Ta Là Chí Tôn

Chương 728: Chương 728: Vì sao?




Thái tử phiền muộn muốn chết, lòng đầy sợ hãi.

Chuyện này quá đáng sợ.

Nói không chừng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người ta một đao chặt đầu, một mệnh ô hô ai tai…

Khả năng này, triệt để ngưng lại trong đầu Thái tử, khiến hắn nghĩ một chút, cũng đã có xúc động muốn khóc lớn.

Đúng vậy a, đồng thời đối mặt với năm tên sát thủ đỉnh cấp lúc nào cũng có thể đột kích, coi như giờ thuê Lăng Tiêu Túy, Độc Cô Sầu làm bảo tiêu cũng khó mà an ổn, mà bảo tiêu có lợi hại hơn nữa thì cũng chỉ có thể giữ được nhất thời, có thế giữ được cả đời sao?

Hết lần này tới lần khác, giữa Thái tử cùng đám Hận Biệt Ly đã kết thành tử thù không chết không thôi, đời này không thể giải!

Tuy mười vạn sát thủ chết dưới tay đám cao thủ giang hồ, nhưng chiêu cuối của Thái tử, lại đủ để ngũ đại sát thủ đổ mọi cừu hận lên người hắn!

Thái tử phi thở dài, thương hại nhìn Thái tử, sớm biệt chuyện không thể làm, lại vẫn cố chấp làm chuyện xấu, không chịu nhượng bộ, giờ thì hay rồi, tự mình chặt đứt mọi đường lui của mình.

Thậm chí ngay cả sinh lộ cũng tự chặt đứt, còn có thể làm gì?

Chuyện tới nước này, có thể trách được ai?

- Có điều, tình thế này cũng không phải hoàn toàn vô phương cứu chữa.

Thái tử phi thở dài:

- Lúc này, còn có một người có thể thay đổi cục diện, bảo toàn tính mệnh cho hai ta.

Thái tử nghe vậy lập tức mừng rỡ:

- Ai? Phụ hoàng sao? Đáng tiếc, coi như là Phụ hoàng cũng không thể rung chuyển được đám người Hận Biệt Ly!

Thái tử phi chậm rãi nói:

- Người mà thiếp thân muốn nói đến không phải là phụ hoàng, mà là Vân Dương, Vân công tử.

Lời Thái tử phi nói, như lòng trời lở đất, Thái tử lập tức sửng sốt, nửa ngày không nói được gì.



- Thái tử điện hạ tới bái phỏng?

Vân Dương nhìn Lão Mai, khóe mắt đuôi mày có chút kinh ngạc.

- Vâng.

- Mời hắn vào.

Vân Dương khẽ hé nụ cười ý vị thâm trường.

Người này đột nhiên tới đây, tuy có chút ngoài dự liệu, nhưng ngẫm lại cũng lại hợp tình hợp lý!

Vân Tiêu Dao nhìn Vân Dương, khóe môi khẽ giật, rốt cục thở dài:

- Ngươi xử lý đi, ta phải tránh một chút.

Chẳng may Thái tử lại ôm đùi hắn mà cầu xin tha thứ, hắn cũng không biết phải làm thế nào cho phải a? Nói thế nào đi nữa, thì hắn cũng là thúc thúc của Thái tử, máu mủ ruột già…

Vân Dương như cười mà không phải cười:

- Cũng tốt, ngài đi vui vẻ.

Hắn ung dung nói:

- Đối phó với gia hỏa này, ta có kinh nghiệm… rất phong phú a.



- Chỉ cầu mạng sống?

Vân Dương thâm thúy nhìn Thái tử trước mắt.

Hiện tại, đường đường là Thái tử Ngọc Đường, đã hoàn toàn ủ rũ như gà trống bại trận.

- Vâng.

Thái tử vô thần, mảnh dẻ gầy yếu, rõ ràng mới chỉ có hai đêm, một Thái tử phong thần như ngọc, nay lại như già thêm ba mươi năm mươi tuổi, ngai cả hai bên tóc mai cũng bắt đầu xuất hiện hoa râm.

Nửa đời cố gắng dốc sức vì mục tiêu, vốn tưởng rằng đã gần trong gang tấc, muốn trèo lên cũng chỉ dễ như trở bàn tay, thế nhưng mới chỉ một buổi, tất cả đã cuốn theo dòng nước lũ.

Đả kích lớn như vậy, Thái tử điện hạ vốn cũng không phải người tâm trí kiên định, tự nhiên không thể chịu nổi, nếu không phải còn có cọng cỏ cứu mạng là Vân Dương, thì cũng không phải chỉ hôi bại thế này, mà phải là hậm hực thành điên, điên cuồng mà chết!

- Mạng…

Vân Dương trầm ngâm.

Thái tử nói:

- Ta đã viết tấu chương, thỉnh cầu giáng chức Thái tử. Lý do ta cũng đã tìm xong, là do ta không tài không đức, làm điều ngang ngược, phạm thượng làm loạn, khi nam phách nữ, có bệnh nam khoa…

Vị Thái tử này đúng thực là đủ liều, ngay cả lý do có bệnh nam khoa cũng liệt kê ra được, thực đúng là thành ý mười phần!

