Ta Là Chí Tôn

Chương 882: Chương 882: Tìm Tòi Bí Mật Thất Tinh Hồ




Trước khi chết, trên mặt kẻ này tràn đầy không hiểu.

Ta... Đã phạm tội gì?

Sau khi ta chết, đâu để ý hồng thủy ngập trời, đây không phải thứ bản tâm hướng về nhất sao?!

- Giết chỉ bẩn tay, lời này thật sự là không sai.

Vân Dương chán ghét phất tay, một mảnh hơi nước hình thành trên không trung, dòng nước ầm ầm xối xuống.

Vân Dương rửa tay một hồi, vẫn chưa thể nguôi giận, lẩm bẩm nói:

- Thiên hạ này, dĩ nhiên lại có loại người này!

Sau khi ngươi chết, bất luận hồng thủy ngập trời hay không cũng không liên quan nữa, mấu chốt ở chỗ, ngươi cứ chết đi!

Vân Dương ngừng lại một chút, dường như sững sờ, ngạc nhiên nói với Kế Linh Tê:

- Linh Tê, ngươi nhớ lại một chút, vừa rồi những người kia biểu hiện ra tư chất thiên phú như thế nào?

Kế Linh Tê bất ngờ bị Vân Dương hỏi, trực tiếp phát mộng, sửng sốt một hồi mới nói:

- Vừa rồi chỉ chú ý tu vi của bọn hắn đã đạt đến Đạo cảnh, trạng thái cá nhân cũng không có nhìn kỹ, ân... Tư chất của đám tu giả kia đều cực kỳ cao, đây cũng là chuyện hợp tình hợp lý, nếu không có thiên phú hơn người, sao có thể đạt đến cấp độ Đạo cảnh!

Vân Dương lắc đầu, trầm giọng nói:

- Không phải vậy! Mặc dù thực lực của hai ta sớm đã áp đảo cấp độ Đạo cảnh, nhưng bởi vì tu đồ tầng thứ cao hơn cũng không có chính thức mở ra, cho nên kì thực chiến lực của chúng ta vẫn thuộc cấp độ Đạo cảnh, vừa rồi... Ta đánh giết kẻ kia thực sự quá dễ dàng, trong nháy mắt tiếp xúc, ta đoán chiến lực của kẻ kia nhiều nhất chỉ là Thiên cảnh đỉnh phong, tuyệt đối không có uy năng của Đạo cảnh!

Kế Linh Tê giật mình,

- Cái gì? Ngươi nói tu vi kẻ kia chỉ là Thiên cảnh đỉnh phong, nhưng khí tức của hắn rõ ràng là cấp độ Đạo cảnh a!

Vân Dương trầm ngâm hồi lâu, lúc này mới nói:

- Ta nghĩ, đám người này tận lực theo đuổi tăng cường cảnh giới bản thân, tất cả những thứ khác đều không để ý đến, vô luận là quê hương người nhà, hay là tâm cảnh bản thân, kinh nghiệm lịch lãm, thậm chí là chiến lực uy năng của bản thân!

Kế Linh Tê có chút không biết nên nói gì cho phải, lời của Vân Dương làm người nghe quá mức kinh hãi, chuyện này sao có thể?!

Vân Dương thất vọng nói:

- Tu giả tu đồ, tuy rằng tu vi cảnh giới đi đầu, thế nhưng, nếu tâm cảnh, chiến lực, lịch lãm, kinh nghiệm không thể tương xứng, thực lực tổng hợp đâu chỉ kém cỏi như thế, đám người kia dựa vào thiên phú tư chất không tầm thường, còn có địa lợi nơi đây, trong lúc tu vi tinh tiến trên phạm vi lớn, lại hoàn toàn không để mắt đến trạng thái chân thực của bản thân... Tu giả Đạo cảnh như thế này, làm sao có hai chữ đảm đương, ta thật sự đã quá nghiêm khắc!

Trên bầu trời, ánh sao loạn xạ, lộ ra màn đêm đặc biệt thâm thúy, trừ cảnh đó ra, dường như không còn chỗ dị thường khác.

Hiện tại, núi non xung quanh Thất Tinh Hồ đã khôi phục vắng lặng trước kia, mặc dù phong cảnh không còn nữa, nhưng bốn phía vang động tiếng côn trùng, khắp nơi biểu hiện ra sinh cơ tuần hoàn, không còn thấy cảnh hoàng tàn như lúc ban ngày.

Gió nhẹ thổi đến, đầu tóc đen dài và mềm mại của Kế Linh Tê tung bay trước mặt Vân Dương, nhẹ chạm vào rất là dễ chịu.

Vân Dương đang muốn nói:

- Tóc của người thật dài.

Bỗng nhiên lại cảm giác được, dường như trong tinh không, rất nhiều ngôi sao xuất hiện trong chớp mắt, sau khi chuyện động tâm niệm, nhịn không được kinh dị một tiếng, ngẩng đầu dõi mắt quan sát.

Chỉ thấy trong tinh không, mạng lưới dày đặc tạo bởi vô số ngôi sao đang lập lòe rung động, thực ra không chỉ ngôi sao đầy trời, ánh trăng trong vắt phía chân trời cũng càng sáng tỏ hơn,

Cứ như vậy một hồi, ánh trăng sáng trong kia chậm rãi tập trung, tựa như một cột sáng do ánh trăng tạo thành, giáng xuống từ trên trời.

