Đối mặt với đệ tử chăm chỉ liều mạng như thế, Vân Dương lại phải suy tính làm sao để không thương tổn tới căn cơ.
Không thể tiếp tục cổ vũ tu hành…
Trong thời gian này, địa vị đại sư tỷ của Vân Tú Tâm cũng dần được củng cố. Phương thức của nàng rất đơn giản: Ra lệnh một tiếng, tất cả cùng nhau động thủ, đè Hồ Tiểu Phàm xuống mà đánh một trận!
Lần này thực sự là tất cả mọi người cùng ra tay, ngay cả ôn nhu như Trình Giai Giai cũng xuất thủ, len lén đạp một cước…
Có thể thấy được, con hàng này bị mọi người oán trách đến mức nào.
Nhưng, tổng thể để nói, thực lực tổng hợp của chủ phong đang dần tăng lên với tốc độ chóng mặt.
…
Kỳ thực không chỉ riêng chủ phong của Vân Dương, những ngọn núi khác, sau lần rèn luyện bên ngoài này, thực lực cũng tăng lên một cách kinh khủng.
Ví như Bạch Dạ Hành của cửu phong, khi về liền trực tiếp độ phá Thiên Huyền cảnh.
Còn có Lâm Tiểu Nhu, ngày thứ ba sau khi Vân Tú Tâm đột phá, nàng cũng thành công đạt tới Địa Huyền.
Căn cứ vào độ tiến bộ của môn hạ đệ tử, các công trình tu luyện trước đó mà Tiền Đa Đa thiết trí ngày càng tổn hại, ngày hôm trước mới chỉ hơi chút, sửa một chút là có thể tiếp tục sử dụng, thế nhưng ngày thứ hai, trực tiếp toàn bộ đánh hỏng…
Tiền Đa Đa khổ sở tìm Vân Dương tố khổ:
- Lão đại, cứ thế này không ổn a, coi như chúng ta có rất nhiều tiền, trong thời gian ngắn còn có thể gồng gánh nổi, nhưng với độ hung tàn của các đệ tử này… bao nhiêu tiền mới có thể lấp đầy a…
- Nói lời vô dụng làm gì, nhanh thay mới, phải càng kiên cố hơn, đổi lại thành chất liệu mà bọn nó đánh không nổi, làm không hỏng!
- Ây…
Hoàn cảnh tu luyện chẳng khác nào thánh cảnh, cá nhân đủ cố gắng, sau một hồi rèn luyện ma luyện tâm cảnh, ngoại trừ mấy người Vân Tú Tâm Hồ Tiểu Phàm, nhưng người khác cũng lần lượt đột phá, đệ nhất trong thập đại đệ tử Tôn Minh Tú, ngày thứ năm nhất cử đột phá tới Thần Huyền cảnh, trở thành người đầu tiên trong hàng ngũ đệ tử Cửu Tôn phủ bước vào hàng ngũ cao giai tu giả!
Còn có nhị đệ tử Ngọc Thanh Hằng, cũng đạt tới Thiên Huyền đỉnh phong, chỉ cách Thần Huyền một cơ hội.
Trên thực tế, mỗi một đệ tử Cửu Tôn phủ, sau một thời gian toàn tâm toàn ý chuyên cần khổ luyện, lại với hoàn cảnh tràn đầy Đại Đạo chi khí, Sinh Mệnh chi khí, thậm chí là Hồng Mông Tử Khí, đều thay đổi một cách vô tri vô giác, từng chút thay đổi căn cốt thiên chất, tốc độ tu luyện càng lúc càng nhanh!
Mỗi một lần tư chất tăng lên, đều sẽ kéo theo một lần tiến bộ!
Mỗi khi mở thêm một khiếu huyệt, đều sẽ kéo theo biến hóa long trời lở đất, chớ nói chi sau khi mở rộng, còn được linh lực quán thâu.
Tình huống này, khiến Đổng Tề Thiên sinh ra một cảm giác như được mở rộng tầm mắt: Phải chăng… sau này nên lựa chọn các đệ tử có tư chất không tốt? Sau đó nhìn nó từ từ tiến lên, lần lượt bay vọt?
Thế nhưng, trong trí nhớ của hắn, dù là những thiên tài có thể chất này thể chất kia, có vẻ như cũng không có tinh tiến nhanh đến thế a.
Biên độ tăng lên như một bước lên trời này, càng chưa bao giờ có…
Chuyện này là sao…
Đổng Tề Thiên, không thể không cảm thán một câu.
Lần này, cái mà hắn gọi là thuận tiện về nhà, kết quả cơ hồ giống y những gì Vân Dương dự đoán.
Nhà của hắn, sớm không biết đã biến đi đâu.
