Ta Là Chí Tôn

Chương 586: Chương 586: Tìm được ngươi!




- Cách gì? Ngươi mau nói, đừng có thừa nước đục thả câu!

Người sau kia vội vàng hỏi.

Người trước ha ha một tiếng:

- Chờ qua chuyện nay, ngươi đi tìm một cái hồ bình thường, dùng thủ đoạn bình thường thả câu mấy năm. Nếu ngươi có thể ngồi đó liền nửa tháng, một cá cũng không câu được, lại có thể duy trì tâm tính bình thản, không nóng không vội...

Hắn nở nụ cười ý vị sâu xa:

- Như vậy tính tình của ngươi sẽ thay đổi, chí ít cũng bớt nóng vội một phần ba.

Người kia sầu khổ xụ mặt:

- Cái này... Liệu có được không? Ta nói a Lão Niên, ngươi không được lừa ta a.

Người trước mỉm cười:

- Chuyện này, ta có thể lập Thiên Đạo Thệ Ngôn, chỉ là mấy năm ngắn ngủi, ngại gì không thử một lần?

Người sau kia yên tâm nói:

- Đa tạ đã chỉ điểm, chờ xong chuyện này, ta sẽ đi thử.

- Được!

- Đúng rồi, biến số trước mắt này, ngươi có cảm giác gì lạ lạ không?

Người sau kia lại nói:

- Ba tên Kiếm Sương Tuyết không khỏi có chút quá lỗ mãng a.

Người trước kia có vẻ như chính là Niên tiên sinh của Tứ Quý lâu, nghe vậy thản nhiên nói:

- Lỗ mãng thì đúng là lỗ mãng, thế nhưng thời gian vừa qua, tam Tôn làm việc không thuận, Đao Băng lần lượt vẫn lạc, tâm cảnh ba người bọn hắn khó tránh khỏi chuyện mất cân bằng, cũng không thể quở trách quá nhiều, nhân chi thường tình thôi, cấp độ của bọn hắn... Cuối cùng cũng không thể đánh đồng với chúng ta. Kỳ thực biến cố trước mắt, mặc dù có chút bất thường, thế nhưng vẫn không thể ảnh hưởng tới toàn cục, chưa thoát nổi khống chế. Ngược lại, nếu có thể mượn cơ hội này, đem nhân quả khí vận của Tuyệt Sát lệnh kia thuận thế thu lại, áp vào thần cốt, chưa hẳn đã không phải là chuyện tốt, tính toán như vậy, bọn hắn có lỗ mãng, nhưng thực ra chính là giúp chúng ta làm đại sự, thậm chí, cũng cho cả thiên hạ biết, Tứ Quý lâu là tồn tại không thể trêu chọc, vọng động cao tầng Tứ Quý lâu, chỉ có một đường chết, tuyệt không may mắn!

- Lời này không sai.

Người sau lại cau mày:

- Thế nhưng, ngươi cảm thấy liệu Kiếm Tuyết Sương có thể phản bội chúng ta hay không?

Vị Niên tiên sinh kia nở nụ cười lạnh, từ từ phun ra hai chữ:

- Chắc chắn!

- Chắc chắn? Ta còn tưởng ngươi sẽ nói ba người bọn hắn không có khả năng phản bội cơ chứ, nhưng nếu ngươi đã chắc chắn như thế, vậy sau việc này, ba người này chắc chắn không thể lưu lại, dứt khoát vẫn lạc cùng Đao Băng cho gọn, để huynh đệ bọn hắn dắt tay đi cửu tuyền cũng là chuyện không tồi!

- Cũng không cần nóng lòng nhất thời, ta đoán người này đã quyết ý phản bội Tứ Quý lâu, như vậy bọn hắn nhất định sẽ làm chuyện này đến cùng... Chỉ cần bọn hắn còn ở lại Thiên Đường thành. Tin rằng không bao lâu nữa, bọn hắn sẽ chủ động liên kết với Vân Tôn, Vân Tôn mới là tai họa ngầm lớn nhất của chúng ta, bọn hắn cùng thù Tứ Quý lâu như vậy, sao có thể không liên hệ a!

- Mà chúng ta, liền thuận thế chờ Vân Tôn lộ diện là được.

Niên niên sinh nở nụ cười vân đạm khinh vân:

- Cơ hội tốt như thế, nếu bỏ qua há chẳng đáng tiếng?

- Ngươi nói thì nhẹ nhàng đấy, thế nhưng phải làm thế nào mới có thể xác định thân phận chân thực của Vân Tôn? Một kích không trúng, cũng có nghĩa là chúng ta đã đánh cỏ động rắn...

- Ngươi đã quên rồi sao?

Niên tiên sinh kỳ quái nhìn người này:

- Năng lực hóa hình của Cửu Tôn...

- Đúng đúng đúng!

Người này bừng tỉnh đại ngộ.

