Ta Là Chí Tôn

Chương 607: Chương 607: Trận chiến đỉnh phong




Độc Cô Sầu không nói một lời, thần sắc lạnh lùng, ánh mắt cố định, không nóng không vội, kiếm quang ổn định như trường giang đại hà cuồn cuộn, không ngừng hình thành từng đạo gợn sóng, tựa như thủy triều cuốn tới, một sóng cao hơn một sóng, sôi trào mãnh liệt mà đánh tới Niên tiên sinh.

Sóng bạc ngập trời, dũng động từng mảnh từng dãy.

Mà thân thể Niên tiên sinh cũng không ngừng chập trùng biến hóa, tựa như con thuyền nhỏ trên biển bị sóng cả lay động chập trùng lên xuống.

Vân Dương thấy thế không khỏi đại hỷ, thầm nghĩ Độc Cô Sầu quả nhiên danh bất hư truyền, ba kiếm vây kín đối thủ, kiếm quang dày đặc đến mức này, nhìn bộ dáng này, Niên tiên sinh đã lâm vào hạ phong tuyệt đối, lúc nào cũng có thể bị sóng kiếm lật úp, tràn đầy nguy hiểm.

Nhưng Vân Dương vẫn không khỏi có chút hoài nghi, ngày trước hắn từng xa xa nhìn thoáng qua, ngày đó Niên tiên sinh phát tay bại giết chủ tớ Lôi Động Thiên, phong thái vô địch, lần này lại vừa ra tay đã rơi vào yếu thế, là hắn đánh giá quá cao Niên tiên sinh, hay là vì Độc Cô Sầu quá mạnh?!

Đáp án nhanh chóng lộ rõ...

- Độc Cô Sầu, vẫn là tranh thủ dùng Thương Tình kiếm của ngươi đi!

Niên tiên sinh hét lớn một tiếng:

- Ngươi sẽ không cho rằng chút trò mèo đó của ngươi, còn có thể làm gì được ta?!

Độc Cô Sầu nở nụ cười nhàn nhạt:

- Muốn ta dùng Thương Tình kiếm? Chỉ bằng ngươi, còn chưa xứng!

Thanh âm ầm vang tiếp tục vang lên, kiếm quang dày đặc trên bầu trời đột nhiên tán loạn, mà thân thể Niên tiên sinh cũng như diều dứt dây mà bay ra ngoài, chỉ là rất nhanh đã có thể quay trở lại.

Tiếp đó là một quyền như muốn vùi dập cả thiên địa, uy thế ngập trời đập mạnh xuống.

Vân Dương trợn tròn hai mắt, chẳng lẽ vừa rồi mới chỉ là thăm dò lẫn nhau, Độc Cô Sầu căn bản chưa từng thi triển chung cực sát chiêu? Mà Niên tiên sinh cũng không sợ nguy hiểm, căn bản chưa từng nguy hiểm, thế nhưng thủ đoạn lừa trẻ con này cũng quá cao cấp đi?!

Chờ chút, nếu tính như vậy, chẳng phải hắn chính là đứa trẻ con bị lừa kia sao...

Tình hình chiến đấu càng lúc càng ác liệt.

Kiếm quang của Độc Cô Sầu không ngừng bắn ra, kiếm mang hung hăng đâm vào trên nắm tay, Niên tiên sinh kêu một tiếng đau đớn, tay áo tung bay, cả người bị trùng kích bay lên trời.

Độc Cô Sầu cũng không chiếm được quá nhiều tiện nghi, cũng kêu đau mộ tiếng, thân thể đột nhiên rớt xuống ba trượng, không thể lập tức triển khai truy kích.

Sau một khắc, hai người lần nữa nghịch hướng đối xứng, trên không trung tạo thành một quang cầu bàng bạc, hai người ngươi tới tay đi, tốc độ cực nhanh, nhìn từ dưới lên, căn bản không biết ai là Niên tiên sinh ai là Độc Cô Sầu!

Vân Dương ở dưới nhìn lên, càng nhìn càng cảm thấy trái tim lạnh ngắt, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi lạnh.

Niên tiên sinh, cường hoành đến vậy?!

Hóa ra, đây mới là đỉnh phong nhất chiến?!

Chiến đấu như vậy, ngay cả hắn cũng nhìn không được rõ.

Kiếm của Độc Cô Sầu, mỗi kiếm đều như hư không sinh có.

Rõ ràng là một mảnh không trung, thế mà theo từng kiếm của Độc Cô Sầu đâm ra, Niên tiên sinh lại vừa vặn xuất hiện ở vị trí này, tựa như hai đên đang thương lượng diễn kịch...

Dự phán của hai người, không có nửa điểm sai lầm!

Chiêu thức gì, phương pháp gì, kỹ xảo nào? Dưới khả năng dự phán như vậy, đều không thể phát huy được tác dụng!

Đến cấp độ này, chỉ có thực lực, tu vi, nội tình, kiên trì, nghị lực!

Ngoài ra, chút xíu may mắn!

