Ta Là Chí Tôn

Chương 568: Chương 568: Trái tim đông lạnh, thân nhập Hầm Băng!




Một cỗ khí lạnh chậm rãi toát ra từ Băng Thần chi cốt, như thấm tận vào trong cốt tủy.

Không ngừng xâm nhập vào thân thể hắn.

Vân Dương vốn định ngăn cản cỗ khí lạnh này, hắn chưa từng có ý định sử dụng khối Băng Thần chi cốt này, dù sao cũng mới chỉ có một khối, hơn nữa còn không biết Tứ Quý lâu có phương thức bí mật nào dò xét được không...

Một là không hoàn chỉnh, hai là không an toàn.

Thế nhưng, từ khi hắn để khối Băng Thần chi cốt này vào trong ngực, cỗ khí tức lạnh lạnh kia như mang theo một cỗ lực lượng cường đại, tựa như trăm sông đổ biển, không ngừng tràn vào thân thể hắn.

Cản cũng cản không nổi!

Thân thể hắn, như một cái động không đáy.

Vân Dương vận khởi Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, kiệt lực ngăn cản, hy vọng chặt đứt cỗ khí tức lạnh lạnh này.

Thế nhưng, chuyện mà hắn không nghĩ tới lại xuất hiện.

Sau khi hắn vận chuyển Sinh Sinh Bất Tức Thần Công, một cảm giác như Hồng Hà phá đê lập tức xuất hiện, cỗ khí tức lạnh lạnh kia đột nhiên như nổ tung, sôi trào tràn vào cơ thể hắn!

“Nha...”

Vân Dương giật mình khẽ run rẩy.

Bật thốt thành tiếng:

- Lục Lục?!

Có thể làm chuyện như vậy, ngoại trừ Lục Lục, tuyệt đối không còn gì khác!

Tay phải hắn đã sớm đặt vào trong ngực, tùy thời chuẩn bị, nếu như không thể ngăn cản sẽ lập tức ném ra ngoài.

Thế nhưng, lúc này hắn đã thay đổi ý định.

Tùy ý để cỗ khí tức lạnh lạnh kia xông vào trong kinh mạch, sau đó... Biến mất vô tung!

Thời gian không dài, tính cẩn thận cũng mới chỉ qua một hơi thở, cỗ khí tức lạnh lạnh kia đột nhiên ngưng lại.

Tựa như, Lục Lục trong thể nội đã đình chỉ hấp thu.

Vân Dương khẩn trương nhìn Băng Thần chi cốt trên tay, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng một chuyện, cảm giác chí hàn mà Băng Thần chi cốt mang lại cho hắn trước đó, đã phai nhạt rất nhiều.

Thế nhưng, may mắn là... Băng Thần chi cốt này vẫn còn có thể duy trì hình dạng cùng cảm giác!

- May mắn!

Vân Dương sâu sắc cảm nhận được thành quả dạy bảo của hắn dành cho Lục Lục: Cho ngươi thứ gì, ngươi có thể toàn quyền sử dụng. Thế nhưng nếu không phải đưa cho ngươi, tốt nhất đừng động! Coi như có động, cũng chỉ có thể động một nửa!

Xem ra, hiện tại.... Lục Lục đang nghiêm khắc tuân theo quy định này: Chỉ hút một nửa.

- Có điều, một nửa mà Lục Lục hút đi này, tuyệt đối là một nửa tinh hoa nhất...

Vân Dương cười khổ một tiếng:

- Số còn lại... Có lẽ cũng không phải là Lục Lục nghe lời, mà là... Không thèm hút nữa.

Không thể không nói, lấy hiểu biết của Vân Dương đối với Lục Lục mà nói, suy đoán của hắn đúng đến chín phần....

- Lục Lục? Lục Lục?

Vân Dương hô lên vài tiếng, thế nhưng không gian thần thức vẫn không thể liên lạc nổi.

- Không liên lạc được...

Vân Dương thở dài.

Ngồi trên lưng Hồng Hồng, chạy hướng về Vân phủ, nhưng mới đi được bảy tám trượng, thân thể bỗng nhiên chấn động.

