Ta Là Chí Tôn

Chương 877: Chương 877: Xích Tử Chi Tâm




Vân Dương sửng sốt một chút, thầm nghĩ, vì sao? Vừa rồi ta giải thích chưa rõ ràng a?

Hắn vừa sửng sốt, thanh âm ung dung kia lập tức hỏi lần nữa:

- Vì sao?

Vân Dương nghĩ nghĩ, nói:

- Không gì khác, chỉ vì các vị tiền bối đều là nhân vật phong vân, mỗi một người đều là tồn tại thuộc về truyền thuyết. Tuy Vân mỗ bất tài, cũng tự nhận có thể được ghi vào cố sự ở Thiên Huyền đại lục này. Vân mỗ cũng là người, cũng có một ngày sẽ chết.

Hắn cười nhạt:

- Nếu sau khi ta chết, thi thể của ta bị kẻ có tâm lấy được, từng khối từng khối hài cốt bị lấy ra luyện công... Vân mỗ tự thấy không thể chịu đựng được. Cho nên, ta cảm thấy các vị tiền bối cũng tương tự không thể chịu đựng được.

- Vì thế... Có chuyện hôm nay.

Giải thích xong xuôi một phen này, Vân Dương mới chợt nhớ tới: A? Vừa rồi là ai nói chuyện?

Nơi đây rõ ràng là không gian bí mật đoạn tuyệt với nhân thế, sao lại có tiếng người nói chuyện?

Vừa rồi mình đã thi triển thần thức kiểm tra... Như vậy, vừa rồi ai đã phát ra tiếng?!

Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương lập tức rùng mình, ngẩng đầu nhìn.

Chỉ nghe thấy trên không truyền đến một tiếng thở dài sâu thẳm, lập tức có thêm một trận thanh âm thở dài nổi lên.

Không gian yên tĩnh không có một ai này, trong lúc nhất thời dường như xuất hiện thanh âm mấy trăm người, mấy ngàn người, mấy vạn người cùng nhau thở dài.

Vân Dương càng cảm thấy rùng mình, toàn thân nổi lên từng tầng da gà.

Nơi đây chợt nổi lên tiếng gió ào ào, nhưng không phải Vân Dương gây ra, mà là..

Trước mặt Vân Dương, mắt thường có thể thấy được, từng cơn lốc nhỏ xuất hiện, cuốn lấy rất nhiều Thần Cốt Vân Dương mới vừa lấy ra, chậm rãi di chuyển đến từng tòa Thần Mộ.

Trong chốc lát, di cốt đã bị thất linh bát toái trong những Thần Mộ này, cũng bắt đầu khôi phục hoàn chỉnh.

Vẫn là thanh âm sâu thẳm trước đó:

- Đa tạ ngươi, người trẻ tuổi... Đã nhiều năm trôi qua... Rốt cuộc cũng có một người thế này xuất hiện, thiên ý trêu người, tạo hóa trêu ngươi, cuối cùng cũng có một phần thiện ý...

- ... Trong thiên địa này, chính nghĩa chưa từng thiếu, thiện ý chưa từng phai. Cuối cùng vẫn tồn tại... Lòng ta rất an ủi!

Gió ung dung, mây mịt mù.

Trong thoáng chốc, một trận biến ảo khó hiểu, Vân Dương giật mình, tất cả mọi thứ bản thân thấy trước mắt, trong nháy mắt biến đổi.

Không gian vốn đổ nát hoang vu, trong nháy mắt, thế mà trở thành trời cao vạn trượng, điện ngọc lầu son, mây bay lượn lờ, Long Phượng quần quanh... Tử khí lan tỏa, cảnh sắc tráng lệ.

Trong một mảnh mây bay lượn lờ, hiện ra vô số cung điện nguy nga, rõ ràng là một phương dị giới.

Phương kia chợt lóe bóng ảnh, dường như xuất hiện vô số bóng người, nhưng lại lập tức biến mất, như vô số Kim Giáp Thần Tướng, thủ hộ cung điện uy nghiêm chợt hiện trên không trung.

Một trận mây trắng bay tới trước mặt, đột nhiên huyễn hóa thành một lão giả siêu nhiên thoát tục, lão giả râu bạc tóc trắng, tiên phong đạo cốt.

Vân Dương có nhãn lực bậc nào, càng là đại hành gia am hiểu mây trời biến ảo, lập tức phán đoán ra, thân thể của lão giả này căn bản chính là tịch vân và vân vụ biến thành, không chút cảm giác chân thực, nhưng bản chất của nó lại khác biệt với dị năng vân tướng của chính mình, vô cùng khó hiểu.

- Người trẻ tuổi, không tồi.

Hình ảnh lão giả trên không trung than thở nói:

- Không biết qua bao nhiêu năm, lần đầu tiên nhìn thấy người như ngươi. Rất tốt, tu vi không tầm thường, tâm địa càng không tầm thường.

Vân Dương vừa muốn mở miệng nói vài câu khiêm tốn, lão giả kia lập tức khoát tay, chặn ngay lời hắn:

- Người thanh niên, lão phu không có nhiều thời gian. Chỉ có thể nói ngắn gọn, cho nên... Ta hi vọng ngươi có thể bình tĩnh nghe ta nói.

