Ta Là Chí Tôn

Chương 987: Chương 987: Tình huynh đệ, nghĩa giang hồ




Đám người cảm nhận rõ ràng cả gian mật thất này đột nhiên tràn ngập khí tức sinh mệnh!

Tất cả mọi người vốn tản mát thần thức bản thân, chú ý cánh tay Vân Dương, giờ phút này cảm ứng tỉ mỉ hơn thấy trên cánh tay Vân Dương lấy phong ấn làm gốc, từ từ tỏa ra sinh linh chi khí.

Không chút lãng phí, toàn bộ đều bị Tống Trường Cung thu lấy, truyền vào kinh mạch trong cơ thể.

Một phần thần thức của Lãng Phiên Thiên quấn quanh người Tống Trường Cung càng cảm nhận rõ rệt, thân thể Tống Trường Cung vốn đã như đèn hết dầu, vậy mà thật sự… tỏa ra sức sống mới!

Kinh mạch trong thân thể vốn đã khô cạn khôi phục mềm mại với tốc độ mắt thường có thể thấy được… Huyết dịch vốn gần như không chảy nổi trong cơ thể cũng dần lưu động trở lại...

Biến hóa rõ ràng nhất không gì qua nổi trái tim vốn đập cực kỳ chậm chạp yếu đuối, lúc này nảy lên từng tiếng thình thịch nhịp nhàng.

Theo luồng sinh linh chi khí truyền vào cơ thể Tống Trường Cung, thân là người trong cuộc, hắn cảm ứng rất rõ, lực lượng cùng thanh xuân vốn đã sớm mất đi, sức sống sinh mệnh… tất cả những thứ đáng lẽ không thể kéo lại giờ đang nhanh chóng quay trở về, mất mà lại được!

Thân thể hắn theo luồng sinh linh chi khí truyền vào dần dần thấm ra một chút màu đen nâu dở bẩn.

Đó là tạp chất bế tắc trong kinh mạch đang nhanh chóng bị bài xuất.

Cảm giác này khiến hắn vui sướng như được sinh ra lần thứ hai.

- Đủ rồi!

Tống Trường Cung khi hấp thu được khoảng một nửa sinh linh chi khí đột nhiên lớn tiếng hô ngừng:

- Lão phu nhận đủ rồi, còn lại rất nhiều, mau cho huynh đệ ta!

Vừa nói vừa giãy dụa:

- Chỗ này đủ cho lão phu sống sót rồi, còn sống lâu là khác… Mau ngừng lại.

Thế nhưng Vân Dương lại chỉ có thể cười khổ, trầm giọng nói:

- Tiền bối có ý cho huynh đệ của mình, vãn bối bái phục, thế nhưng luồng sinh linh chi khí này… thật sự chỉ có thể cho một người sử dụng, không thể bở lở giữa chừng được… Lúc này tự mình tiếp xúc với sinh linh chi khí mới biết cái gì gọi là sinh linh chi khí. Sinh linh chi khí là một đoạn sinh mệnh, một đoạn vận luật sinh mệnh, có đầu có đuôi, đến nơi đến chốn, một khi bỏ lở giữa chừng coi như cắt giữa đoạn sinh mệnh này… Sinh linh chi khí trong phong ấn sẽ tiêu tán, còn sinh linh chi khí đã đưa vào thân thể ngươi cũng sẽ chảy ngược ra… Đây là điểm chết của sinh linh chi khí, tiền bối thân là người trong cuộc, thật sự không biết sao?

Tống Trường Cung ngây ra như phỗng:

- Thế nhưng huynh đệ của ta thì sao đây?

- Việc do người làm, nhất định sẽ có cách.

Vân Dương thề son sắt cam đoan:

- Nể tình cảm thắm thiết son sắt, sinh tử không rời của hai lão tiên sinh, lần sau khi tiến vào ta sẽ chủ động yêu cầu. Cho dù đánh đổi thêm một số thứ ta cũng sẽ mang thêm một luồng sinh linh chi khí ra.

Tống Trường Cung chậm rãi thở dài nói:

- Vậy hết thảy xin nhờ tiểu huynh đệ.

Sinh linh chi khí từ từ truyền vào thân thể Tống Trường Cung, chỉ một khắc đồng hồ sau, tất cả đã được truyền xong.

Mà không biết từ lúc nào, Tống Trường Cung đã không chút động tĩnh, tiến vào nhập định thâm tầng, trên thân thể phủ kín một lớp sương mù nồng nặc, thân thể bao phủ trong sương mù màu trắng.