Nhưng hắn không thể không làm như vậy.

Hoàng đế đã đáp ứng để giang hồ đấu tranh trong đông thành, hắn lại chọc một gậy vào trong. Mặc dù thực sự bị vu oan, nhưng Thái tử biết, bản thân không gột xuống được.

Nhiều người liên hợp như vậy, quân chính song phương liên thủ, coi như thực sự là đen, cũng phải biến thành trắng!

Không cần chứng cứ, cũng không có bất kỳ cơ hội lật bàn nào.

Thái tử đờ đẫn:

- Chỉ cầu Vân công tử có thể đảm bảo tính mệnh cho Cô, còn lại không quan trọng.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Thành ý của Thái tử, ta đã thấy, nhưng còn có một tội danh, ngươi chưa hề nói, chỉ riêng chuyện này, chứng tỏ thành ý chưa đủ.

Thái tử bỗng ngẩng đầu:

- Tội danh gì? Tội danh gì, ngươi cứ nói là được!

- Chuyện mưu hại Cửu Tôn, sao ngươi không nhắc tới? Mặc dù nhận muôn ngàn tội, nhưng không nói tội này, sao có thể nói là thành ý?!

Vân Dương sắc bén, ánh mắt như thiểm điện, ngôn từ như lợi kiếm.

Thái tử nghe vậy như đột nhiên bị kinh lôi oanh đỉnh, tức thời hoa mắt váng đầu, há to miệng, nửa ngày không nói thành lời, kinh hãi nhìn Vân Dương, sắc mặt trắng bệch.

Vân Dương lạnh lùng nhìn vào mắt Thái tử:

- Tuyệt đối đừng hiểu lầm là ta đang lừa ngươi, chuyện Cửu Tôn bị mưu hại, trải qua điều tra từ nhiều hướng, đã sớm có kết luận, bất kỳ là hướng nào, đều không thể thoát được liên hệ với ngươi.

- Mặc dù, trong quá trình này ngươi cũng chỉ bị lợi dụng, nhưng dưới sự che đậy của Tứ Quý lâu, ngươi lại tự cho rằng là ngươi đa mưu túc trí, khống chế toàn cục… ngươi tự cho là mình ngươi chủ đạo chiến dịch Thiên Huyền nhai, kỳ thực mỗi bước trong đó, đều có những người khác vô tình hay cố ý mà thúc đẩy ngươi tiến hành… nhưng mà, suy cho cùng cũng là ngươi làm chuyện này, ngươi ác ý nhắm vào Cửu Tôn, điều này không giả.

- Ta…

Sắc mặt Thái tử trắng bệch như giấy, ánh mắt càng bối rối.

- Ta chỉ hỏi ngươi một câu, vì sao phải mưu tính Cửu Tôn? Vì sao?!

Vân Dương trầm giọng quát hỏi.

- Ngươi là trữ quân, dù Cửu Tôn có lợi hại hơn nữa, thanh danh hơn nữa, thì người cuối cùng nắm trong tay giang sơn này, cũng chỉ có thể là ngươi, có thể nói bọn hắn đang thay ngươi giành thiên hạ.

Vân Dương thực sự không hiểu:

- Vì sao ngươi lại phải tự hủy trường thành? Cho ta một lý do!

Đây là điểm mà Vân Dương khó hiểu nhất.

Tứ Quý lâu mưu hại Cửu Tôn, mục đích rõ ràng, lập trường khác biệt nên không thể tránh được một trận chiến.

Nhưng Thái tử mưu hại Cửu Tôn, lại chẳng khác nào đem cơ nghiệp của mình kéo vào vũng bùn, hiểm hiểm vong quốc, điều này thực nghĩ mãi mà không thông, khiến người khó hiểu!

Thái tử cúi thấp đầu, một hồi lâu sau, mới khàn giọng nói:

- Ta… có một năm, ta nhìn thấy đại ca… ta…

Vân Dương nhíu mày.

Thái tử đưa tay ôm mặt.

- Lúc ấy, từ mấy năm trước phụ hoàng đã sớm tuyên bố, đại cao bạo bệnh bỏ mình… nhưng ta lại thấy đại ca còn sống sờ sờ, đứng trước Ngự Thư phòng của phụ hoàng…

- Lúc ấy ta lập tức ngẩn người, sửng sốt rất lâu…

- Đêm hôm đó, phụ hoàng uống đến say mèm, hắn nhìn ta, trong ánh mắt tràn đầy không cam lòng không tình nguyện… chỉ nói một câu, liền say đến bất tỉnh.

Vân Dương hít một hơi thật sâu:

- Bệ hạ nói gì?

- Lúc ấy phụ hoàng mơ hồ nói… chờ Cửu Tôn dẹp yên thiên hạ, ngươi có bằng lòng chắp tay nhượng hoàng vị?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.