Khi cột sáng ánh trăng hiện thế, tiếng côn trùng râm ran xung quanh bỗng nhiên im bặt, cứ thế gián đoạn, biến mất không còn gì nữa.

Dường như vì điều gì đó mà ngưng hẳn, lại giống như đang chờ đợi điều gì.

Hai người Vân Dương biết được có dị thường, càng ngưng mắt nhìn về phía chân trời.

Trong lòng Vân Dương sinh ra một loại dự cảm rất mãnh liệt: Bí mật của Thất Tinh Hồ, hơn phân nửa là ẩn giấu bên trong ánh trăng, ánh sao này.

Có lẽ, một khắc sau, chân tướng sẽ hiện ra rõ ràng trước mắt.

Sau một khắc, chân trời biến đổi càng rõ ràng, tần suất ánh sao chớp động tăng mấy lần, trong mắt Vân Dương, đã hợp thành một mảnh, nếu không có màn đêm tô điểm, dường như khó mà nhìn thẳng, Vân Dương chưa kịp chấn kinh, lại ngạc nhiên phát hiện, ánh trăng kia càng rực rỡ hơn ánh sao, chiếu rọi toàn bộ không trung Thất Tinh hồ, đều bị từng sợi tơ màu bạc quấn quanh tầng tầng.

Chỉ trong giây lát, toàn bộ khu vực Thất Tinh Hồ, hoàn toàn biến thành thiên hạ tơ bạc!

Tơ bạc huyền dị do ánh trăng xen lẫn với ánh sao mà sinh ra, giờ phút này tựa như thiên la địa võng, không thưa không lọt, không có bất kỳ khe hở nào đáng nói.

Sau khi tơ bạc dệt thành Thiên Võng, lại có vô tận linh khí từ trên tinh không tràn xuống Thất Tinh Hồ theo sợi tơ bạc kia.

Giờ khắc này, một cỗ linh khí thuần hậu hoàn toàn không thuộc về thế giới này nhanh chóng tràn ngập toàn bộ khu vực Thất Tinh Hồ, linh khí dồi dào đến nỗi trực tiếp khiến người ta cứng miệng.

Trước đây, Vân Dương và Kế Linh Tê cũng từng tu luyện trong hoàn cảnh linh khí đậm đặc, nhưng giờ khắc này, vẫn cảm giác được tựa hồ kinh mạch toàn thân của mình vui sướng nhảy loạn vì linh khí trước mắt, cơ thể càng tự động vận công, thu nạp linh khí thuần hậu tràn ngập ở nơi đây.

Vân Dương và Kế Linh Tê nhìn cảnh tượng kì dị trước mắt, không dám chậm chạp, sau khi giám định linh khí huyền dị nơi đây vô hại với mình, lập tức không hẹn mà cùng vận chuyển thần công, toàn lực luyện hóa linh khí huyền dị xung quanh.

Thành tựu công pháp tu hành của hai người đã sớm siêu việt cực hạn ở thế giới này, mà lúc này đồng thời tu luyện, động tĩnh tạo thành còn có thể cười sao? Mới vừa vận công, trong nháy mắt, bên cạnh hai người đã xuất hiện một lỗ đen, cuốn hết toàn bộ linh khí huyền dị ở Thất Tinh Hồ.

Chỉ trong chớp mắt đã hình thành một vòi rồng nhỏ, cường đại quá sức tưởng tượng.

Hai người vừa thi triển động tác liên thủ, đã cuốn hơn chín phần linh khí huyền dị chắt lọc từ Thiên Võng, uy lực thâu thiên hấp địa, đáng sợ vô cùng.

Mười mấy người rời đi lúc trước, giờ phút này cũng không nhàn rỗi, tất cả đều triển khai tu vi một đời, toàn lực hấp thu linh khí đang tiêu tán trong không khí, chỉ tiếc thu hoạch cực ít, thậm chí không bằng một hai phần mười ngày thường.

Kết quả này khiến cho cả đám người không khỏi phiền muộn đến cực điểm.

Rốt cuộc là vì sao?! Sao lại xuất hiện hai quái vật này a?

Qua từng ấy năm, không phải không có người ngoài phát hiện bí mật ở Thất Tinh Hồ, nhưng những kẻ bên ngoài dám ngấp nghé Thất Tinh Hồ, đều đã bị đám người này liên thủ tru sát, không có ngoại lệ. Đám người này không để ý đạo nghĩa cương thường, thậm chí không nhận tình thân, không chịu ra mặt giúp đỡ Ngọc Đường chống địch, phần lớn nguyên nhân chính là sợ bại lộ thực lực của bản thân, dẫn tới bại lộ thánh địa tu luyện ở đây, một khi nơi này lộ ra ánh sáng, chắc chắn sẽ có nhiều người đến chỗ này kiếm một chén canh...

Qua rất nhiều năm tháng, đám người này vứt bỏ tâm cảnh, vứt bỏ lịch lãm kinh nghiệm, vứt bỏ cả nước nhà người thân, gần như đã hao hết toàn bộ tâm lực mới bảo vệ được bí mật của Thất Tinh Hồ. Làm thế nào... Đột nhiên lại xuất hiện hai người này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.