- Vậy chuyện Thiên Đạo Xã Tắc môn... Chúng ta có tham dự hay không?

Lần này, Niên tiên sinh trầm mặc hồi lâu, nửa ngày sau mới nói:

- Chỉ cần không ảnh hưởng đến kế hoạch cuối cùng của chúng ta, tạm thời có thể bỏ qua.

- Nếu như ảnh hưởng thì sao?

- Vậy thì để Thiên Đạo Xã Tắc môn biến mất khỏi Thiên Huyền đại lục đi, truyền thừa vạn năm tuy huy hoàng đấy, nhưng chưa chắc đã không phải là gánh nặng trên vai, chúng ta giúp bọn chúng giải thoát gánh nặng, cũng có thể coi như làm được chuyện tốt, ha ha.

Niên tiên sinh mỉm cười, trên khuôn mặt gầy gò, nở nụ cười thoải mái đầy ý vị.

Một trận gió thổi đến, một đám mây tạt qua, lập tức che khuất thân hình hai người, cho đến khi mây gió thổi qua, thân hình hai người đã theo mây gió biến mất.

...

Vân Dương đứng trong sân viện, mắt thấy mây đen bay tới bay lui, sắc mặt càng lúc càng nặng nề, tĩnh túc dị thường.

Kế Linh Tê từ đầu tới giờ vẫn ở bên hắn, nhìn sắc mặt khó coi của Vân Dương, trái tim cũng xiết chặt lại.

- Đến hoàng cung...

Vân Dương tự lầm bẩm.

- Đến Cửu Tôn phủ...

Sắc mặt Vân Dương biến đổi.

- Vậy mà lại thay đổi phương hướng, lúc này là...

Vân Dương bỗng biến sắc, một cảm giác tận thế vi diệu tràn ngập trái tim, tay chân cũng trở nên lạnh buốt.

Hắn lập tức có thể đưa ra một kết luận, đám mây đen này, đúng là đến tìm hắn!

Tuyệt đối là như vậy!

Mặc dù không hiểu được nội tình của đám mây đen này, cũng không biết nó xác định phương vị thế nào, nhưng căn cứ những tình huống trước mắt mà phán đoán... Đối phương tuyệt đối là có ý đến tìm hắn, thậm chí, lần này hắn có làm thế nào cũng không thể tránh nổi!

Nhất định phải chính diện đối ứng!

Đối phương có thể từ tận Đông Huyền tới đây tìm, hắn sao có thể trốn? Nào có thể tránh?

Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương đã thấy trái tim phanh phanh đập loạn, tựa như tùy thời có thể nhảy ra khỏi cổ họng.

Nhưng mà trên mặt hắn vẫn giữ vẻ trấn định tự nhiên, vững như đại sơn.

- Linh Tê, mây đen trên không trung này thực quái dị!

Vân Dương nhẹ nhàng nói:

- Trước kia ngươi có từng gặp phải dị tượng thế này chưa? Hoặc là có nghe qua lời đồn tương tự nào chưa?

Kế Linh Tê mờ mịt lắc đầu:

- Chưa từng thấy qua, ngay cả nghe nói cùng chưa từng nghe nói.

Vân Dương cười ha ha:

- Vừa hay, ta cũng như vậy, chưa từng nghe qua, càng chưa từng thấy qua.

Đang nói chuyện, đoàn mây đen kia đã lại bắt đầu di động, tốc độ cực nhanh.

Vân Dương liếc mắt nhìn lại, xác định mũi nhọn của đoàn mây đen kia, chính là vị trí của hắn.

- Linh Tê, nói ra chúng ta cũng quen biết đã lâu.

Vân Dương ôn nhu nói:

- Thế mà còn chưa từng cùng nhau ăn một bữa, hay thế này...

Kế Linh Tê quay đầu nhìn Vân Dương:

- Cái gì?

- Ta nhớ ngươi từng nói qua, trù nghệ của ngươi rất giỏi.

Vân Dương cười nói:

- Không bằng ngươi đi làm mấy món ăn, hai ta cùng uống rượu, thế nào?

- A?

Kế Linh Tê đột nhiên khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Vân Dương, hôm nay có chuyện gì vậy? Tên đầu gỗ này lại như đột nhiên khai khiếu? Lại muốn nàng uống rượu riêng với hắn?

Có điều nghi hoặc thì nghi hoặc, đối mặt với dụ hoặc từ trên trời rơi xuống này, Kế Linh Tê đột nhiên ngọt ngào, cúi đầu ừ một tiếng, nhình chân nhỏ của mình, nhỏ giọng hỏi:

- Ngươi muốn ăn cái gì?

Vân Dương nhìn Kế Linh Tê, ánh mắt vẫn dịu dàng, nhưng tâm thần đã sớm bị mây đen kia dẫn nhiếp, tùy ý ngươi đi, ngươi làm cái gì, ta đều thích.