Trong lúc nhất thời, Vân Dương chỉ cảm thấy bản thân như ở trong mộng, tâm tư mờ mịt hư ảo.

Mà thanh âm của lão giả lại lần nữa phiêu miểu vang lên.

- Ngươi nói không sai, tôn nghiêm cường giả, không cho phép kẻ khác khinh nhờn. Chúng ta đều là người cả đời cao cao tại thượng, thi thể của mình bị người khác giày xéo, sao có thể cam tâm?

- Nhưng không cam tâm, lại có thể làm sao?

Hắn thở dài một tiếng, nói:

- Nếu ngươi là người tu hành, hiện tại đã ở cảnh giới đủ cao, chắc ngươi biết một đạo lý, có một phương đất, tất có một phương trời.

- Có một phương đất, tất có một phương trời, đạo lý dễ hiểu, chính là vùng thiên địa này có nhân loại tồn tại, tương ứng, cũng tồn tại một Thiên Đình... Mà cái gọi là Thần Tiên, chính là người trong Thiên Đình đắc đạo thăng tiên.

- Người Thiên Đình khống chế tất cả khí vận họa phúc trong nhân gian, đây là định số, là định số không ai có thể thay đổi từ khi thiên địa hình thành.

- Thế nhưng, những Chúa Tể đại địa, Chân Tiên đắc đạo ngự trị một phương như chúng ta,... Lại vì một biến cố nhân gian, một trận đại loạn giang hồ nhiều năm trước... Sụp đổ!

- Ai nói định số không thể thay đổi, chỉ là thực lực không đủ, uy năng không vừa... Nhân gian đại loạn, mà chúng ta chỉ lo an hưởng sống qua ngày, cũng chưa từng can thiệp, đến nỗi, quân chủ nổi trận lôi đình, cho là chúng ta thất trách, không xứng hưởng thụ Thiên Vị này... Ngày đó, quân chủ đại nhân trong cơn nóng giận đã vượt giới đến đây, lật tay giương chỉ, Thiên Đình sụp đổ, đại địa phân ly!

- Tất cả thành viên Thiên Đình, đều thân tử đạo tiêu trong biến cố này... Chỉ còn lại từng đống thi cốt, chồng chất ở không gian hoang vu này... Ngay cả tinh khí thần còn sót lại, cũng bị rút ra ngoài, nhằm duy trì họa phúc thiện ác ở đại lục này, duy trì cái gọi là mặt trời sáng tỏ...

- Có điều, dù chúng ta để lại không ít tinh nguyên khí, nhưng vẫn là cây không gốc rễ, nước không ngọn nguồn. Chắc chắn không thể duy trì lâu dài, cho đến ngày nay, tất cả đồng liêu đều đã dầu hết đèn tắt, nỏ mạnh hết đà.

- Tin chắc không quá trăm năm nữa, sẽ là Chư Thần tận thế cuối cùng, không còn thần tích.

- Tất cả mọi người bị chôn ở chỗ này, vùi ở nơi khác thường gió thổi cắt mặt này...

- Nơi đây một mặt nối liền Huyền Hoàng giới, một mặt nối liền Thiên Huyền đại lục, là một trong số ít địa phương nối liền Huyền Hoàng giới cùng Thiên Huyền đại lục, hoặc có thể nói, đây là một trạm trung chuyển liên thông hai giới.

- Nhưng cũng bởi vì điểm ấy, di cốt của chúng ta có thể bị người phát hiện bất kỳ lúc nào... Càng dụ hoặc, vì mỗi một người tu hành nhìn thấy Thần Cốt đều hiểu: Chỉ cần đạt được thần cốt, dung nhập bản thân, sẽ có hi vọng thành tựu cảnh giới Chân Tiên, tu luyện tiến nhanh!

Trong thanh âm tràn đầy thê lương:

- Chúng ta đều là nhân vật ngự tại cửu thiên, tất nhiên từng người cũng đều ngạo cốt hào hùng. Ai nguyện ý nhìn thấy sau khi mình ngã xuống, thi cốt còn bị kẻ khác tàn phá, lấy đi luyện công? Anh hùng một đời, rõ ràng đứng trong hàng ngũ Chân Tiên, cuối cùng lại rơi vào kết cục bi thảm, không còn nửa miếng hài cốt!

- Nhưng kết cục này chính là hậu quả quân chủ đại nhân muốn chúng ta tự nhìn, tự thể nghiệm, luôn luôn dõi mắt quan sát thi thể của mình bị kẻ khác lấy đi, bị người lợi dụng, bị đám người mà chính mình đã từng chân tâm thủ hộ lấy đi luyện công, nhưng lại không thể phản kháng được gì!

- Còn nhớ lúc ấy, quân chủ đại nhân đã nói một câu: Đến một ngày, nếu có người tu hành mang xích tử chi tâm, có thể không màng dụ hoặc thành tựu Tiên Nhân, đã đạt được Thần Cốt nhưng lại lựa chọn trả về... Đó sẽ là ngày các ngươi được giải thoát!

- Chỉ cần người này tìm lại đầy đủ Thần Cốt, trả về toàn bộ, Thiên Đình sẽ có thể khôi phục như lúc ban đầu! Không chỉ thế, các ngươi cũng có thể khôi phục bản thể, một lần nữa ngồi lên Thiên Vị!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.