Ta Là Chí Tôn

Chương 960: Chương 960: Tù phạm trong lòng núi




Đổng Tề Thiên có phần mất mát.

Năm đó ta cũng là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy… Mới bao lâu không xuất hiện trong cõi trần mà người ta đã chẳng nhắc đến nữa, thế sự vô thường, tạo hoá trêu ngươi...

Thế là bắt đầu chính sự, thề ước, thiên đạo chứng nhận.

Đổng Tề Thiên tâm tình sa sút cất lời thề, theo đó một luồng sấm vang trên trời, lời thề được thiên đạo thừa nhận.

Đến lúc này, Vân Dương rốt cuộc yên lòng.

Thiên đạo đã thừa nhận, như vậy chứng minh cái tên này không phải là giả, chuyện này cũng có thể tin tưởng.

Đã vậy, cũng không có lo lắng gì sau này.

Vân Dương lại nghỉ ngơi một lát, điều chỉnh lại trạng thái bản thân đến tốt nhất rồi mới tiếp tục vào việc.

Lúc đầu đối với hắn mà nói, nếu có thể dùng thổ chi lực, dùng phương thức tiện lợi nhất hoàn thành công việc này, nhưng giờ trọng thương hơi nặng.

Mặc dù hành động đã khôi phục tự nhiên nhưng bất kể huyền khí, thần thức hay thể lực vẫn còn đang ở mức độ suy yếu nhất, cho nên tiến độ của Vân Dương rất chậm chạp.

May mà bên Đổng Tề Thiên kia cũng chẳng nóng nảy, không thúc giục gì, chỉ kiên nhẫn chờ đợi. Thậm chí trong khi chờ Vân Dương đào vào còn không ngừng nói chuyện phiếm với hắn.

- Tình hình bên ngoài giờ ra sao?

- Vẫn thế!

- Vẫn thế là sao?

- Núi vẫn xanh, nước vẫn lục, giang hồ vẫn là ngươi giết ta ta giết ngươi, người trong giang hồ vẫn phải thân bất do kỷ, ta chẳng phải vừa đề cập tới sao…

Vân Dương lời ít ý nhiều.

- Nói nhảm!

Đổng Tề Thiên lại tức muốn phát điên, tên khốn kiếp này nói năng quả thật khiến người ta tức chết.

- Cái này, ngươi đợi trong này đã nhiều năm rồi mà chỉ gặp được mình ta hay sao? Sao lại không có người khác đến cứu? Với điều kiện ngươi đưa ra chắc không ít người động tâm chứ?

Vân Dương hỏi.

- Người khác?

Đổng Tề Thiên khinh thường hừ một tiếng:

- Ngươi tưởng nơi này ai cũng tới được sao?

- Là sao?

- Ý là… Ngươi là người duy nhất đến được đây trong mấy năm gần đây!

Đổng Tề Thiên đầy uỷ khuất nói.

Ban đầu hắn cũng tính như vậy, chỉ cần có người đến, mình hứa hẹn cầu cứu, thoát khốn, thoát thân.

Thế nhưng đã nhiều năm như vậy, hễ là người tiếp cận nơi này một chút đều không hiểu sao biến mất không thấy đâu hoặc không hiểu sao đi đường vòng qua...

Tóm lại trước Vân Dương, không ngờ lại chẳng ai đi qua ngọn núi này!

Vân Dương nghe vậy không khỏi ngạc nhiên, chuyện này có vẻ cực kỳ hiếm có rồi!

Đổng Tề Thiên rốt cuộc xác nhận một việc, xung quanh ngọn núi này không thiết lập bất cứ cấm chế gì cũng không có trận thế gì che đậy, về phần lực lượng cổ quái gì gì đó càng không có!

Nhưng vì sao nhiều năm như vậy rồi lại không ai đến đây?

Chuyện này nghĩ trăm ngàn lần vẫn không hiểu nổi!

Đổng Tề Thiên thường khi nghĩ tới vấn đề này còn cân nhắc tới một vấn đề khác: Rốt cuộc mình bị giam trong này đã bao lâu?

Thật sự chỉ mấy chục năm… Có vẻ không chỉ thế!

Đôi khi bản thân tự ép mình khép lại thần thức tra xét bên ngoài, tĩnh tâm bế quan tu luyện, một lần bế quan có lẽ mười năm, có khi còn nhiều hơn. Thậm chí đôi

khi ngủ một giấc thời gian sợ rằng cũng chẳng ngắn...

Còn cả khi mình dốc lòng nghiên cứu võ học, nghiên cứu từng chiêu từng thức, cân nhắc từng chi tiết nhỏ, loại trừ sơ hở… Thời gian tiêu tốn cũng lặng lẽ trôi qua như đồng hồ cát.

Đừng nói chi thời gian mình không làm gì còn nhiều hơn.

Nghĩ vậy… Rốt cuộc mình bị cầm tù ở đây đã mấy chục năm?

