Ta Là Chí Tôn

Chương 168: Chương 168: Tu la




Sắc mặt hai tên hộ vệ đột nhiên trở nên dữ tợn, sát khi đằng đằng!

Vô số nhóm người hiện lên từ khắp các phương...

Vân Dương đảo hoảng, tựa như bị hồng thủy vân khốn, bốn phía đều là kinh đào hải lãng vậy.

Đao kiếm lấp lóe.

Thân thể Cúc Thần nhanh chóng thối lui.

Nhưng, vốn dĩ thân thể Cúc Thần đang nhanh chóng lui ba bước, lại ngạc nhiên phát giác bản thân đã bị bắt lại.

Khẽ quay đầu, đã thấy gương mặt tuấn dật của Vân Dương đối thẳng với nàng, vẻ mặt hiếu kỳ hỏi:

- Cúc Thần, chuyện gì xảy ra ở đây vậy? Chỉ thấy nguy hiểm chứ không thấy vui chỗ nào a...

Bả vai Cúc Thần bị Vân Dương tóm chặt, tựa như bị một cái vòng sắt khóa lại, hoàn toàn không có cách nào động đậy, gương mặt xinh đẹp của nàng phát xanh, quát lớn:

- Thả ta ra!

- Đừng làm bậy, ta làm vậy là muốn bảo vệ ngươi!

Trong ánh mắt Vân Dương chất đầy lãnh ý:

- Con người ta, đặc biệt thương hương tiếc ngọc, trong tình thế nguy hiểm lúc này, ta sao có thể yên tâm để ngươi mạo hiểm một mình.

Bốn phía, vô số đầu ngươi ngoi lên như phun trào, sát cơ hiện rõ, trên các mái hiên vô thanh vô tức hiện lên từng nhóm từng nhóm người, trên tay từng người là từng bộ trọng cung cài sẵn nỏ tiễn, mũi tiễn đen bóng băng lãnh, bất cứ lúc nào cũng có thể biến Vân Dương, cùng Cúc Thần trong tay hắn thành con nhím, không, là thành cái sàng.

Ánh mắt Cúc Thần lộ ra vẻ sợ hãi cực đoan:

- Buông ta ra! Mau buông ta ra...

Sắc mặt Vân Dương lạnh như sắt tôi, hắn thản nhiên nói:

- Ta là người vô cùng thương hương tiếc ngọc, chỉ cần ngươi nói cho ta, ai sai ngươi làm như thế. Chỉ cần một cái tên, ta lập tức thả ngươi ra, nếu không ngươi cũng thấy đấy, quá nửa là đối phương sẽ không quan tâm cái mạng nhỏ của ngươi, chỉ sợ sẽ lập tức hạ lệnh bắn tên!

Quả nhiên, một thanh âm lãnh lệ vang lên từ phía đối diện:

- Bắn tên!

Cùng lúc đó, Cúc Thần bỗng trừng lớn hai mắt, thần sắc kinh hoảng không thể tin được, trong đó càng ẩn chứa sự khủng bố vô hạn.

Đập vào mắt nàng, vũ tiến phủ kín bầu trời, thậm chí một chút quang mang cuối cùng của hoàng hôn cũng bị che đậy hoàn toàn, sắc thái tử vong bao lấy con mắt nàng!

Cúc Thần không nhịn được mà phát ra một tiếng rít không cam lòng!

Đối phương, thế mà không hề mảy may kiêng dè bản thân nàng?!

Vân Dương dùng một tay đè Cúc Thần xuống sau. Một tay khác bình tĩnh duỗi ra, huy động chậm chạm trên không trung, là nhìn như chậm chạp, nhưng lại nhanh chóng vô cùng, chớp mắt đã hoàn thành mười vòng vẽ trên không trung.

Một cỗ huyền khí huyền ảo tột cùng, thản nhiên phát ra từ tay hắn.

Vân Dương vừa họa quyển, thân thể cũng tùy theo mà động, thân thể hắn được bao lại bởi một tầng huyền khí thần dị.

Phốc phốc phốc...

