Ta Là Chí Tôn

Chương 458: Chương 458: Tuyệt cảnh, tuyệt lộ!




Khi hết thảy thủ đoạn, thần thông đều không thể sử dụng, đứng trước lực lượng tuyệt đối, chỉ có thể... Tuyệt vọng!

Xưa nay Vân Dương chưa bảo giờ là người dễ từ bỏ, nhưng đứng trước sinh mệnh cực hạn, ngay cả dấu hiệu sinh mệnh cũng dần biến mất, thần thức hoàn toàn không thể phóng ra ngoài, thậm chí ngay cả con mắt cũng không mở ra nổi...

Cho dù có không cam lòng hơn nữa, oán hận bất bình hơn nữa, cũng không thể làm gì được!

Vân Dương hiện tại, ngay cả năng lực trở lại bản thể, đối mặt với Niên tiên sinh cũng không còn!

Lục Lục còn trong không gian thần thức, vội vàng quơ đằng mạn, đem hết khả năng uốn qua uốn lại, cung cấp sinh mệnh nguyên khí cuồn cuộn không dứt, đáng tiếc với trạng thái hiện tại của Vân Dương mà nói, cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, kém xa tốc độ tiêu hao.

Lục Lục chỉ có thể vận chuyển hết công suất, ngay cả dây leo cũng dần hét rút, tận lực giảm bớt tiêu hao, cực hạn viện trợ Vân Dương!

Tuy nhiên có như vậy cũng chỉ có thể giúp Vân Dương kéo dài hơi tàn, không thể ảnh hưởng tới đại cục. Vân Dương không ngừng thụ thương, thần hồn cũng không ngừng hao tổn, Lục Lục càng lúc càng uể oải.

Hiển nhiên, dù Lục Lục trong không gian dị độ, nhưng thể xác tinh thần Vân Dương mới là căn bản của nó, một khi Vân Dương không còn, nó cũng bởi đó chôn vùi!

Vân Dương nằm dưới mặt đất, mặc dù không ngừng bị thương mà thân hồn đều tổn, nguy cảnh vạn phần, nhưng trong lòng lại thầm bội phục vị Niên tiên sinh ở trên.

Người này, kiên trì như vậy, thực đáng khâm phục.

Chỉ có điều, trong lòng Vân Dương hắn còn có một cảm giác mơ hồ quái dị.

Vị Niên tiên sinh này... Có vẻ như quá rảnh rỗi?!

Niên tiên sinh là ai? Là Tứ Quý lâu chi chủ!

Là chủ thương của Ngũ đại Tôn giả, tứ phương Tôn chủ, rất nhiều Thiên cảnh cao thủ, vô số tu sĩ cao cấp!

Có được thực lực đỉnh cao sánh ngang với thiên hạ đệ nhất Lăng Tiêu Túy!

Người như vậy, tự mình xuất thủ nhằm vào hắn, thực sự quá coi trọng hắn!

Chỉ có điều, chỉ lấy thân phận trước mắt của hắn mà nói, dùng thủ đoạn như vậy để ngăn chặn hắn, ngoại trừ có chút đại tài tiểu dụng, tựa hồ cũng quá hạ giá trị bản thân a?

Lấy cái nhìn của Vân Dương, chỉ có hành động vừa hiện thân đã giải nguy cho tứ đại tôn chủ, một kích trọng thương lão Mục, một chưởng đẩy lui Lôi Động Thiên, sau khi đắc thủ lập tức dừng lại, để cho thủ hạ giải quyết, phong độ như vậy mới hợp với thân phận chủ nhân tổ chức hùng mạnh nhất thiên hạ!

Mà đối với một kẻ tu vi Thiên cảnh sơ giai như hắn, hẳn phải một kích không trúng, lập tức không thèm để ý, quay đầu mà đi mới phải!

Về phần mở miệng nói những ngôn từ ác độc, kích thích kia, càng không thể xuất hiện... Trên người có thân phận như Niên tiên sinh.

Nói tóm lại một câu, Niên tiên sinh mà hắn thấy, những hành vi mà đối phương làm cùng với ấn tượng trước kia... Thực sự hoàn toàn khác biệt, rất không tương xứng!

Trên điểm này, Vân Dương thậm chí có chút khinh thị.

