Lần đầu lựa chọn đồ đệ, Cửu Tôn phủ lựa chọn 99 đứa trẻ, đếm theo đầu người có vẻ không ít nhưng Cửu Tôn phủ là phân theo từng ngọn núi nhận đồ đệ, bình quân phân tới chín ngọn núi, mỗi nơi cũng chỉ tầm mười người.
Còn chưa nói tới chủ phong trung ương tương liên với đệ nhất phong của Vân Tôn, chín mươi chín người chia ra không chỉ không nhiều, ngược lại rất có hạn!
Bởi vì tố chất đám đệ tử này đã là ưu tú trong ưu tú, ai nấy thiên phú dị bẩm, không cần tận tâm tranh luận, tất cả đều do chấp sự sơn phong dẫn riêng về, chờ đợi phong chủ truyền thụ dạy dỗ. Nhưng một vấn đề khác lại theo đó nổi lên, bắt buộc phải giải quyết trước: chủ nhân cửu phong vẫn chưa luận định.
Vân Dương lập tức quyết định, Cửu Tôn phủ ngoại trừ mình ra, tám vị trí Tôn còn lại cũng đến lúc xác định.
Ban đầu Vân Dương tính toán sau khi xử lý những kẻ buôn người lại căn cứ theo công tích cùng tu vi cá nhân xác định vị trí chủ nhân chín ngọn núi. Nhưng giờ tình huống thay đổi, kế hoạch không theo nổi biến hoá, dựa theo kế hoạch cố định rõ ràng không kịp.
- Sáng sớm mai bắt đầu thi đấu cửu phong, xác định tôn vị Cửu Tôn của Cửu Tôn phủ.
Vân Dương nhanh chóng quyết định:
- Các huynh đệ chuẩn bị sẵn sàng đi.
Quyết định này của Vân Dương lập tức khiến Thiên Tàn Thập Tú dấy lên sóng to gió lớn, dâng trào mãnh liệt!
Chỉ thấy mười người Sử Vô Trần đồng thời xoa quyền sát chưởng, cực kỳ thoả mãn.
Ánh mắt không chút hảo ý liếc sang những người khác, vừa xoay cổ tay vừa cười âm hiểm, thái độ hèn mọn tới cực điểm.
Thạch Bất Giai:
- He he he he he...
Sử Vô Trần:
- Ha ha ha...
Nhậm Khinh Cuồng:
- Hi hi hi hi…
Lan Nhược Quân:
- Hoắc hoắc hoắc...
Ngô Mộng Huyễn:
- Cạc cạc cạc cạc...
Thiết Kình Thương:
- Hống hống hống...
Bình Tiểu Ý:
- Hừ hừ hừ...
Lạc Đại Giang:
- Hô hô hô hô...
Khổng Lạc Nguyệt:
- Hì hì hì hì...
Quách Noãn Dương đứng cuối, không còn tiếng cười nào đặc biệt để chọn, dứt khoát uốn éo phát âm:
- Anh anh anh…
Khổng Lạc Nguyệt cùng Quách Noãn Dương vừa cười xong, đám người lập tức rùng mình.
Ánh mắt nhìn Khổng Lạc Nguyệt cùng Quách Noãn Dương như nhìn hai tên biến thái.
Thật là đáng sợ.
Vân Dương cùng Đổng Tề Thiên liếc mát nhìn nhau, âm thầm may mắn, may mà 99 tên đệ tử đã được dẫn tới cửu phong, nếu còn ở đây nghe diễn xuất của Khổng Lạc Nguyệt cùng Quách Noãn Dương, đảm bảo không ai chọn bọn họ làm sư phụ. Thậm chí cho dù có lựa chọn bọn hắn, Vân Dương cũng không dám trọng dụng, dám chủ động bái nhập môn hạ đệ tử người như vậy, tố chất tâm lý ắt hẳn khác với người thường, tốt nhất là không nên mạo hiểm.
Vân Dương lẳng lặng chờ một lát, đợi bầu không khí lúng túng qua đi mới nghiêm mặt nói:
- Cửu Tôn phủ chúng ta tên như ý nghĩa, có chín người lãnh đạo cấp bậc danh hiệu là Tôn. Cần để cái tên Cửu Tôn được viên mãn, danh chính ngôn thuận, nhưng Thiên Tàn Thập Tú đã có mười người, khác biệt trong đó tin rằng mọi người cũng hiểu. Ta không nói nhiều nữa, về phần ai trở thành một trong Cửu Tôn đều dựa vào bản sự. Cho nên mọi người phải chuẩn bị cho tốt, một khi phán định cao thấp chính là kết cục cuối cùng.
Mười người cười ha hả:
- Đương nhiên rồi, nơi này là Cửu Tôn Phủ, không phải Thập Nhất Tôn Phủ, ngoại trừ vị trí Thủ Tôn Vân lão đại, đương nhiên chỉ còn tám vị trí Tôn, chỉ kẻ tài năng mới được ngồi, tài nghệ không bằng người còn đòi ngấp nghé làm gì?
- Lần tranh luận này đương nhiên phải nhanh chóng, thật ra ta muốn nói là trực tiếp đào thải Bình Tiểu Ý cùng Sử Vô Trần là hy vọng của tất cả mọi người.