Số lượng vũ tiễn siêu việt con số một ngàn, phi tốc bay tới, phốc phốc phốc, vũ tiễn mới bay tới khu vực xung quanh Vân Dương ba thước, dường như bị cái gì đó cản lại, đầu tên đồng thời chúc xuống, phốc phốc rơi xuống trước người Vân Dương.

Chỉ trong nháy mắt, trước sau phải trái của Vân Dương đã trải rộng lít nha lít nhít các mũi tên, nhìn thôi cũng khiến người cảm thấy kinh tâm động phách.

Vô số mũi tên cắm thật sâu trên mặt đất, tựa như một tòa ngục kết từ những mũi tên vậy!

- Nếu ngươi không nói, sẽ thực không còn cơ hội nói nữa.

Sắc mặt Vân Dương duy trì vẻ lãnh đạm nhìn Cúc Thần, thân hình lắc lư, thản nhiên nói:

- Cúc Thần, ngươi chỉ còn một cơ hội cuối cùng duy nhất này.

Đôi mắt phương của Cúc Thần đã sớm bị dọa đến tãn rã, thần sắc bối rối nói:

- Là... Là người phủ thái sư, là Trình Mộng Hàm, đệ nhất phụ tá của thái sư tìm ta, muốn ta...

- Trình Mộng hàm? Phủ thái sư?

Ánh mắt Vân Dương khẽ động, thản nhiên nói:

- Nếu ngươi có thể sống qua hôm nay, nhớ kỹ, tuyệt đối không được quay lại Thanh Vân phường, nếu không, ta tất giết ngươi!

Vân Dương còn chưa dứt lời, tay phải đột nhiên chấn động, Cúc Thần hét lên một tiếng, thân thể nhỏ yếu của nàng đã bị Vân Dương ném ra ngoài.

Một phát ném, trọn vẹn đẩy nàng ra hơn trăm trượng, thân thể Cúc Thần tựa như đằng vân giá vũ mà bay khỏi khu vực phục sát.

Cúc Thần bỗng tuôn lệ ròng ròng, thân thể bay trên không trung miễn cưỡng quay đầu, thanh âm yếu ớt truyền trong gió:

- Thật xin lỗi...

Nhưng, một đạo kiếm quang từ trên một nóc nhà đột nhiên lóe lên như chớp dật.

Cúc Thần còn không kịp phát ra tiếng kinh hãi, đạo kiếm quang kia đã chém nàng làm hai!

Máu tươi vẩy khắp không trung.

Ánh mắt Vân Dương lạnh lùng nhìn hay mảnh thân thể bay xuống, thần sắc không chút ba động.

- Giết!

Từ bốn phía, có vô số người giương đao múa kiếm, hướng Vân Dương mà xông tới.

Vân Dương ngửa mặt lên trời hít vào một hơi thật sâu, khóe miệng lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt, lẩm bẩm nói:

- Rất lâu, rất lâu... Không có được gặp chuyện như vậy!

- Không cần xuất thủ!

Vân Dương hét lớn một tiếng.

Lập tức, cổ tay khẽ xoay một cái, một đạo quanh manh chói lọi chiếu sáng toàn bộ con đường vốn đã mờ tối.

Chỉ thấy, không biết từ lúc nào, trong tay Vân Dương đã nhiều thêm một cây đao.

Cây đao này, trước khi trở thành lưỡi hái tử thần, không hề toát ra bất kỳ cảm giác hung lệ nào, thậm chí... Khiến người nhìn thấy nó, đều như thấy được một mảnh ánh sáng màu sắc ôn nhu.

Cảm giác đó, khiến người như rơi vào trong giấc mơ thật đẹp, bốn phía tràn ngập hoa tươi, chói lọi vô tận.

Cây đao này, nửa đoạn trước khiến người nhìn như hư ảo, khó mà miêu tả cụ thể của nó, nửa đoạn còn lại, cũng khiến cho người ta có một cảm giác như mộng như ảo, linh lung tinh xảo, khiến người cảm thấy một cảm giác yêu thích không nói thành lời.

- Đao Bất Dung Tình!

Đao quang lóe lên.

Ba bốn mươi người xông lên phía trước, chỉ thấy một đạo đao quang hoa mỹ, chỉ một đạo duy nhất!

Nhưng là hướng về mi tâm bọn hắn mà đến.