Hắn nghĩ tới một chuyện.

Cho dù hiện tại hắn không thể liên hệ với không gian thần thức, thế nhưng, vừa rồi rõ là Lục Lục vẫn có thể hấp thu năng lượng bên ngoài.

Băng Thần chi cốt vừa rồi, hiển nhiên là do năng lượng quá lớn, cho nên hắn mới có thể phát giác. Thế nhưng... Nếu nói như vậy, những huyền tinh... Huyền thạch không có nhiều năng lượng kia thì sao? Phải chăng cũng có thể?

Nói như vậy... Thời gian vừa qua hắn giết nhiều ác nhân như vậy, những nhân quả bất bình chi khí kia, hẳn là cũng không chịu lãng phí?

Khác biệt, chỉ là hắn không thể chủ động liên hệ.

Chỉ thế mà thôi.

Bất kể là Lục Lục, hay là không gian, hoặc là bản thân hắn, vẫn đều đang tồn tại!

Trong nháy mắt hiểu ra điểm này, tâm tình lo lắng lâu nay của Vân Dương hắn cũng lập tức trở nên dễ dàng hơn không ít, thậm chí còn có chút vui mừng.

Nếu Lục Lục không có chuyện gì, không gian thần thức cũng không sao, bản thân hắn cũng khỏe mạnh... Như vậy hai nhóc Bạch Bạch trong không gian, chắc chắn cũng không sao.

- Nên làm gì thì làm thôi.

Vân Dương yên lặng nói:

- Không thể bởi vì bản thân không nhìn thấy thành quả mà không làm. Kiên định bản tâm, tự nhiên sẽ nhận được hồi báo!

Hắn cười lớn một tiếng, nghênh ngang rời đi.

...

Kiếm Tôn Giả, Tuyết Tôn Giả, Sương Tôn Giả, ba người sớm cảm thấy lòng như lửa đốt.

Từ khi bọn hắn nhận được tin tức, nói Băng Tôn Giả bị Sâm La đình vây công, ba người liền đã nơm nớp lo sợ, liều mạng chạy tới cứu viện.

Thế nhưng chưa tới liền đã lại nhận được tin tức, Băng Tôn Giả đã được cao thủ trong lâu cứu đi. Vừa mới hơi chút thả lỏng, đã lại nhận được tin... Băng Tôn Giả hóa thành thần trí thất thường, đánh chết người cứu viện, sau đó biến mất vô tung.

Ba người Kiếm Tuyết Sương càng thêm nóng lòng.

Hơn nữa còn không thể hiểu.

Lấy tình trạng hiện tại của Băng Tôn Giả, sao có thể đột nhiên thần trí thất thường? Đây là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Nhưng khi hỏi lại cụ thể, lại không thu được bất cứ phản hồi.

- Tìm được Băng, hết thảy đều sẽ rõ!

Tâm tư của ba người giống nhau, lập tức truyền lệnh giang hồ nghe ngóng.

Qua mấy ngày mới nhận được tin tức, Băng Tôn Giả đang ở Thiên Đường thành.

Nghĩ đến một nhà nhi tử của Băng bị Tứ Quý lâu làm cho nhà tan cửa nát, ba người đều có thể hiểu được cảm nhận của Băng Tôn Giả, không hẹn mà cùng chạy đến Thiên Đường thành.

Trong gió tuyết, ba người đường xa chạy tới, một bộ phong trần mệt mỏi, vừa mới đến Thiên Đường thành, đã lập tức đến Tiếp Thiên lâu nghỉ ngơi.

Sau lần trước, bọn hắn đã đặt nơi này thành địa điểm tụ họp bí mật. Ám hiệu nhận biết, chỉ có các huynh đệ hắn mới biết.

Nếu như Băng Tôn Giả tới Thiên Đường thành, như vậy nhất định sẽ để lại tin tức ở đây.

Vừa mới đặt chân, Sương Tôn Giả đã gấp không chịu nổi mà chạy ra ngoài xem xét.

Trong nháy mắt đã lại trở về.

- Thế nào?

Tính tình Kiếm Tôn Giả luôn gấp gáp nhất.

