Ta Là Chí Tôn

Chương 1151: Chương 1151: Trước sau khác biệt!




Cam Thiên Nhan nhàn nhạt nói:

- Tề Liệt, chuyện ngươi cùng Lạc Lạc, chúng ta vẫn luôn để ý, lúc đầu cũng có lòng muốn tác thành, nhưng… hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình. Điểm này, tin rằng ngươi cũng cảm thấy. Nữ đệ tử Phượng Minh môn cảm mến ngươi cũng không ít, có đôi khi phải nghĩ thoáng một chút.

Tề Liệt nhắm nghiền hai mắt, thanh âm đột nhiên trở nên khô khốc:

- Sư thúc, trước đó ngài cũng không nói như vậy!

Cam Thiên Nhan thản nhiên nói:

- Vấn đề hiện tại là Lạc Lạc không đồng ý, chẳng lẽ Tề Liệt ngươi coi trọng ai, người đó nhất định phải là của ngươi? Nào có lý như vậy? Thánh Tâm điện điện chủ còn nữ nhi chưa gả… nếu ngươi coi trọng vị đại tiểu thư kia, phải chăng Phượng Minh môn chúng ta liền phải bất chấp đại giới, cướp dâu cho ngươi?

Sắc mặt Tề Liệt lập tức trắng bệch:

- Đệ tử không có ý này! Chỉ là…

- Chỉ là cái gì? Chuyện này, sau này đừng nhắc lại nữa!

Bình Tung Nguyệt uy nghiêm nói:

- Tề Liệt, chẳng lẽ ngươi vì ước muốn của bản thân, mà muốn nhìn Giang sư muội ngươi cả đời sầu não?

Tề Liệt chỉ thấy một cơn huyết khí dâng từ tim lên đại não, trong chốc lát, đại não ông ông tác hưởng.

Trong lúc nhất thời, sao vàng bay loạn, đau lòng tới không nói nên lời.

Chuyện gì xảy ra?

Tại sao chỉ sau một trận chiến, thái độ của sư phụ sư thúc đều thay đổi hẳn?

Hắn không nghĩ ra, thế nào cũng nghĩ không thông.

Trên thực tế, Tề Liệt phát hiện đã trễ, nếu trước khi Vân Dương thắng Ngô Dự hắn liền hỏi, thái độ của Cam Thiên Nhan cùng Bình Tung Nguyên nhất định sẽ tốt hơn hiện tại nhiều.

Lại hoặc nói, nếu như Vân Dương thua, thái độ của các nàng vẫn sẽ khác biệt, nhưng tuyệt đối sẽ không quyết tuyệt như hiện tại.

Nhưng, Vân Dương chẳng những thắng, còn thắng cực đẹp.

Tình huống hiện tại, Cửu Tôn phủ chỉ cần thắng thêm hai trận, lập tức sẽ trở thành môn phái có trung phẩm Thiên Vận kỳ!

Mà Lạc Đại Giang, chính là nhân vật số ba của Cửu Tôn phủ! Hoàn toàn có thể đại biểu Cửu Tôn phủ để nói chuyện!

Chỉ riêng thân phận địa vị, hiện tại là Giang Lạc Lạc có chỗ không bằng, dù Tề Liệt là đệ tử tinh anh đứng đầu phương minh môn, nhưng hiện tại, địa vị thực sự chưa đủ!

Một khi quấy nhiễu hôn sự này, như vậy sẽ đắc tội với một môn phái có trung phẩm Thiên Vận kỳ.

Hơn nữa, còn là một môn phái có tiềm lực cực mạnh!

Môn phái như vậy, kết giao còn không kịp, nếu biến thành tử thù… cái nào nhẹ cái nào nặng, không nói cũng biết…

Coi như tu vi Lạc Đại Giang hơi không bằng Tề Liệt, nhưng người ta là nhân vật số ba của môn phái có trung phẩm Thiên Vận kỳ… mà Tề Liệt ngươi, ở phương minh môn chúng ta được tính là nhân vật số mấy?

Top năm mươi có không?!

Ừm, đây là hiện thực, hiện thực rõ mồm một, cũng là hiện thực bất đắc dĩ!

Chuyện nhà, còn có khi thuận ca mất tẩu, huống chi liên quan tới chuyện tương lai của tông môn, cái nào lợi ích lớn hơn, đương nhiên phải ưu tiên suy tính!

Rất nhiều khi, tâm tư con người, rất âm u!



Lạc Đại Giang uy vũ hùng tráng bước lên đài, thân cao chân dài, vai vác đại đao, ngẩng đầu, nhìn về phía Thất Tinh môn.

- Cửu Tôn phủ Lạc Đại Giang ở đây chờ chỉ giáo!

Thanh âm hùng tráng, ung dung truyền ra, thanh chấn toàn trường.

Đoàn Thiên Xung chăm chú nắm tay một trung niên, kém chút lệ nóng doanh tròng:

- Nhị sư thúc, trận thứ hai này, chúng ta không thể tiếp tục thua a.