Mắt thấy đao quang đã tới gần, đám người đều tự chủ sinh ra một cảm giác.

Không thể địch nổi!

Không cách nào ngăn cản!

Không thể chống cự!

Một đạo đao quang chói lọi, thậm chí hút lấy sức chú ý của tất cả mọi người, ngay cả suy nghĩ tránh né cũng không thể đề lên nổi.

Xoát!

Trên mi tâm mấy chục người đồng thời xuất hiện mộ sợi chỉ đỏ tinh tế, thân thể vẫn tiếp tục xống lên phía trước, trong quá trình lao lên, thân thể họ đột nhiên vỡ thành hai mảnh.

Vân Dương phát ra một đao, cũng không hề có ý dừng lại, xoay người một cái, nụ cười nhàn nhạt hiện lên trên gương mặt tuấn tú, đao thứ hai yên lặng bộc phát.

- Đao Bất Dung Tình!

Một chiêu Đao Bất Dung Tình này khác với chiêu trước, Một chiêu này, tựa như một quang cầu sáng lạn đột nhiên nổ tung, vô số đao mang lấy Vân Dương làm gốc, bắn ra bốn phương tám hướng.

Phốc phốc phốc...

Vô số viên thịt tách ra khỏi từng cơ thể mà bay lên không trung.

Một chiêu Đao Bất Dung Tình ban đầu có thể chém hơn năm chục người tiên phong, khiến họ thân chia làm hai, đầu một nơi thân một nẻo!

Nhưng mà lần thứ hai, có rất nhiều ngươi vây quét, chiêu thứ hai này bất kể có bao nhiêu, dù sau hay trước, chỉ cần trong phạm vi của nó đều không thể may mắn tránh được.

Trước mắt, lại có mười mấy người tiến tới trước mặt Vân Dương.

Thân thể nhẹ nhàng, bào tím chớp động, không tránh cũng không né, một người một đao cường thế lao vào trong đám người.

Đao mang trong tay Vân Dương như điện xạ, khuôn mặt ôn nhu lãnh đạm cực điểm, trái một đao, từng người bị chẻ thành hai nửa, phải một đao, đầu người liên tiếp bay lên.

Tiến một bước, đao quang chớp động, người mấy thanh binh khí đi đầu đồng loạt đứt đoạn, cơ hồ cùng lúc đó, đầu người lại liên tiếp bay lên, tiếng phốc phốc chém vào thịt vang lên không ngừng!

Vân Dương sải bước tiến lên, hai chân không có chút ý ngừng, tựa như một tia sáng đâm thẳng không gì bẻ cong nổi.

Đầu người bay lên lại rớt xuống, Vân Dương tiện tay vỗ nhẹ. Từng khỏa đầu lâu tựa như đạn pháo bắn ra, phàm là người bị nện trúng, đều cảm thấy như muốn thổ huyết. Nếu mà trùng hợp đập lên đầu, hai cái đầu cùng nhau bạo liệt, nhìn như đào hoa nở rộ...

Từ đầu đến cuối, Vân Dương không rên một tiếng, hắn tỉnh táo sải bước tiến lên, sát cơ vô tận, như muốn nuốt trọn nhân gian.

Nhưng nơi hắn đi qua, thây chất thành đống.

Lúc này giết người, so với thái thịt còn đơn giản hơn.

Tất cả địch nhân vọt tới trước mặt hắn, thậm chí còn không kịp ra chiêu, Vân Dương tiện tay vung một đao, đã hoàn thành giải quyết, từ lúc bắt đầu đến giờ, Vân Dương đã bước thêm 30 trượng, mỗi bước của hắn như tính toán cả trăm cả vạn lần, tựa như một vị tuyệt thế vũ cơ, giẫm nhịp chính xác, phong cảnh phong hoa tuyệt đại nhảy múa trước tinh phong huyết vũ.

Bỗng nhiên, bào tím tung bay, thân thể Vân Dương tựa như biến thành một đám sương mù phiêu khởi, hai chân phốc phốc giẫm qua sáu cái đầu người, sáu cái đầu như sáu quả dưa hấu bị nện nát, Vân Dương nhẹ nhàng hạ xuống một đao, đao mang lóe lên, ba người muốn đào tẩu lập tức bị chém xuống!

