- Hoá ra chiến tích chư vị chói mắt như vậy, vậy sao các ngươi lại cảm thấy mình là đá mài đao? Chẳng lẽ đối thủ coi bọn ngươi thành đá mài đao theo yêu cầu, chính các ngươi cũng tự công nhận thân phận mình là đá mài đao?
Vân Dương cười:
- Theo ta thấy, nói các ngươi là đá mài đao cho đám đệ tử tông môn rèn luyện, chẳng bằng nói là một đám đá mài đao mài lẫn nhau… chỉ thế thôi.
Thiết Kình Thương nói:
- Một đám đá mài đao? Ý của ngươi là không chỉ chúng ta là đá mài đao, đối thủ của chúng ta cũng vậy?
- Không vậy thì sao? Những người kia coi các ngươi như đá mài đao, bản thân chúng cũng chẳng phải thành đá mài đao của các ngươi ư? Cho nên ta mới nói các ngươi vốn là một đám đá mài đao mài lẫn nhau thôi… Đạo lý này sao vẫn không hiểu?
Vân Dương hỏi.
Mười người trầm mặc, rốt cuộc gật đầu thừa nhận Vân Dương nói không sai, rất có lsy.
- Đã có đá mài đao, vậy đá là gì? Đao là gì?
- Bản các các ngươi đã cùng là đá mài đao, vậy chỉ là đá mài với đá mà thôi.
Vân Dương nói:
- Như vậy đao chân chính đang ở đâu? Cuối cùng bọn hắn là đao? Hay các ngươi là đao?
Mười người lại im lăng, một lúc lâu không nói gì.
- Không phải chứ, các ngươi lại bắt đầu tự ti? Xem ra các ngươi thật sự bị cái đá mài đao kia ảnh hưởng quá sâu rồi. Theo ta thấy chí ít theo giai đoạn hiên tại, hai bên các ngươi không ai xứng danh “đao”. Vì đến tận bây giờ biểu hiện của các ngươi chỉ là tảng đá nào cứng rắn hơn mà thôi, đâu phải lưỡi đao sắc bén?
Vân Dương nói không chút lưu tình:
- Lúc đầu kẻ bày kế này, coi các ngươi như đá mài đao, phương diện tâm cảnh đã đứng ở nơi không thắng, bảo thủ, trời sinh thua kém. Thế nhưng chính các ngươi lại hối hận, thật sự coi mình là đá mài đao, chỉ riêng tâm tính này, sao có thể không bại?
Vân Dương sắc mặt hoà nhã, ngôn ngữ y s vị thâm trường, dư vị sâu xa.
Lan Nhược Quân trầm ngâm nửa ngày mới kính cẩn nói:
- Xin hỏi lão đại, chúng ta phải làm sao?
Vân Dương nói:
- Đầu tiên đương nhiên là phải đối đãi chính xác với nội tâm bản thân, xếp đặt vị trí bản thân từ căn bản, sau đó mới là chiến đấu, chỉ có cường giả có lòng tin, biết được vì sao mình lại chiến đấu mới là chính đạo trong tu hành!
- Rõ chưa? Hiện giờ việc các ngươi cần làm trong thời gian này chính là chỉnh đốn lại tâm cảnh bản thân, phân tích ra ưu khuyết điểm bản thân, nhược điểm công pháp, sơ sót trong chiêu thức. Bản môn có không ít điển tịch tu hành, đều có thể tham khảo, sau này đường tu hành không còn gập ghềnh nữa. Đây là đầu tiên.
- Thứ hai, chính là trong quá trình đặc huấn địa ngục phải khiến mình từ đá mài đao lột xác thành một thanh đao sắc bén. Chỉ có bản thân công nhận mình là “đao” mới có tư cách đi tìm đá mài đao cho mình.
- Cho dù cuối cùng các ngươi không thể tự lột xác thành thần binh lợi khí, nhưng dù vẻn vẹn lột xác thành một phôi đao cứng rắn cũng có hy vọng mài thành quang mang, chí ít cũng không còn là đá mài đao, không phải sao?
Vân Dương ngừng lại một chút rồi nói:
- Ta kỳ vọng nhất là… Từ nay trở đi, toàn bộ cường giả Thiên Vận Kỳ trong mắt các ngươi đều là đá mài đao, đều là trợ lực để các ngươi mài ra lưỡi đao sắc bén!
Giọng điệu Vân Dương không còn lạnh nhạt như lúc trước, ánh mắt như gợn sóng:
- Nếu vẫn coi mình là đá mài đao, dấn thân vào Cửu Tôn phủ chỉ cầu một nơi che chở, một nơi an ổn, vậy thật sự khiến ta thất vọng rồi… Bất luận ở đâu cũng vậy. Bởi vì bản thân Cửu Tôn phủ chỉ dẫn đầu một đám thần binh lợi khí đi khai thiên tích địa, khai sáng huy hoàng, chứ không chứa chấp một đống đá mài đao muốn yên vui an ổn.
Hắn nhẹ nhàng đứng dậy:
- Ta về nghỉ trước, các ngươi cân nhắc cẩn thận, đúng sai ra sao, do người tự chọn.
Vân Dương quay người, thoải mái rời đi.
Vân Dương đi một lúc lâu, mọi người vẫn chìm trong trầm mặc.