Hay là nhân gấp mười… có khi còn chưa đủ ấy!

- Tiểu tử, năm nay là năm nào?

Đổng Tề Thiên rốt cuộc do dự hỏi.

- Cái này ta thật sự không rõ…

Vân Dương nói:

- Nhưng tóm lại là năm nào đó của Huyền Hoàng lịch.

Đổng Tề Thiên suýt nữa phun một ngụm máu:

- Nói nhảm! Huyền Hoàng giới này từ khi tồn tại trong thiên địa vẫn là Huyền Hoàng lịch! Không phải Huyền Hoàng lịch thì có lịch gì khác?

- Ta thật sự không biết kỹ lưỡng hơn, chờ chút ngươi thoát khốn tìm người khác hỏi đi!

Vân Dương nói câu này lại không khiến Vân Dương cảm thấy khó chịu, vì hắn bỗng cảm thấy, Vân Dương… có vẻ như cách rất gần!

Cơ hồ chỉ một khắc sau, theo một tiếng nổ ầm vang lên, lòng núi phá ra một cái động lớn, thật sự thông ra bên ngoài.

Trong làn khói bụi đó, Vân Dương đi vào, tới cạnh Đổng Tề Thiên.

- Nhanh vậy…

Đổng Tề Thiên khá ngạc nhiên vì quá trình phá núi này.

Trong suy nghĩ của hắn, tu vi của đối phương nông cạn, cho dù có thần binh lợi khí trong tay cũng không thể đào đến đây nhanh như vậy được.

Vân Dương cười nói:

- Có lẽ là đoạn giữa nhiều bùn đất nên nhanh hơn nhiều.

Hắn ngẩng đầu đánh giá vị “Tề Thiên” này, không khỏi gật đầu, không nói cái khác, chỉ riêng chiều cao đã không hổ danh rồi.

Vóc dáng Vân Dương đã coi là khá cao, chừng bảy thước rưỡi, ừm, chừng một mét tám hai.

Nhưng vị Đổng Tề Thiên này ít nhất cũng phải thước chín! Người cao chân dài, vóc dáng cao to.

Chỉ có điều vị đại hán khôi ngô này dáng vẻ giờ đây rất thê thảm.

Đúng như lời Đổng Tề Thiên nói trước đó, lòng núi nơi này trống rỗng, phương viên khoảng bốn năm mươi trượng.

Mà ở chính giữa không gian này bố trí một cái bàn kỳ quái, tính chất không phải vàng không phải ngọc cũng chẳng phải đá, còn như toả ra quang mang ảm đạm.

Trên bàn là một cây cột lớn bằng bắp đùi người lớn, còn Đổng Tề Thiên kia bị khoá trên cây cột này.

Một sợi xích xuyên qua hai bên xương tì bà, quấn một vòng trên cổ, đầu cuối treo trên đỉnh cây cột.

Một sợi xích khác xuyên qua bên hông trái của hắn, nhô ra bên hông phải, như quấn một vòng quanh xương cột sống của hắn, cũng quấn tới cây cột phía sau.

Hai chân tách ra thành chữ bát, hai xích sắt buộc hai mắt cá chân, đôi tay ngược lại không bị khoá trên cột mà nhấc sang hai bên, trên mỗi cổ tay có một sợi xích, điểm cuối của sợi xích lại là bức tường đá hai bên.

Vân Dương nhìn kỹ, hai bên vách đá chắc chắn mỗi bên có một cái trụ mới có thể đủ vững chắc.

Tổng thể mà nói, vị Đổng Tề Thiên đại nhân này toàn thân ép thành chữ “thái”, bị nhốt ở đây. Ngoại trừ quay đầu quay mặt, xoay mông đôi chút, còn lại không thể nhúc nhích được.

Vân Dương không khỏi kinh hãi.

- Bị khoá như vậy mà còn sống rõ nhiều năm? Xem ra Đổng Tề Thiên này quả thật không phải người bình thường, chỉ sợ lại lịch cực lớn!

Đương nhiên, đập vào mắt hắn là râu ria tóc tai Đổng Tề Thiên, sợi râu đen nhánh kéo dài tới tận mặt đất, tóc cũng dài chừng mấy trượng phủ tới mặt đất.

Nhìn từ xa lại, thân thể như rơi trên đống cỏ dại, lại là bãi cỏ rậm rạp.

May mà đôi mắt kia vẫn sáng ngời giữa râu ria tóc tai như vậy, vẫn bừng bừng sinh cơ.

- Thật quá thảm!

Vân Dương thở dài:

- Ài, Đổng tiền bối, xin tha cho ta nói thẳng, đoán chừng một con khỉ con giờ cũng dễ nhìn hơn ngươi.

Đổng Tề Thiên cả giận nói:

- Ngươi thử khoá con khỉ đó lại mấy năm xem?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.