Máu tươi bắn ra như cầu vồng, huyết tinh mà mỹ lệ vô cùng...

Phốc!

Thân hình Vân Dương lại nổi lên, một cước lại giẫm trên đầu người, lần này thân hình hắn hơi chìm xuống, không phải khinh công kém, mà là tựa như cố tình làm như vậy, đầu người kia bị hắn giẫm bạo, trực tiếp đạp đến lồng ngực, tiến tới ép thành một cái bánh thịt, Vân Dương dựa thế chậm rãi hạ xuống, tử bào bay múa trong gió, đao quang như du long uốn lượn một vòng, mười bảy tên thích khách cuối cùng đồng loạt tách thành hai đoạn, hồn về cửu tuyền!

Trên mặt đất lại nhiều hơn một cái bánh thịt.

Tàn đao kiếm gãy đầy trời rớt xuống, Vân Dương khẽ vươn tay trái, ngón tay tinh tế như thiếu nữ nhẹ nhàng chụp lại, lập tức bắn ra như hoa tươi nở rộ.

Phốc phốc phốc...

Mấy chục đạo đoạn nhân biến hương trong không trung, phi tốc bay ra ngoài, thanh âm phốc phốc cộng hưởng không ngừng...

Những tên thích khách bị dọa đến vỡ mật, đang không ngừng tìm cách chạy trốn, đồng thời cảm nhận được một mảnh sau lưng mình đã bị kéo đi mất, đồng thời ngã xuống.

Từng đạo lưu quanh hắc ám tràn ngập không trung, vũ tiễn cắm đầy đất không hiểu vì sao mà đồng thời bay lên, sưu sưu sưu...

Cũng tiễn thủ trên đầu tường mới chuẩn bị kéo cung, đột nhiên không ngừng ngã xuống.

Lúc này, trên con phố đèn đỏ hỗn loạn, tựa như mở ra một cái lò sát sinh, số người chết chí ít cũng đến con số 400, toàn bộ đều ngã xuống, máu tươi nhuộm đỏ đại địa, lúc này đây chỉ còn một mảnh tĩnh lặng.

Trận này, không có người bị thương, tất cả đều mất mạng dưới một chiêu, mệnh tang hoàng tuyền.

Đoàn diệt!

Phốc!

Một tên cung tiễn thủ cuối cùng nhảy xuống từ đầu tường. Hắn thấy tình thế không ổn liền muốn quay người chạy, nửa thân thể mới rời khỏi đầu tường, một mũi tên từ xa bắn tới, nhắm thẳng gáy hắn, một kích mất mạng.

Tử bào của Vân Dương tung bay trong gió, thân hình lỗi lạc đứng thẳng, sau một phen tàn sát, vậy mà bộ tử bào vẫn không nhuốm chút bụi trần, tay phải nâng đao, quét qua sáu hướng, khẽ điểm đao đối với một nóc phòng cao hẻo lánh, thản nhiên nói:

- Ra đi!

Tia sáng cuối cùng chiếu rọi gương mặt Vân Dương, nó vẫn ôn như tươi cười nhưng sâu trong đó là sự lạnh nhạt bình tĩnh đến lạ.

Vân Dương lúc này, tựa như một vị công tử du ngoạn thiên hạ, dáng vẻ lười biếng, khóe miệng mỉm cười, tựa như cảm khái mặt trời chiều, cảm khái khung cảnh mỹ lệ chói lọi trên thế gian này.

Trong đó, tràn đầy một cảm giác phiền muộn, lại có tán thưởng đến khó tả.

Dưới chân hắn, đã biến thành một mảnh huyết hải, huyết hải do máu tươi hơn bốn trăm người hợp dòng mà thành!

Mấy người ẩn trong bóng tối đồng thời thấy lạnh cả người, da đầu tê dại, đôi chân run rẩy, lông tóc toàn thân không tự chủ mà dựng cả lên.

Cái này... Chính là tên hoàn khố trong lời Thái sư sao?

Nếu nói, hắn là hoàn khố!

Vậy chúng ta thì tính là cái gì?

------------

Phóng tác: xonevictory

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.