Ta Là Chí Tôn

Chương 1114: Chương 1114: Trận Chiến Không Có Nắm Chắc!




Ngân Lang quay đầu lại, nó lặng lẽ nhìn Lạc Đại Giang, dường như muốn nhớ kỹ tên nhân loại này, sau đó lại đi bên cạnh Mạnh Khiếu.

Tần Nhược Cốc mở to mắt, nhìn sư thúc tổ đi tới, hắn vẫn còn choáng váng và không dám tin.

Nói cái gì cũng không nghĩ ra, sư thúc tổ rõ ràng đã phá vỡ sinh mệnh lực, thực lực đạt tới nửa bước Thánh Vương, còn có một đầu Linh thú cấp bậc Thú Vương toàn lực phụ trợ, cuối cùng dùng tới tự bạo mà vẫn thua.

Đây quả thực là ác mộng!

- Ta thua, đã tận tâm tận lực, không có gì để nói.

Mạnh Khiếu thản nhiên nói:

- Toàn tâm chuẩn bị chiến đấu kế tiếp đi.

Tần Nhược Cốc sững sờ gật đầu.

Mạnh Khiếu thở dài, hắn ngồi vào chỗ của mình.

- Sư thúc tổ!

Tần Nhược Cốc buột miệng kêu lên.

Mạnh Khiếu không có quay đầu:

- Trận chiến lần này kết thúc, mặc kệ bản môn thắng bại như thế nào... Ta sẽ rời khỏi môn phái. Trong thời gian sau cùng sẽ tìm lão hữu uống rượu, cũng quan sát thế giới này... Về sau sẽ không về môn phái. Sau khi ta chết, tự nhiên sẽ có người mang thi thể ta đưa về.

- Sư thúc tổ!

Tần Nhược Cốc trố mắt kêu lên, trong giọng nói mang theo một ít không thể tin, không dám tin.

- Cứ như vậy đi.

Mạnh Khiếu phất tay, cười nhạt một tiếng:

- Lão phu vì Ngự Thú tông, đã chiến đấu mấy ngàn năm... Đến đến, đến thời khắc cuối cùng này, dù sao cũng phải để lão phu... Nhẹ nhõm một lát, nghỉ ngơi một hồi.

- Thời gian còn lại, ta muốn sống cho chính ta.

Cười khàn khàn, hắn xoay người đi.

Trong lòng Tần Nhược Cốc trống rỗng hư vô.

Hắn hiện tại vẫn chưa nghĩ ra, sư thúc tổ đang làm gì?

Không phải chỉ thất thủ trong một trận sẽ thắng sao?

Ta cũng không có nói lời khó nghe gì, tại sao ngươi nản lòng thoái chí như vậy?

Chẳng lẽ chiến bại lần này, đối với sư thúc tổ mà nói là đả kích to lớn?

Chưởng môn Ngự Thú tông tới giờ vẫn chưa hiểu vì sao sư thúc tổ lại ra đi.

- Trận thứ hai, đệ tử chiến!

Đệ tử trung niên hơn ba mươi tuổi của Ngự Thú tông nghe tiếng đứng lên, trong tay nắm chặt Linh Thú Hoàn của mình. khom người nói:

- Sư phụ, đệ tử xuất chiến.

- Tốt!

Tên đệ tử này bước nhanh ra ngoài.

Bên phía Cửu Tôn phủ.

Bạch Dạ Hành tiến lên trước một bước:

- Sư phụ, chiến dịch này đệ tử xin chiến!

Vân Tú Tâm đang muốn nói chuyện, Bạch Dạ Hành nói:

- Đại sư tỷ, trước đó ngươi đã đánh một trận, trận chiến này để cho sư đệ đi.

Vân Tú Tâm liếc mắt, tức giận nói:

- Đệ tử chiến đương nhiên nên do đại sư huynh đại sư tỷ xuất chiến...

Vân Dương cười ha ha:

- Trận chiến này, Dạ Hành xuất chiến.

Bạch Dạ Hành khom người nói:

- Đa tạ chưởng môn sư tôn.

- Trận chiến này, cũng không dễ đánh, nhưng chỉ cần ngươi nhớ kỹ lời của ta sẽ thắng lợi.

Vân Dương nhìn Bạch Dạ Hành:

- Ngàn vạn không nên sơ suất, bởi vì trong mắt của ta, trận chiến này, có lẽ là trận chiến không nắm chắc nhất của Cửu Tôn phủ chúng ta lần này, trận này, trầm ổn hung ác còn quan trọng hơn chiến lực.

Bạch Dạ Hành mím môi, nói:

- Đệ tử hiểu, tất nhiên sẽ toàn lực ứng phó, không làm nhục sư môn.

- Đi thôi.

- Vâng.

Bạch Dạ Hành áo trắng mang theo trường kiếm đi tới, dùng tốc độ không nhanh tiến vào trong sân.

Hắn vừa đi, vừa suy nghĩ chiến cuộc.

Trận chiến này, không thể nghi ngờ là vô cùng mấu chốt.