- Xác thực thu được tin Băng để lại, thế nhưng ta không hiểu lắm.

Sắc mặt Sương Tôn Giả rất khó coi:

- Tự các ngươi xem đi, đây là tin tức ta chép lại, nếu hai người các ngươi không tin, cũng có thể tự mình ra ngoài xem xét, dù sao cũng ở ngay ngoài kia thôi.

Kiếm Tôn Giả cùng Tuyết Tôn Giả đưa mắt nhìn nhau.

Nói thế là có ý gì?

Giữa các huynh đệ, từ lúc nào lại dùng cái khẩu khí hoài nghi này để nói chuyện?

Tuyết Tôn Giả đưa tay nhận lấy, chỉ nhìn một cái, lập tức há miệng ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào Sương Tôn Giả.

Sương Tôn Giả lạnh lùng lại cười khổ, sắc mặt bình tĩnh, tựa như khóc không ra nước mắt mà nhếch nhếch miệng:

- Còn có thể như vậy.

Lúc này, Kiếm Tôn Giả cũng đã thấy được, đôi mày rậm bỗng nhíu lại, nhịn không được mà hỏi:

- Cái này... Thực sự là Băng để lại?

Sắc mặt Sương Tôn Giả xạm lại, đột nhiên đứng lên:

- Ta sớm biết các ngươi sẽ hỏi như thế, đi theo ta!

Kiếm Tôn Giả biết mình hỏi như vậy thực sự có chút không thỏa đáng, muốn giải thích vài câu, đã thấy Sương Tôn Giả sải bước ra ngoài, còn không thèm quay đầu lấy một cái.

Hai người đành phải đuổi theo.

Đi đến trước bức tường bí mật, nhìn thấy tin tức khắc trên khối băng ôn nhuận như ngọc, huynh đệ ba người đưa mắt nhìn nhau.

Ngưng nước thành băng, ngưng băng hóa ngọc. Đó là thủ đoạn độc môn của Băng Tôn Giả! Thiên hạ này, cũng chỉ có một mình Băng Tôn Giả, có thể làm được chuyện này.

Trừ đó ra, cho dù đám người Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu có tu vi cao hơn Băng Tôn Giả không biết bao nhiêu lần, nhưng cũng tuyệt đối không thể dùng băng ngọc để nhắn tin như thế!

Vừa nhìn thấy cái này, liền có thể lập tức xác định, tin tức trên này chính là của Băng Tôn Giả để lại. Hơn nữa, lúc để lại, Băng Tôn Giả không có nửa phần lo lắng, vô vùng thong dong.

- Nhưng, sao có thể như vậy!

Kiếm Tôn Giả bật thốt một tiếng kinh hô, trong lúc nhất thời có chút cảm giác hồn phi phách tán.

- Không có gì là không thể!

Sắc mặt Sương Tôn Giả rất khó coi. Sắc mặt vốn tái nhợt, nay lại như phủ thêm một tầng than. Cắn răng nói:

- Theo cái nhìn của ta, chuyện này không chỉ là rất có thể, mà là, chỉ sợ đây chính là sự thật!

Tuyết Tôn Giả hít một hơi thật sâu:

- Ta cũng nghĩ như vậy.

Ba người đứng trong gió tuyết, tuyết lớn đầy trời không ngừng trút xuống, chỉ không lâu, ba người đã cùng nhau hóa thành người tuyết, cứng ngắc không nhúc nhích.

Đả kích mà tin tức này mang lại, đối với ba người quả như lòng trời lở đất!

Toàn bộ thế giới, vào một khắc này như đang cùng nhau sụp đổ.

- Cái gọi là Tôn giả, tất cả chỉ là quân cờ, một khi bỏ mình, thần cốt thu hồi, làm giá y cho người khác... Cho dù không có bỏ mình, một khi thần cốt thành thục, lại hấp thu sinh mệnh chi khí... Cũng chỉ có một đường chết...

Tin tức này, chính là tất cả những hiểu biết của Băng Tôn Giả về bản chất của Tứ Quý lâu!

Nhưng những tin tức này, lại để ba người Kiếm Tuyết Sương lạnh cả người, như rơi vào hầm băng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.