Những lời vừa rồi của Vân Dương lại là một góc độ khác, hung hăng cắm sâu vào trong lòng mười người.
Mỗi người đều cảm giác thần hồn bản thân rung chuyển.
Không sai, vì sao định mệnh của ta lại là đá mài đao, vì sao người khác không phải đá mài đao của ta?
Một lúc lâu sau, Sử Vô Trần cười lạnh một tiếng nói:
- Thiên Tàn Thập Tú làm đá mài đao trong mắt thế nhân đã quá lâu, không riêng gì thế nhân, ngay chính những người trong cuộc chúng ta cũng đã công nhận thân phận đá mài đao này, Sử Vô Trần ta… cực kỳ hổ thẹn!
Lan Nhược Quân cũng hổ thẹn nói:
- Lão đại… có vẻ rất thất vọng về chúng ta…
Nhậm Khinh Cuồng nói:
- Đổi lại là ta cũng sẽ thất vọng, hao hết tâm tư cuối cùng mời chào được một đống đá… Ai lại nguyện ý dẫn đầu một đống đá, cho dù một đống đá cứng cũng ngại chất lượng không tốt.
Ngô Mộng Huyễn hít một hơi thật sâu nói:
- Hoá ra thay đổi cách suy nghĩ nhìn lại thế giới lại có thể vạch khai mây mù, thấy lại trời xanh. Ngô Mộng Huyễn ta sao không thể coi anh hùng thiên hạ như đá mài đao của mình!
Lạc Đại Giang đột nhiên cười ha hả, lớn tiếng nói:
- Ta đã quyết định, ta muốn tu giả trong thiên hạ đều là đá mài đao. Thời gian trước mắt tạm để chín người các ngươi làm đá mài đao của ta!
Quách Noãn Dương ánh mắt sắc bén như đao:
- Tu giả thiên hạ, trừ ta ra, ai cũng là đá mài đao!
- Đúng vậy! Trừ ta ra, ai cũng là đá mài đao!
Mười người vỗ ngực đứng dậy, đồng thanh hô lớn.
- Ta về ngủ đã! Sáng sớm ngày mai tiếp tục đặc huấn, tâm tính bình ổn!
- Ta cũng về đây, sáng sớm ngày mai, tham gia đặc huấn, thái độ nghiêm chỉnh!
Mười người nối đuôi nhau đi ra.
Nhưng thời khắc này tinh khí thần của họ đã khác hẳn lúc trước.
Đỉnh núi Cửu Tôn phủ đã xây dựng xong, nhưng Cửu Tôn ngoại trừ Vân Tôn ra những người khác chưa xác định vị trí, cho nên đám người cùng ở trong một đại viện, gia quyến cũng ở lại gần đó.
- Đỉnh núi lãnh đạo Cửu Tôn phủ không phải ai cũng có thể tuỳ tiện đi vào! Không có Tôn vị, có mặt mũi nào mà chiếm trước ngọn núi sẽ thuộc về người khác?
Lạc Đại Giang sải bước đi qua tiểu viện nơi gia quyến ở.
Chín người khác đều kinh ngạc nhìn lại, không biết tên này lại phát điên kiểu gì, lại định làm trò gì. Nên biết trong biệt viện đương nhiên có cha mẹ hắn, nhưng còn cả Giang Lạc Lạc. Tên này trước tránh còn không kịp, thường luôn nhượng bộ lui binh.
Nhưng lần này chỉ thấy Lạc Đại Giang bước đi như rồng như hổ, tới trước cổng tiểu viện đột nhiên lớn tiếng hô:
- Giang Lạc Lạc! Ngươi nghe cho ta!
Lời vừa nói ra, bất luận người trong viện hay ngoài viện đều giật nảy mình.
Giang Lạc Lạc đang ngồi trước ánh đèn ngơ ngẩn suy tư, nghĩ tới tiền đồ chưa rõ, nghĩ tới Lạc Đại Giang từ đầu đến cuối không chịu tiếp nhận bản thân, nghĩ tới những uỷ khuất bao năm nay, vành mắt đã sớm đỏ lên...
Vừa hối hận lại vừa nghĩ tới tương lai tương đối dài sắp tới, mình vẫn phải bám dính như đỉa, không ngừng thể hiện tâm ý tranh thủ hạnh
phúc bản thân, không nhịn được thở dài một hơi.
Ngay lúc này lại đột nhiên nghe thấy tiếng hô của Lạc Đại Giang, không nhịn được kinh ngạc.
Cái tên ngốc luôn tự thấy bản thân không có tiền đồ, luôn tự tin mặc cảm nhượng bộ lui binh trước mặt mình, sao lại đột nhiên phát điên?
Nàng nhanh chóng đứng dậy, theo tiếng nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy Lạc Đại Giang đứng dõng dạc ở trước cửa tiểu viện, toàn thân tràn ngập bá khí hùng vĩ trước nay chưa từng có, trong lòng đột nhiên chấn động.
Chỉ nghe Lạc Đại Giang hét lớn:
- Giang Lạc Lạc, ngươi nghe rõ cho ta, từ nay về sau, ta sẽ không trốn tránh nữa! Ta muốn cưới ngươi, cưới ngươi làm vợ ta!