Đối thủ có Linh thú phụ trợ, mà thực lực bản thân hơn phân nửa tương xứng với mình, như vậy chính mình phải làm như thế nào để thủ thắng?

Mặc dù thực lực Vân Tú Tâm mạnh nhất trong hàng đệ tử, nhưng chung quy là nữ hài tử, tính cách còn trẻ con, chỉ cần Linh thú đối phương hơi hung ác một chút, trên tâm lý khó tránh khỏi yếu thế. Thậm chí, làm đại sư tỷ một phái, nàng không thể bại!

Mà Bạch Dạ Hành ta... Nhất định phải chống đỡ trận chiến này.

Trận chiến này, ta muốn hết sức nỗ lực, mặc dù không thể toàn thắng, cũng phải thắng, cho dù dùng phương thức gì, cho dù phải liều mạng!

Tin tưởng nếu đọ sức có cơ hội đồng quy vu tận, ta vẫn phải làm.

- Không đúng.

Bạch Dạ Hành lập tức nghĩ ra:

- Đồng quy vu tận không được, chiến dịch này khác với các chiến sự khác, thái độ người tham chiến đối mặt tử vong không thể so sánh với chiến cuộc khác, cảm thấy chưa hẳn e ngại như thế nào, dù sao sau khi chiến đấu sẽ phục sinh viên mãn, khi đó có ai thật sợ chết? Cho nên, nếu ngay từ đầu đã ôm suy nghĩ này, đã không dự định thắng, nhiều nhất thế hoà không phân thắng bại, tâm lý của ta đã bại hơn phân nửa…

- Nếu… Nếm thử dùng đấu pháp khác... Sư tôn liên tục đề điểm trầm ổn cùng hung ác, chân ý là cái gì?

Bạch Dạ Hành mấp máy bờ môi, bước chân tăng tốc.

...

Nếu như Lạc Đại Giang đánh với Mạnh Khiếu một trận nhanh như thiểm điện, vô cùng thảm thiết, như vậy trận chiến của Bạch Dạ Hành lại làm cho mọi người phát lạnh, không rét mà run.

Trên đời lại có người dùng phương thức chiến đấu cực đoan như thế!

Cửu Tôn phủ lần trước đối chiến trận chiến với Thiên Sơn phái, Bạch Dạ Hành cũng là một trong các đệ tử xuất chiến, một thân thực lực hiển lộ hoàn toàn, cũng làm kinh diễm đám người, nhưng cũng bị đám người nhìn ra thực lực chân thật, cho nên Ngự Thú tông chuyên môn phái ra đệ tử mạnh nhất trong môn phái nhắm vào.

Mà đệ tử Ngự Thú tông có Huyền thú, đã vượt qua cấp độ cửu phẩm, hình thể cực lớn, hung ác, nhìn mà phát khiếp.

Bị hai chiến lực mạnh mẽ điệp gia áp bách, Bạch Dạ Hành vừa mới chiến đấu đã lâm vào hạ phong.

Trong tình thế như vậy, mọi người ở đây, mặc cho ai nhìn thấy, quả nhiên cao thấp rõ ràng, tuyệt khó thay đổi.

Nhưng mà từ khi Bạch Dạ Hành ra sân chiến đấu ngay từ đầu đã biểu hiện quái dị.

Vừa mới tiếp chiến, cũng không biết dùng thủ đoạn gì, nói chung chính là một bàn tay sáng lên, đầu Huyền thú của đối phương nguyên bản lộ ra hung tướng muốn ăn người lại thu liễm, nó ngây ra một lúc, sau đó bay ra ngoài, dường như đuổi theo thứ gì đó.

Chỉ tiếc đám người cách quá xa chưa nhìn thấy cái gì, Huyền thú làm cho người trong cuộc tạm thời phân tâm ngưng chiến.

Nhưng với tốc độ của Huyền thú, cho dù muốn đuổi theo thứ gì, có khả năng tranh thủ thời gian nhiều lắm chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Nhưng chỉ trng nháy mắt này, Bạch Dạ Hành bộc phát ra tốc độ chưa từng có, ngang nhiên vọt tới trước, cũng đâm một kiếm lợi hại, nhìn cũng không nhìn, kiếm đâm thẳng vào cổ họng đối phương. Đối phương vốn chiếm cứ ưu thế, làm sao chịu đồng quy vu tận cùng hắn, hắn vội vàng biến chiêu đón đỡ, đồng thời ý muốn kéo dài thời gian một lát, chờ đợi Huyền thú quay về, hai mặt giáp công, sách lược vẹn toàn.

Đệ tử Ngự Thú tông dự định rất tốt. Thế nhưng động tác kế tiếp của Bạch Dạ Hành quả nhiên nằm ngoài dự đoán của mọi người, vào thời khắc đao kiếm của hai người không thể tránh giao nhau, đột nhiên trường kiếm của Bạch Dạ Hành rời tay bay ra, cũng không biết bị binh khí của đối phương đánh bay hay tự hành buông tay, tóm lại Bạch Dạ Hành vừa mới giao thủ đã hai tay trống trơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.