Biết rõ tốn công vô ích, lại cũng cứ líu lo không ngừng, ngươi mẹ nó đến cùng rảnh rỗi cỡ nào, chẳng lẽ mấy trăm năm không ai nói chuyện sao?

Nhưng, bất kể thế nào, tu vi kinh thiên động địa, kinh hãi thế tục của đối phương còn đặt ở đó, không thể nghi ngờ.

Hắn là cao thủ đệ nhất trong những cao thủ mà Vân Dương từng thấy, không thể tranh cãi!

Mà trong lúc Vân Dương sắp tuyệt vọng, thậm chí chỉ kém nửa cước...

Đột nhiên cảm nhận một cỗ thần niệm khổng lồ phô thiên cái địa, mơ hồ ba động.

Tựa như... Một nhân vật phi thường mạnh mẽ, đột nhiên đến.

Là ai?

Là địch hay là bạn?!

Vân Dương mừng rỡ.

Chẳng lẽ mệnh ta chưa đến tuyệt lộ, lúc này lại có chuyển cơ hay sao?

Nhưng người đến rốt cục là ai?

Vậy mà không bị Niên tiên sinh động sát thủ, khẳng định phải có thân phận rất cao!

Đến cùng là... Lăng Tiêu Túy? Hay là Quân Mạc Ngôn?

Lại hoặc là Lôi Động Thiên dẫn người tới báo thù?

Vô luận là ai trong ba người này, đều đại biểu còn có biến số!

Thế nhưng khiến Vân Dương vô cùng thất vọng, thần niệm bên trên vô cùng bình thản, hoàn toàn không có chút không khí giương cung bạt kiếm, hiển nhiên không hề có ý tranh chấp.

Ngay khi Vân Dương thất vọng, tâm tư dần dần rơi vào bụi bặm, chỉ thấy tiếng Niên tiên sinh âm vang:

- Sao ngươi lại tới đây?

Nghe lời này, hẳn là người quen của Niên tiên sinh?

Là địch nhân sao?

Vân Dương càng thêm tuyệt vọng.

Một Niên tiên sinh, đã đủ để hắn chết không chỗ chôn, lúc này lại tới một cái nữa?

Nhưng đối phương cũng không lên tiếng, chỉ có thần niệm ba động lại lớn hơn mấy phần. Vân Dương đoán chừng người kia đang dùng mật ngữ truyền âm giao lưu với Niên tiên sinh.

Sự thực chính là như vậy, bởi vì thanh âm của Niên tiên sinh cũng lập tức biến mất theo.

Xem ra, hai người này đều là hạng người cẩn thận, cho dù đứng trước không khí đặc biệt như vậy, cũng chọn dùng truyền âm nói chuyện với nhau.

Vân Dương càng thêm hiếu kỳ, đến cùng người tới là ai, có thể khiến Niên tiên sinh phản ứng như vậy?

Mặc dù đối phương chưa rõ lập trường đối địch, nhưng Vân Dương nghĩ kỹ phân nửa là địch không phải bạn. Có điều đứng trước tình cảnh tồi tệ đến cực điểm này, có thể một tên địch nhân cũng không phải chuyện gì to tát, nhất là sau khi người này đến, còn có thể tạo thành một tia chuyển cơ cho Vân Dương!

Vân Dương mạnh mẽ ổn định tâm thần, tập trung toàn bộ số thần thức không nhiều sót lại, cảm ứng thần niệm ba động trên mặt đất, trong lúc nhất thời miên man bất định.

Sở dĩ hắn làm như thế, bởi lúc này, Niên tiên sinh hoàn toàn không xuất kiếm, có thể nói là lúc thoải mái nhất cho hắn.

Lục Lục mượn cơ hội này cực tốc vận chuyển sinh mệnh năng lượng, Vân Dương tận dụng thời cơ, tinh thần phấn chấn thừa dịp khó được, trắng trợn hấp thu năng lượng mà Lục Lục truyền tới, tận sức hồi phục thần niệm thân thể, coi như không dám thử phá vây, chí ít cũng có thể mượn chút thời gian giảm xóc, tăng chút vốn liếng tiếp tục quần nhau với Niên tiên sinh!