Một chốc sau, bọn Lãng Phiên Thiên mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, ngẩng đầu lên nhìn Vân Dương, ánh mắt đầy nôn nóng!

Cảm giác nôn nóng đó còn mạnh hơn lúc trước mười lần, trăm lần!

Nhất là Vạn Thanh Lưu cùng Bạch Ngọc Tỷ, ánh mắt cong cong, như muốn nuốt thẳng Vân Dương vào bụng.

Vân Dương sợ run cả người nói:

- Kiên nhẫn đợi một chút… Giờ ta cũng rất tò mò, không biết sinh linh chi khí này rốt cuộc có thể thay đổi người ta ra sao.

Chỉ thấy hắn duỗi cánh tay phải, nơi vốn phong ấn sinh linh chi khí nhiều thêm một đường vân tràn ngập ý vị huyền ảo.

Phong ấn vẫn lưu lại dấu vết trên cánh tay hắn, không hoàn toàn tiêu trừ.

Chỉ là khi cảm thụ đã không còn cảm giác tuyệt diệu như kỳ quan lúc trước.

Lý Nhất Tâm chẳng biết bước vào từ lúc nào, sắc mặt cực kỳ vui mừng nhìn làn suong trắng nồng nặc trên người Tống Trường Cung, cảm nhận lực lượng sinh mệnh nồng nặc, gương mặt già nua cười như hoa nở, bỗng có cảm giác phấn chấn hơn hẳn lúc trước.

Lãng Phiên Thiên quay đầu, nói rất chân thành:

- Lý lão xin đừng buồn, chỗ ta còn rất nhiều thiên tài địa bảo. Trước khi đi minh chủ đã trịnh trọng dặn dò, nếu sinh linh chi khí là thật, vậy không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giúp hai người khôi phục thanh xuân, không bị đại nạn thọ nguyên ràng buộc. Chắc chắn sẽ không lâu nữa đâu.

Lý Nhất Tâm bình thản nói:

- Đa tạ thịnh tình của minh chủ, nhưng ta đã vừa lòng thỏa ý, thật sự không dám hy vọng xa vời.

Hắn mỉm cười, lộ rõ ý thỏa mãn, hồi ức:

- Năm xưa, ta cùng đại ca rất may mắn, lần đầu xông pha giang hồ đã gia nhập môn phái Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, còn được chọn làm đệ tử chân ruyền, mặc dù trong khi tranh đoạt Thiên Vận Kỳ, môn phái bị sáp nhập thôn tính, nhưng hai ta cũng bị sáp nhập cùng, còn vì vậy trở thành môn hạ đệ tử môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm. Lại về sau, được tông môn sở thuộc Thiên Vận Kỳ thượng phẩm nhìn trúng, trở thành đệ tử môn phái, được truyền thừa tâm pháp, cùng sánh vai tiến bộ…

- Thật ra số phận đại ca vẫn luôn tốt hơn ta, chỉ có điều hắn không có một đại ca tốt như ta!

- Năm đó gặp môn phái Thiên Vận Kỳ trung phẩm, đại ca được chọn trúng, đại ca nói: ta có một huynh đệ, tư chất còn tốt hơn ta.

- Khi gặp môn phái Thiên Vận Kỳ thượng phẩm, đại ca vẫn nói: ta có một huynh đệ, tư chất còn tốt hơn ta.

- Cứ như vậy, chúng ta luôn ở bên nhau.

Lý Nhất Tâm nhẹ nhàng cười:

- Thật, cho dù người phụ trách môn phái thanh minh liên tục, chỉ tuyển nhận một đệ tử, đại ca vẫn nói vậy, kiên quyết dẫn ta theo…

- Người ta luôn nói, một đấu gạo tạo ân, một gánh gạo tạo oán. Ta lại thấy đó chẳng qua là tình nghĩa với nhau không đủ chân thành khăng khít, nếu không ta đã sớm bóc lột đại ca tới tận cùng hoặc sớm hại hắn làm lợi cho mình!

- Giờ Thương Minh giúp đại ca tìm về thanh xuân, ta đã cảm ơn thịnh tình này rồi, cầu nhiều hơn nữa thì thật quá đáng.

Lý Nhất Tâm nói:

- Cho nên… Thương Minh cũng có nhiều người lập bao công lao, hoàn toàn không kém hơn huynh đệ chúng ta, há có thể vì hai người chúng ta mà lão phí nhiều như vậy, hao tổn nhiều tài nguyên của liên minh như vậy. Chuyện này về lý không hợp, về tình cũng không nên. Lần tiếp theo cho dù có sinh linh chi khí cũng đừng nghĩ đến ta.

