói, ta thực chưa từng thấy qua!

Tuyết Tôn Giả thản nhiên nói:

- Vân công tử hẳn coi chúng ta đều là kẻ ngu sao?

Kiếm Tôn Giả bị trúng độc bởi móng vuốt của Thôn Thiên báo, mà Vân Dương ngươi lại có giải dược trong tay, không phải ngươi, còn có thể là của ai?

Uổng cho ngươi đến lúc này còn có thể phủ nhận.

Vân Dương đương nhiên cảm giác được ánh mắt hùng hổ dọa người của đối phương, ngừng lại một chút, bỗng khẽ giật mình, ngay sau đó nói:

- Chẳng lẽ là...

- Là cái gì?

Tuyết Tôn Giả giật mình.

- Là... Lúc Lôi công tử vừa tới, đã từng mang theo mấy đầu sủng vật, tất cả đều có màu sắc lộng lẫy, trông rất đẹp mắt. Mà hình như chúng còn chưa có lớn... Nhưng tuyệt đối không phải là màu thuần trắng tinh khiết, hai bên không chút liên quan a.

Tuyết Tôn Giả cùng mấy người Băng Tôn Giả nhìn nhau, con báo có màu sắc lộng lẫy?

Đúng a, con báo vốn rất có thể có màu sắc lộng lẫy... Rất có thể, Lôi Động Thiên nhuộm lông cho chúng?

Sương Tôn Giả nói:

- Liệu có phải Lôi Động Thiên nhìn thấy tuyết rơi... Cho nên mới đem con báo nhuộm thành màu trắng? Như vậy càng dễ ẩn nấp, tăng thêm phần thắng, như vậy mới có thể dẫn tới biến cố lớn nhất xuất hiện!

Lông mày Tuyết Tôn Giả ngưng lại, âm thần gật đầu: hẳn là như vậy.

- Hiện tại mấy con báo kia đâu?

Tuyết Tôn Giả hỏi.

Con báo kia đâu? Ta đương nhiên biết, nhưng có ngu mới nói cho ngươi.

Vân Dương thầm vui vẻ, vuốt ve con mèo nhỏ chừng quả đấm trong ngực, nói:

- Khi đó ta chỉ quan tâm đào mệnh, nào có tâm tình chú ý bọn chúng? Tôn giả quá coi trọng ta a!

- Vậy giải dược của ngươi từ đâu mà có?

- Là Lôi huynh có dự kiến trước a, nói đến đây ta không thể không bội phục, Lôi huynh thực biết phòng ngừa chu đáo, thậm chí ngay cả chuyện này cũng nghĩ đến...

Vân Dương mẫn cảm nhận ra mình đang phạm sai lầm.

Nhưng trước mắt cũng chỉ có thể chém gió cho qua.

Dù sao các ngươi đều đã nói biến chiến tranh thành tơ lụa... Không tin cũng không làm gì được ta a!

...

Bất kể ba người có tin hay không, vấn đề này cũng không thể tiếp tục dây dưa.

- Chuyển lời cho Lôi Động Thiên!

Tuyết Tôn Giả hung hăng nói:

- Chớ có chết quá sớm, Tứ Quý lâu chắc chắn sẽ tới kết thúc sinh mệnh hắn!

- Chúng ta đi!

Tuyết Tôn Giả ôm theo Kiếm Tôn Giả, cùng hai người khác cao ngạo bước đi.

Dù đối mặt với ngàn vạn đại quân, nhưng ba người không chút sợ hãi, cứ vậy đi qua, thân thể lóe lên, đã bước đến nóc phòng đối diện, lập tức lại biến mất không thấy.

Tuyết lớn đầy trời, không ai nhìn thấy bọn hắn đi đâu!

- Đi rồi?!

Thu Lão Nguyên soái hừ lạnh một tiếng.

Kỳ thực đến bây giờ lão mới có thể thở nhẹ một hơi.

Nếu có thể lựa chọn, Thu Lão Nguyên soái cũng không muốn ở đây đối mặt với đỉnh cấp cường giả của Tứ Quý lâu, một khi dẫn phát cực đoan, e rằng cuối cùng sẽ dẫn tới vô số nam nhi nhiệt huyết phải vẫn lạc, cuối cùng vẫn chưa chắc đã có thu hoạch!

Hơi nghiêng đầu, đã thấy Vân Dương đi ra.

- Không sao?

- Không sao!

Thu Kiếm Hàn hừ một tiếng:

- Tại sao đột nhiên lại gây ra chuyện lớn như vậy? Hiện tại nói rõ cho lão tử!

- Chi tiết trong chuyện này, kỳ thực ta cũng không quá rõ ràng, nói chung là đang ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống, Tứ Quý lâu xưa nay bá đạo, trước đó không phải đã tuyên dương bố võ thiên hạ, huyết tẩy giang hồ sao? Có thể là bọn hắn cho rằng chỗ ta thích hợp để huyết tẩy a. Dù sao cũng đã không sao, còn chú ý mấy cái tiểu tiết này làm gì...

Vân Dương đảo mắt, chững chạc đường hoàng... Nói hươu nói vượn, thế mà còn có thể nói hùng hồn đầy lý lẽ.

Thu Kiếm Hàn tức giận khoát tay:

- Tiểu tử nhà ngươi đừng có nói láo, dù sao vốn dĩ lão tử cũng không muốn nghe. Người đâu, rút lui!

Ra lệnh một tiếng, trực tiếp quay ngựa, không thèm quan tâm Vân Dương ngơ ngác!

Lãnh Đao Ngâm cười nhẹ một tiếng, gật gật đầu với Vân Dương, cũng quay ngựa rời đi.

Vân Dương mơ hồ cảm nhận được, tựa như có một bóng dáng yểu điệu xuất hiện trong tuyết lớn, lóe lên một cái, đã biến mất không thấy.

Vân Dương sửng sốt một hồi.

Người đã đi xa.

Nhưng, cái nhìn thoáng qua kia, không hiểu sao lại khiến Vân Dương khẽ động... Lòng.

...

- Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi nữa, mấy người các ngươi... Ai cho các ngươi trở về?

Vân Dương đen mặt, âm thanh nghiêm khắc.

- Khụ khụ...

Mấy người Đông Thiên Lãnh ho khan, cười nhẹ:

- Cái này, chúng ta không nỡ xa Lão đại, dự định trở về nhìn thêm một cái, sau đó lập tức lên đường, tuyệt không trì hoãn.

Không biết là mấy người bọn hắn học theo Vân Dương, hay là Vân Dương nhiễm của mấy người bọn hắn, dù sao cách làm của mấy người Đông Thiên Lãnh, thình lình lại vô cùng hợp với Vân Dương, chững chạc đường hoàng... Nói hươu nói vượn, hạ bút thành văn, ăn nói lung tung, nghe qua lại có vẻ như đúng là như thế.

Nhưng Vân Dương là ai? Nói về chững chạc đường hoàng nói hươu nói vượn, hắn chính là đại hành gia, sao có thể bị đám người Đông Thiên Lãnh qua mặt? Nhất thời lạnh lùng nhìn qua, tứ đại hoàn khố cùng câm như hến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.