Thu được cơ hội hồi phục, cảm nhận thân thể mình, giật mình phát hiện thân thể như sa mạc khô cạn trăm năm của hắn, giờ phút này cảm nhận được sinh mệnh năng lượng như núi kêu biển gầm xông tới, nhưng trong nháy mắt đã bị hấp thu, cơ hồ vẫn không chút khởi sắc.

Loại trạng thái này kéo dài tới thời gian nửa chén trà nhở, hắn mới cảm thấy như được sống lại, thế nhưng cả người vẫn suy yếu tới cực điểm.

May mà thần niện bên trên vẫn tiếp tục ba động, hai người vẫn đang giao lưu, chưa tiếp tục nhằm vào Vân Dương.

Cũng không biết hai người trên kia nói gì mà lâu vậy.

Vân Dương càng lúc càng hiếu kỳ, đến cùng người đến là ai?

Nhìn quanh thiên hạ hiện nay, có thế nói chuyện với Niên tiên sinh lâu như vậy, hết thảy cũng không có mấy người a?!

Vân Dương bỗng xuất hiện một chút cảm giác đặc dị, người mới xuất hiện này, chẳng những có thân phận trọng yếu, chỉ cợ...

Còn có quan hệ với hắn!

Sau đó.

Thần niệm ba động đột nhiên biến mất, nhưng mà thanh âm xoát xoát lại tăng lên, tăng không chỉ gấp đôi, thậm chí nhiều hơn rất nhiều.

Vân Dương nhạy bén nhận ra hiện thực!

Chẳng lẽ, tận thế của hắn thực sự phải tới sao?!

Thực lực của người tới cực mạnh, coi như không bằng Niên tiên sinh, chỉ sợ cũng không kém là bao. Niên tiên sinh có thêm cường viện như vậy, muốn đối phó hắn lại càng thêm dễ dàng. Mà bây giờ hắn mới hồi được một hơi, căn bản chưa nói tới năng lực thoát khốn!

Có điều kiếm khí cường hoành chưa từng xuất hiện như trong suy nghĩ của hắn, chỉ có tiếng xoát xoát bay tới bay lui vang lên không ngớt, hiển nhiên hai người này đang dùng tốc độ cực đoan để làm một cái gì đó, như vậy... Bọn hắn muốn làm gì?

Đáp án chỉ có một.

Vân Dương lập tức nghĩ tới bốn chữ: “Khống Linh đại trận!”

Lần này Vân Dương triệt để tuyệt vọng, lúc đầu hắn còn trông chờ may mắn, nhưng tình thế đến nước này, quả là một bước cuối cùng, một bước cuối cùng của hắn!

Niên tiên sinh canh ở đây gần tháng, cũng không có làm như vậy. Mà người kia vừa đến, đã lập tức cải biến phương pháp.

Xem ra, cách này là do người này đề nghị.

Trời muốn diệt ta!

“Lục Lục”

“A nha... Nha?”

“Có cách nào, có thể nháy mắt tăng sinh mệnh lăng lượng, để tu vi ta lập tức tăng trưởng hay không?”

Vân Dương lo lắng hỏi.

Đây là biện pháp duy nhất mà hắn có thể nghĩ tới, biết rõ vô căn cứ, nhưng vẫn trồng chờ may mắn.

Đây là hy vọng cuối cùng!

Hi vọng người tới can thiệp, không có. Ngược lại chỉ để đối phương chờ được cường viện.

Tình huống trước mắt, chỉ sợ... Coi như Lăng Tiêu Túy tới, cũng không thể trợ giúp được hắn. Kế sách trước mắt, cũng chỉ có thể cầu sống trong chết, cầu một tia sinh cơ.

“A~~... Nha nha~~...”

Lục Lục biểu hiện rất quỷ dụ, không lập tức phủ định, ngược lại có chút chần chờ.

Vân Dương thấy thế càng thêm lo lắng, thúc dục:

“Đến cùng có hay không? Nếu lần này còn không có, liền thực chỉ còn con đường chết!”

“Nếu ta chết, ngươi cũng khó tránh khỏi a! Lúc này còn do dự làm gì?”

Lục Lục nghe vậy, vẫn chần chờ không quyết, một hồi lâu sau vẫn không trả lời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.