Hắn nhẹ nhàng cười:

- Huynh đệ chúng ta có một cơ hội khi tuổi già đã là quá nhiều, quá đầy đủ rồi.

Đám người nghe vậy, nhất thời lại trầm mặc.

Lý Nhất Tâm nói rất có lý, vật hiếm thì quý, sinh linh chi khí thần diệu như vậy, quả thật là bảo vật vô giá, lần giao dịch trước giá trị chí ít hơn 40 vạn linh ngọc thượng phẩm đa phần là có ý thăm dò. Xác nhận thu được sinh linh chi khí là niềm vui thêm vào, khiến bốn người Tống Trường Cung cùng đến. Bốn người này đương nhiên gặp cơ duyên nhưng cũng là dùng bốn người làm thí nghiệm, xác định năng lực của sinh linh chi khí cùng số lần sử dụng.

Lần này sinh linh chi khí đã chứng minh hiệu quả, nếu lần sau có sinh linh chi khí, cho dù Tống Lý nhị lão công lao hãn thế, lần lượt chiếm hai cơ hội cũng sẽ khiến người khác lên án, quả thật là về lý không hợp.

Nhưng không về lý không hợp, về tình lại là đương nhiên, chuyện này mọi người đều hiểu trong lòng.

Lãng Phiên Thiên trầm ngâm một lúc lâu rồi mới trịnh trọng chậm rãi nói:

- Có lẽ Lý lão cho rằng lần này là đủ rồi, nhưng ta thì không. Lần giao dịch thứ hai bắt buộc phải thực hiện, nếu là sinh linh chi khí nhất định phải cho Lý lão ngươi. Các ngươi muốn hay không là việc của các ngươi, nhưng chúng ta lấy được cho ai lại là chuyện của chúng ta.

Lý Nhất Tâm trầm mặc hồi lâu rồi nói:

- Đại ca lúc nào cũng nhìn chuẩn hơn ta, nói chung đây là lý do chúng ta làm việc cho Thiên Hạ Thương Minh…

Hắn mỉm cười nói:

- Đời này rốt cuộc cũng nhờ vả đúng nơi đúng chốn.

Hắn nhìn Vân Dương hỏi:

- Vân huynh đệ, ta nói lời này, ngươi có hiểu không?

Vân Dương suy nghĩ cẩn thận cả nửa ngày, im lặng chừng một khắc rồi mới thận trọng nói:

- Ta hiểu rồi.

Lý Nhất Tâm ánh mắt vui nở nụ cười không răng nói:

- Hy vọng ngươi có thể thaật sự hiểu được, thật sự ngộ ra.

Gương mặt Vân Dương lộ vẻ bi thương nói:

- Ta hiểu, nhưng phân nửa ta không làm được.

Lý Nhất Tâm mỉm cười ý vị thâm trường nói:

- Người tự nhận chưa chắc sẽ làm được thường ngược lại lại làm được. Nhưng đôi khi thông suốt tận tâm tận lực làm được, lại không bằng làm không được.

Vân Dương thở dài một tiếng nói:

- Vâng.

Lúc này Lý Nhất Tâm mới thả lỏng, thở phào nhẹ nhõm nói:

- Xem ra ngươi thật sự hiểu rồi, không uổng những lời vừa rồi của lão hủ.

Vân Dương không nói gì.

Một lúc lâu sau Vân Dương mới hỏi:

- Lý tiền bối, tiền bối chỉ mới quen ta, vì sao lại nói với ta những điều này?

Gương mặt đầy vết tích tuổi tác của Lý Nhất Tâm mỉm cười ấm áp nói:

- Người sắp chết, lời nói cũng thiện. Đây không chỉ là câu tục ngữ, những người sắp chết thường có cảm ngộ cùng tầm nhìn xa hơn người bình thường, ngươi hiểu không?

Vân Dương gật đầu.

Lý Nhất Tâm nói:

- Ta cảm giác được mình sẽ ở lại Cửu Tôn phủ này một thời gian ngắn, có lẽ là đoạn đời cuối của ta.

Hắn khẽ mỉm cười:

- Vân tiểu huynh đệ, đây là những lời đúc kết cả đời của ta. Ta cảm thấy ngươi quả thật không tệ. Cho nên… ta hy vọng ngươi có thể có một sự nghiệp lẫy lừng.

- Đương nhiên mấu chốt nhất là, ta cảm thấy ngươi… có hy vọng.

Lời nói của Lý Nhất Tâm cùng Vân Dương toàn bộ đều rất mơ hồ, nhưng theo một phương diện khác, nó lại biểu đạt hết sức rõ ràng.