Thậm chí, cái sơn cốc nhỏ khi xưa, nay cũng đã biến thành một cái trấn nhỏ, thực sự đúng là thương hải tang điền, ngay cả cảnh còn người mất cũng không có…
Về phần người nhà của hắn, càng đã sớm không biết đi đâu, càng không nói đến chuyện huyết mạch di lưu…
Cho dù lấy tâm tính tốt dưỡng của Đổng Tề Thiên, vẫn không tránh khỏi buồn lo vô cớ, có chút mất mát.
- Nói không chừng bọn hắn đều còn sống, chỉ là chuyển đến nơi khác ẩn cư chờ ngươi thì sao…
Vân Dương an ủi.
Đổng Tề Thiên im lặng.
Câu nói này, nghe không sai, nhưng cũng chỉ có thể nghe, tự mình lừa mình mà thôi.
Qua bốn ngàn năm dài dằng dẵng, ai còn có thể lật lại chân tướng năm đó?
Hắn có tu vi cao cường, có thể vượt qua được vô số tuế nguyệt, thế nhưng năm đó khi hắn rời đi, người trong nhà cũng không có ai có được tu vi như hắn…
Đã nhiều năm như vậy… chỉ sợ đã sớm hóa thành một nắm cát vàng.
…
Mười ngày sau.
Cửu Tôn phủ lần thứ hai xuất kích.
Lần này Thiên Tàn Thập Tú, mỗi người chỉ mang hai đệ tử ra ngoài, những đệ tử khác ở lại tu luyện.
Mục tiêu, vẫn là mười tổ chức buôn người.
Càn quét, chém tận giết tuyệt, không để lại người sống!
Một lần mang theo hai người, chẳng những có thể rèn luyện hiệu quả nhất, càng có thể hỗ trợ bất cứ lúc nào, đảm bảo không có bất kỳ sơ suất, không thể không nói, an bài như vậy mới là vạn không mất một!
…
Lúc này, cách thời điểm tranh đoạt Thiên Vận kỳ, còn năm tháng.
Không khí trong Cửu Tôn phủ không chú thư giãn, ngược lại càng ngày càng khẩn trương. Bởi vì mấy ngày nữa, Cửu Tôn phủ lại lần nữa bắt đầu tranh đoạt thứ tự giữa tất cả các núi.
Thậm chí, rtong thời gian này, Cửu Tôn phủ cũng không cấm khiêu chiến.
Nếu như ngươi cho rằng, thực lực của ngươi đã vượt qua sư huynh xếp trước, ngươi có thể đi khiêu chiến!
Thắng, ngươi chính là sư huynh, hưởng vinh quang thắng lợi!
Thua, thật xin lỗi, phúc lợi tháng này của ngươi đều thuộc về người mà khiên khiêu chiến!
Đám đệ tử xếp hạng khá cao, không nhịn được mà cùng thấy bất an.
Phía dưới, cơ hồ tất cả cùng đang xếp hàng khiêu chiến.
Diễn võ trường, thời thời khắc khắc đều bị sử dụng!
Ngay cả Vân Tú Tâm cũng đi khiêu chiến Tôn Minh Tú một trận.
- Ta không hy vọng có thể thắng ngươi luôn bây giờ, nhưng ta vẫn muốn biết chênh lệch giữa hai ta.
Khi nói câu này, Vân Tú Tâm đã đạt tới Địa Huyền trung giai, quá trình khiêu chiến rất đơn giản, vẻn vẹn chỉ ba chiêu, Vân Tú Tâm liền thảm bại, sau khi thảm bại, còn phải giao ra một tháng phúc lợi.
Tám ngày sau khiêu chiến, Vân Tú Tâm lại đột phá tiếp, đạt tới Địa Huyền đỉnh phong, cách Thiên Huyền cảnh chỉ kém một bước.
Người có suy nghĩ như Vân Tú Tâm rất nhiều: Không cầu chiến thắng, chỉ muốn biết chênh lệch!
Hiện trạng này, khiến đại sư huynh Tôn Minh Tú như biến thành một tảng mỡ dày, lại còn đối mặt với một đám sói đói.
Rất muốn gào một tiếng:
- Các ngươi muốn biết chênh lệch, có thể đi tìm Ngọc Thanh Hằng cũng được a… vì sao phải đến tìm ta? Có biết khi giao thủ, ta đã phải rất cẩn thận khống chế lực, nghiêm ngặt khống chế thủ hạ lưu tình, như vậy rất mệt mỏi có biết không?!
Ta bị các ngươi kéo tới mức sắp bị Ngọc Thanh Hằng đuổi tới, cao thủ bị đám xoàng xĩnh như các ngươi làm chậm chễ thời gian, thực sự rất phí được chứ?!