Người kia nặng nề nói:

- Chưởng môn yên tâm, chúng ta sẽ thắng!

Ngô Dự bước tới:

- Chiến lực tổng hợp của đối phương yếu hơn chúng ta. Thậm chí kém ít nhất một giai vị, nhưng chiêu thức lại cực tinh diệu!ươi cần làm gì chắc đó, mới có thể đảm bảo tất thắng. Tuyệt đối không được liều lĩnh, càng không cho đối phương cơ hội thi chiêu… một khi tiến vào loạn chiến, nhớ phải giữ khoảng cách tương đối, không nên cho đối phương cơ hội lợi dụng.

Đây là kinh nghiệm tổng kết sau khi đánh một trận với Vân Dương.

Hắn càng nghĩ càng thấy bản thân thua quá oan uổng, tu vi Huyền khí hơn xa đối phương, nếu không bận tâm thần binh trong tay, từ đầu đã dùng tới thế công mạnh nhất, có khi đã sớm thắng rồi…

Thậm chí cả lúc cuối cùng, nếu không phải hắn để Vân Dương tiếp cận quá gần, quỷ chiêu kia của đối phương sao có thể ảnh hưởng tới tâm cảnh của hắn? Nếu hắn không có sai lầm kia, dù Vân Dương có khôi phục gấp ba bốn lần, hắn cũng có thể làm chết đối phương!

Đây là kinh nghiệm thiết thực nhất!

- Ta nhớ kỹ. Yên tâm đi, Ngô sư huynh.

Người này nói xong, liền nhẹ nhàng xuống đài, đi tới giữa sân.

- Thất Tinh môn, Lang Vĩnh Sinh!

- Mời!

- Mời!

Vừa dứt lời, hai người đồng thời phát động công kích thứ nhất!

Trong nháy mắt bắt đầu giao chiến, trong mắt Lạc Đại Giang bắn ra hai đạo tinh mang, Huyền khí toàn thân lập tức vận chuyển, Huyền khí trong thể nội tràn ra, khiến cho khí vụ quanh thân bốc lên trận trận, cường thế đột kích!

Hai người vừa đối bính, khí thế Lạc Đại Giang đã mạnh thêm ba phần, hóa ra trong nháy mắt tiến lên, hắn đã thiêu đốt một phần sinh mệnh chi lực, dùng đó làm đại giới thi triển uy năng siêu việt bản thân!

Trận này quan hệ tới thành bại của Cửu Tôn phủ, tuyệt không thể thua!

Những chiến lực người trước mắt hơn hắn, dùng thực lực chân thật, hắn đánh không lại, không thắng được!

Vậy nên hắn liền liều mạng, dùng sinh mệnh thử một lần, dùng bản thân đánh cược một lần!

Lạc Đại Giang gầm lên, phi thân lao tới, đại đao trong tay như họa ảnh hư không, lóe lên một cái rồi biến mất, dùng tư thái cuồng mãnh chưa từng có đánh xuống.

Một kích này, chính là chung cực nhất kích vượt qua cực hạn của Lạc Đại Giang, một kích cực đoan chưa từng có!

Lang Vĩnh Sinh của Thất Tinh môn tới nghênh chiến, khuôn mặt lộ vẻ ôn tồn lễ độ, nhưng trong tay lại cầm một cây đại phủ, đối mặt với một kích của Lạc Đại Giang, không tránh không né, chính diện nghênh kích, thế phản công như cuồng phong quét lá!

Coong!

Hai người đối bính một kích, hoàn toàn không giống bất cứ đối thủ nào trước đó, Lang Vĩnh Sinh dùng chín thành lực đạo, còn Lạc Đại Giang lại dùng hết mười hai thành Huyền khí.

Đúng vậy, chính là mười hai thành siêu việt cực hạn, hai thành thêm vào, chính là thiêu đốt sinh mệnh tạo ra uy năng!

Ầm một tiếng bạo hưởng, chấn nhiếp toàn trường, trong thế giao kích liều mạng, đại đao của Lạc Đại Giang ầm ầm sụp đổ, biến thành mảnh vỡ. Hộ khẩu hai tay cũng đổ máu ròng ròng!

Mà tính huống của đối phương cũng không tốt lắm, đầu tiên là thân thể rung động kịch liệt, trên lưỡi phủ xuất hiện vết nứt, nhưng đối phương lại có thể ứng biến thần tốc, trước lui thân thể, hóa giải lực trùng kích!

Nhưng ứng đối của Lạc Đại Giang, lại khiến cảm đám thấy ngoài dự liệu, lần đầu liều mạng liền rơi xuống hạ phong, ngay cả binh khí cũng bị hủy, có điều nửa bước cũng không lui, một ngúm máu phun ra, xem lẫn chút mảnh vụn ngũ tạng, không lui mà lại vồ lên, cưỡng ép ôm chặt lấy Lang Vĩnh Sinh đối diện!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.