Vân Dương cảm thấy mình dường như nghe hiểu, lại dường như nghe không hiểu.

Cảm giác này cực kỳ quái dị đối với người tự xưng trí tuệ cao tuyệt, thần cơ diệu toán như Vân Dương!

Lãng Phiên Thiên ở bên cạnh trầm tư, nhẹ giọng nói:

- Vậy… Lý tiền bối, ngài cảm thấy, Thiên Hạ Thương Minh… có thể…

Lý Nhất Tâm suy nghĩ một chút rồi nói:

- Thiên Hạ Thương Minh… chỉ riêng chữ Minh đã là quá nhiều ràng buộc!

Lãng Phiên Thiên biến sắc nói:

- Quá nhiều ràng buộc?

- Đây là chuyện tốt.

Lý Nhất Tâm nói:

- Nhưng cũng chưa chắc là chuyện tốt.

Lãng Phiên Thiên trầm ngâm một hồi, nói:

- Làm sao biết được?

Lý Nhất Tâm cúi đầu, nửa ngày không đáp, một lát sau mới nói:

- Cao tầng quá múc trọng tình trọng nghĩa.

Lãng Phiên Thiên không hiểu nói:

- Trọng tình trọng nghĩa, chẳng lẽ không phải chuyện tốt?

Nhưng Lý Nhất Tâm lại im lặng, không nói tiếp.

Lãng Phiên Thiên không cam tâm nhưng không cách nào nghe tiếp, phỏng đoán một hồi, càng lúc càng suy tư, một lúc lâu sau mới hỏi Vân Dương:

- Vân huynh đệ, trọng tình trọng nghĩa không phải chuyện tốt ư?

Vân Dương ngẩn người nói:

- Đương nhiên là chuyện tốt rồi.

Lãng Phiên Thiên nói:

- Vậy sao Lý lão lại nói là ràng buộc?

Vân Dương hít một hơi thật sâu nói:

- Có vẻ như… chuyện này ta chưa thể lý giải nổi…

Lãng Phiên Thiên thần sắc lo lắng, lẩm bẩm:

- Tình và nghĩa, căn bản của giang hồ.

Vân Dương nhìn hắn, nói thầm trong lòng không ngừng.

Tình và nghĩa… quả thật là căn bản của giang hồ!

Nhưng… tình và nghĩa, lại không phải căn cơ cho bá nghiệp!

Nhìn vị phó minh chủ Thiên Hạ Thương Minh này, lại nhớ câu nói của vị minh chủ đại nhân kia: Không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giúp hai vị cung phụng khôi phục thanh xuân.

Lời hứa này thật sự quá lớn, cũng quá mức!

Vân Dương lập tức nghĩ tới toàn bộ quá trình mình thiết lập quan hệ cùng Thiên Hạ Thương Minh.

Lập tức minh bạch lời Lý Nhất Tâm nói, hiểu rõ thâm ý trong mỗi câu mỗi chữ.

Nhưng lại không cách nào nói rõ.

Cảm giác không thể nói rõ này tràn ngập bất đắc dĩ, cũng không cách nào giải thích.

Trong lúc suy nghĩ, Vân Dương lại đột nhiên ý thức được một việc.

Thiên Hạ Thương Minh, thế lực cường đại, thực lục cường đại.

Thế nhưng lại dừng bước ở cấp độ Thiên Vận Kỳ trung phẩm, chuyện này không hợp lý.

Chỉ riêng cường giả Thánh Tôn, hôm nay mình đã thấy được bốn vị, hơn nữa đều là kẻ sắp chết!

Như vậy Thiên Hạ Thương Minh tổng cộng có bao nhiêu cường giả Thánh Tôn?

Ít nhất, đánh giá thận trọng nhất cũng không ít hơn mười vị?

Có cường giả tầng thứ cao hơn, Thánh Quân không?

Rất có thể cũng có!

Vậy sao thực lực mạnh như vậy vẫn chỉ là Thiên Vận Kỳ trung phẩm?

Nghĩ tới đây, Vân Dương lại không muốn nghĩ tiếp.

Bởi vì… nếu nghĩ sâu hơn, quả thật là hại người, phá hỏng chính tâm của mình!

Mà Vân Dương cũng không muốn tổn thất lòng tin ở phương diện này, không muốn mất đấu chí, nếu như vậy được còn không bù nổi mất!

Mặc dù đây chính là sự thật, đây chính là hiện thực, có tàn khốc thế nào cũng không thể gạt bỏ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.