- Đúng, loại bớt Sử Vô Trần cùng Bình Tiểu Ý, tiết kiệm thời gian lại bớt việc, mọi người cùng thoải mái.
Bình Tiểu Ý giận tím mặt:
- Cái gì mà hy vọng của tất cả mọi người, mọi người cùng thoải mái? Các ngươi muốn loại Sử Vô Trần cũng giống ý ta, nhưng sao lại muốn dẫn cả ta theo? Ta trêu ghẹo ai? Còn thiên lý công đạo hay không?
Sử Vô Trần càng nổi giận ầm ầm:
- Các ngươi làm trò gì vậy? Nhất là Bình Tiểu Ý nhà ngươi! Cái gì là “muốn loại Sử Vô Trần cũng giống ý ta”? Đám người các ngươi có biết nói tiếng người không? Ai loại ai còn chưa biết được đâu! Thứ Tôn Kiếm Tôn trong Cửu Tôn chính là Sử Vô Trần ta, không ai cướp đi được, không tin cứ thử đi, đánh rồi sẽ biết!
Đám người cùng cười lạnh:
- Thử thì thử, đang muốn đánh rồi biết đây!
- Đương nhiên, bất kể loại ai, tuỳ tiện an bài một công việc cho hắn là được, tài nghệ không bằng người còn ồn ào cái gì?
Nói chung mười người đều cực kỳ hưng phấn chỉ mong nhanh chóng chiến đấu, quả thật vô cùng tự tin.
- Trước khi đọ sức, ta có lời cần nói.
Vân Dương nói từng chữ một:
- Lần này các huynh đệ so đấu là muốn tranh đoạt vị trí. Không nhượng bộ, ra tay không lưu tình cũng là chuyện thường tình, nhưng nhất định phải nhớ thu tay lại, tuyệt đối không thể xuất hiện thương vong. Ngoài ra, bất kể ai bị đào thải khỏi Cửu Tôn cũng không thể sinh ý oán hận. Đã đặt cược thì phải biết chịu thua! Chuyện này phải nói cho rõ trước đã, tránh cho sau này sinh ra khúc mắc, không phải chuyện ta muốn thấy.
Mười người cười ha hả:
- Chuyện này lão đại cứ yên tâm, huynh đệ Thiên Tàn Thập Tú chúg ta vẫn đủ bao dung. Nếu ai thua không dậy nổi, vậy trực tiếp rời đi là được.
- Ừm, không cần nói nhảm nữa, nhanh về chuẩn bị, sáng sớm mai, tại quảng trường chủ phong, xác định thứ tự tôn vị, chính thức bắt đầu.
- Được!
...
Ngay khi Vân Dương tuyên bố ngày mai tranh đoạt Cửu Tôn, Huyền Hoàng giới cũng đột nhiên vì một tin tức mà dấy lên cuồng phong vũ bão!
- Thi đấu Thiên Vận Kỳ, trận chiến đoạt cờ, sắp chính thức bắt đầu.
- Môn phái muốn sở hữu, muốn tranh đoạt Thiên Vận Kỳ chỉ cần báo danh trong vòng nửa tháng, đăng ký danh sách!
- Trong kỳ hạn nếu không ghi danh sẽ mất tư cách tham gia trận chiến đoạt cờ này!
Huyền Hoàng lệnh, tiêu chí tượng trưng cho trận chiến đoạt cờ, hiển hiện trần thế!
Thiên sơn vạn nhạc đều sôi trào vì hiệu lệnh này.
Thời khắc quyết định vận mệnh đã đến!
Vô số môn phái lập tức phát ra phát ra lệnh phù cao nhất của bản môn, triệu tập tất cả các môn nhân đệ tử ra ngoài du lịch giang hồ lập tức trở về!
Toàn lực chuẩn bị chiến đấu!
Cả trời đất lâm vào một không khí nghiêm túc chưa từng có.
...
Sáng sớm.
Trận chiến tranh đoạt Tôn vị của Cửu Tôn phủ chính thức bắt đầu.
Mười người nối đuôi nhau xuất hiện, ai nấy tràn ngập chiến ý, uy thế vô song.
Trong lúc nhất thời, chiến ý mênh mông điên cuồng toả khắp bầu trời Cửu Tôn phủ, dấy lên phong vân ngập trời.
Ánh mắt mọi người nhìn huynh đệ đối diện đều đã bừng bừng lửa cháy, thái độ tuỳ tiện.
Vị huấn luyện viên trưởng Đổng Tề Thiên không nhường việc nhân đức, trở thành trọng tài. Vân Dương cùng tiểu mập mạp chỉ làm khán giả trong trận thi đấu này, đợi kết quả cuối cùng.
Đương nhiên, tiểu mập mạp Tiền Đa Đa thật sự là tới làm khán giả, còn Vân Dương phải căn cứ theo quán át của mình phỏng đoán về mười người này, bao gồm sau này mười người phân biệt đảm nhiệm chức vụ ra sao, phụ trách sự vụ phương diện nào của môn phái, tất cả phải đưa ra kết luận từ lần quan sát này.
Đây không phải việc nhỏ, Vân Dương cũng xốc hết mười hai phần tinh thần.