Gương mặt nhỏ nhắn của Kế Linh Tê khẽ nóng lên, thầm nghĩ, gia hỏa này quả nhiên khai khiếu, thế mà còn biết nói chuyện như thế, hạnh phúc này tới quá đột ngột, quá mãnh liệt nữa nha!

- Mau đi đi.

Vân Dương ấm áp nói:

- Hôm nay là ngày tốt, chúng ta cũng coi như thưởng hoa dưới nguyệt, ha ha... Rất thích hợp nha.

Kế Linh Tê ừ một tiếng, càng cảm thấy toàn thân khô nóng, trên mặt như muốn bốc lửa.

Thầm nghĩ nếu ngươi sớm biết nói chuyện như thế, hiểu chuyện như thế... Ta nào cần khó chịu lâu như vậy?

- Đúng rồi, nếu ngươi biết làm canh gà sấy khô, tốt nhất là hầm trước, chú ý hỏa hầu. Loại canh này rất hợp với thời tiết hôm nay, có thể nói là tuyệt phối.

Vân Dương như thèm đến chảy nước chân răng.

- Được!

Kế Linh Tê nói:

- Vậy để ta đi làm luôn.

Cô gái nhỏ lúc này đã sớm vui đến quên trời quên đất, trong lòng một mảnh ngọt ngào. Đối với bữa cơm sắp tới, sớm đã tràn đầy trông mong.

Nàng tự làm đồ ăn, sau đó hai người sẽ cùng nhau ăn, chỉ có hai người.

Cái này... Cảm giác này?!

Giống như... Hai vợ chồng nhỏ sinh hoạt, vợ làm cơm, chồng chờ đợi... Ưm.. Cảm giác ấm áp ngọt ngào này, quả thực là...

Càng nghĩ càng thẹn thùng, càng nghĩ càng ngọt ngào, càng nghĩ càng có chút ngóng trông, mong bữa cơm sớm đến, có chút kiềm không được mà nói:

- Vậy ta đi làm ngay, ngươi chờ nhé.

Vân Dương gật đầu:

- Được được, nhớ cẩn thận nha, đừng có làm mình bị thương.

- Ngươi mới đần như vậy ấy.

Kế Linh Tê lúc này đã hoàn toàn bị vui sướng chi phối, đối với chuyện người nào đó đột nhiên khai khiếu mà hoàn toàn không có nghi vấn, chỉ cho là mình cứ chân thành, đầu gỗ cuối cùng cũng nở hoa, suýt nữa vừa nhảy vừa hát mà đi.

Trong chớp nhoáng này, toàn bộ tâm tình tiêu cực lâu nay, cùng lúc tan mất.

Cả người nhẹ nhàng, kém chút muốn bay lên.

Vân Dương nhìn Kế Linh Tê vào phòng bếp, rốt cục thở nhẹ một hơi.

Nha đầu vô tư này, rốt cục cũng rời đi.

Không cần ở lại cùng hắn chịu nguy hiểm này!

Đi làm đồ ăn, nhất là nấu canh... Chỉ riêng canh gà sấy khô kia, không có thời gian nhất định, tuyệt đối sẽ không thể hoàn thành, mà mây đen kia đã sắp đến đỉnh đầu...

Vân Dương khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, lẩm bẩm nói:

- Vân Dương ta từ Thiên Huyền nhai trở về, cùng đã làm không ít chuyện. Có điều... Không nghĩ tới, cuối cùng vẫn khó tránh tử kiếp!

- Tới đi.

- Cõi đời này, ta cũng đã ngẩn người đủ lâu.

- Chỉ tiếc, đại thù còn chưa báo, tiếc nuối còn chưa hết. Thế nhưng đối mặt với tình huống này, coi như gặp lại dưới cửu tuyền, các ca ca cũng sẽ không trách ta a!

Vân Dương lạnh nhạt mỉm cười, ngẩng đầu, nhìn mây đen đã đến đỉnh, càng lúc càng nồng nặc dày đặc, bao phủ tới vị trí của hắn.

Trong mây đen, ẩn ẩn có một thân ảnh thoáng hiện, hai mắt tàn khốc đã sớm liếc tới hắn.

Khuôn mặt kia, khóe miệng kia, một nụ cười tàn nhẫn ẩn hiện.

Vân Dương nhàn nhạt nở nụ cười, keng một tiếng, đao rút nơi tay, mặc dù chắc chắn phải chết, cũng muốn rút đao nhất quyết!

Tiếng gió hô hô, tử bào bay múa.

Mây đen ngang nhiên đè xuống, thiên địa mờ mịt, người trong phương viên mấy ngàn trượng, bị ép đến không cách nào thở dốc!

Giữa không trung truyền đến một tiếng cười cuồng ngạo:

- Rốt cục tìm tới ngươi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.