Vân Dương không thể không cắn răng thừa nhận, cuộc chiến trước mắt này, đã vượt qua khỏi phạm trù nhận biết của Vân Dương!

...

Sắc mặt Lăng Tiêu Túy cũng dần trở nên ngưng trọng, thản nhiên nói:

- Vốn dĩ còn tưởng nhận được cơ duyên, tu vi tiến mạnh, đã là vô địch đương thời, không ngờ tu vi của Niên tiên sinh... Lại cũng có thể tăng vọt kinh người như thế. So với năm đó giao thủ với ta, ít nhất tăng ba cấp độ!

Phượng Huyền Ca ngửa đầu nhìn xem:

- Có điều Độc Cô Sầu cũng không hổ là Thiên Bảng đệ nhất, từ đầu tới giờ không chút hạ phong.

Lăng Tiêu Túy nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không, Độc Cô Sầu đã dần rơi vào hạ phong, Niên tiên sinh công thủ thông thấu, hòa hợp không chút thiếu sót, lại am hiểm đối ứng kiếm chiêu dày đặc của Độc Cô... Trừ phi Độc Cô thi triển Thương Tình kiếm, Khai Thiên Sầu Địa trảm. May ra có thể đảo ngược thế cục, nhưng nếu không dùng Thương Tình kiếm, không nhưng tuyệt không có khả năng đánh bại đối phương, mà còn có thể bị Niên tiên sinh đánh bại.

Vân Dương hít một hơi khí lạnh:

- Nếu là Lăng đại ca ngươi thì sao?

Lăng Tiêu Túy yên lặng tính toán:

- Tu vi ba người chúng ta đại khái sàn sàn nhau, nhưng nếu chỉ đơn thuần luận tu vi thâm hậu, không hiểu Niên tiên sinh dùng phương pháp gì mà đã cao hơn chúng ta một đường.

- Một đường này dù cực kỳ nhỏ bé, nhưng cũng tuyệt không nên xuất hiện...

Lăng Tiêu Túy cau mày:

- Tốc độ tu hành của hắn, không thể nhanh đến vậy! Tu vi hắn ngày trước so với ta còn thấp hơn một chút, mà mấy năm nay ta vẫn luôn dốc lòng tu luyện, tiến cảnh đầy đủ, càng thêm có cơ duyên lần trước, tu vi tiến nhanh. Cho dù hắn cũng dốc lòng tu luyện như ta, lại càng có thiên tài địa bảo tương trợ, nhiều nhất cũng chỉ có thể tương đương ta, tuyệt không thể nhanh hơn ta nhiều như vậy.

- Giải thích duy nhất, chính là Tứ Quý lâu còn có phương pháp tăng tu vi đặc biệt nào khác!

Lăng Tiêu Túy nói:

- Thậm chí ta có thể khẳng định,,, Niên tiên sinh đang chiến đấu này, và Niên tiên sinh năm đó chiến đấu với ta, là hai người khác biệt!

- Nếu là Niên tiên sinh năm đó từng chiến đấu với ta, phong cách sâm nghiêm, không nóng không vội, tuyệt sẽ không xúc động táo bạo như này! Hơn nữa cũng sẽ chỉ nhằm vào ta, mà không phải nhằm vào Độc Cô Sầu như hiện tại.

- Nếu tính như vậy... Niên tiên sinh này... Đến cùng là ai? Niên tiên sinh thực sự... Là người nào?!

Lăng Tiêu Túy hít một hơi thật sâu, trên mặt lộ vẻ nghiêm trọng tới cực điểm.

Tiếng bạo liệt trên không trùng càng lúc càng gấp, tựa như không ngừng nổ pháo.

- Sắp phân thắng bại!

Lăng Tiêu Túy nhẹ nhàng thở dài.

Người trong nghề đương nhiên khác biệt, Lăng Tiêu Túy còn chưa dứt lời, trận đỉnh phong chi chiến này đã kết thúc...

Đám người chỉ cảm thấy một cỗ cảm xúc bi thương đột nhiên hiển lâm, nhanh chóng bao phủ thiên địa!

Khiến cho người ta lập tức cảm giác, thiên hạ to lớn, thế giới to lớn, lại chỉ còn mình bản thân cô độc, tất cả mọi người đều đã cách thế mà đi, cái cảm giác thê lương cô độc tịch mịch này...

Khiến cho người ta mất hết can đảm.

Sinh không thể luyến.

Mà theo cảm giác tĩnh mịch này dâng lên, toàn bộ thiên địa cùng bị cỗ bi thương này bao phủ, ngay cả tinh nguyệt, cũng như bởi nó mà rơi lệ.

Ngay dưới không khí này, một đạo kiếm quang lăng lệ như cầu vòng bay lên.

Tựa như một vị Tiên Nhân đánh mất người yêu, đang bi thống nhảy múa giữa không trung!

Mỗi một điểm vận vị, đều đứt ruột đứt gan!

Thương Tình kiếm!

Rốt cục Độc Cô Sầu vẫn lấy ra đại chiêu áp hòm của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.