Ngày đó, sau khi Tiết Vương phi trở lại Tiết Vương phủ, Vu ma ma còn chưa kịp bẩm báo với Tiết Vương phi chuyện Tiết U Nhiễm mang Tư Nguyệt đi. Tiết U Nhiễm đã đi trước một bước lôi kéo Tiết Kỳ Văn đến xin thứ tội. Sở dĩ lôi kéo huynh trưởng đại nhân nhà mình, đơn giản là bởi vì Tiết U Nhiễm không muốn đơn độc bị mẫu phi mắng. Có vị Tuyên thành tiểu Bá Vương luôn gây chuyện thị phi ở đây, trọng điểm của mẫu phi nhất định sẽ chuyển đến trên người huynh trưởng đại nhân.
Tiết Kỳ Văn rất bất đắc dĩ. Hắn vốn là không muốn đi, nhưng là vẻ mặt 'có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu' của U Nhiễm ép hắn không thể không đi. Thôi thôi, ai bảo hắn có một muội muội như vậy đây! Đi thì đi thôi! Nhưng thật ra Vu ma ma đó, lại dám công khai tìm U Nhiễm tra. Xem ra, có vài người bắt đầu không nhịn được.
Hai huynh muội khó có được cùng xuất hiện, Tiết Vương phi rất là vui vẻ. Sau khi thuận miệng nói mấy câu U Nhiễm không hiểu chuyện, liền cho qua chuyện này không nói đến. Một bên Vu ma ma lại rất muốn xen vào nói chút gì. Nhưng là chống lại ánh mắt tự tiếu phi tiếu kia của Tiểu Vương gia, bà há miệng, cuối cùng vẫn là đem toàn bộ lời muốn nói ra miệng nuốt trở vào.
Đối với việc Vu ma ma thức thời, Tiết Kỳ Văn nhướn mi, cái gì cũng chưa nói. Một bên Tiết U Nhiễm thấy cảnh này, còn lại là cười mà không nói, tiếp tục nghe mẫu phi dạy. Trong lòng không khỏi thầm than huynh trưởng đại nhân nhà mình dùng được a! Chỉ là một ma ma mà thôi, hoàn toàn không phải là đối thủ của Tiểu Vương gia nhà chúng ta. Đâu giống như Tiểu Quận chúa nàng, còn phải lãng phí nhiều nước bọt như vậy mới có thể trấn áp được Vu ma ma này.
Ngày hôm sau, Tần Trạch Dật đúng giờ đến Tiết Vương phủ. Có lúc Tiết U Nhiễm thật sự rất bội phục ý chí và sự nhẫn nại của Tần Trạch Dật. Rõ ràng là nữ tử mình không thích, còn phải cố ép mình chung đụng ba tháng. Thậm chí, vì để cho nữ tử này cam tâm tình nguyện vì mình mà gả cho người khác, còn phải làm bộ nhu tình mật ý đối đãi nàng. Suy nghĩ một chút đã cảm thấy bị tội.
"U Nhiễm, hôm qua muội ra phủ?" Câu nói đầu tiên sau khi Tần Trạch Dật ngồi xuống chính là hỏi thăm Tiết U nhiễm đi đâu.
"Nếu Thái tử điện hạ đã biết, làm sao phải hỏi nhiều?" Nghe giọng điệu giống như vô ý của Tần Trạch Dật, Tiết U Nhiễm rất không nể tình đâm thủng dối trá của hắn.
"Thái tử ca ca chỉ quan tâm U Nhiễm thôi, không phải có ý muốn thăm dò hành tung của U Nhiễm." Sau nửa tháng ở chung, Tần Trạch Dật đã thành thói quen Tiết U Nhiễm gọi hắn là Thái tử điện hạ. Cái loại giọng điệu lành lạnh trên mặt tràn đầy tôn tính, trên thực tế lại ngầm có ý xa cách.
Bây giờ hứng thú lớn nhất của Tần Trạch Dật chính là đến Quận chúa các, chẳng biết từ lúc nào đã biến thành hắn muốn nghe Tiết U Nhiễm gọi hắn một tiếng 'Thái tử ca ca'. Mặc dù, cách xưng hô này mỗi ngày Tâm Lam cũng kêu vô số lần. Nhưng là, Tần Trạch Dật đột nhiên bởi vì Tiết U Nhiễm không gọi hắn như vậy hắn lại cảm thấy rất không được tự nhiên. [tên này có bệnh :( ]
Còn nhớ rõ khi còn bé, Tiểu Đoàn tử phấn nộn luôn đuổi theo phía sau của hắn ngọt ngào gọi hắn 'Thái tử ca ca'. Không biết tại sao, những kí ức đã sớm quên lãng kia gần đây lại thường xuyên hiện lên ở trong đầu Tần Trạch Dật. Có lẽ là bởi vì mất đi mới biết quý trọng đi! Trước kia đều là U Nhiễm đuổi theo hắn chạy, bây giờ đột nhiên không đuổi theo, Tần Trạch Dật cảm thấy không quen.
"Thái tử điện hạ thích là tốt rồi." Tiết U Nhiễm cũng không tin tưởng Tần Trạch Dật hỏi nàng đi chỗ nào không có bất kỳ mục đích gì. Cũng chỉ là vì để nắm chặt thời cơ, triệt để lợi dụng nàng mà thôi.
"Hình như dạo này U Nhiễm rất thích ra phủ? Ở trong phủ buồn bực?" Không định tiếp tục truy cứu chuyện ngày hôm qua, Tần Trạch Dật cười hỏi. Nếu như hắn có thể vì U Nhiễm tranh thủ được đặc quyền có thể tùy ý ra phủ, không biết U Nhiễm có thể cùng hắn gần gũi một chút hay không.
"Bên ngoài chơi rất vui." Không xác định được Tần Trạch Dật đánh cái chủ ý gì, Tiết U Nhiễm thuận miệng nói.
"Nếu như U Nhiễm thích, vậy thì cứ đi đi! Sau đó Thái tử ca ca sẽ nói chuyện này với Tiết thẩm thẩm giúp muội." Dù sao sau này U Nhiễm sẽ phải gả vào Sở gia, đi ra ngoài học nhiều thêm kiến thức cũng tốt. Tránh cho tương lai đến Sở gia, U Nhiễm không thích ứng được. Khó được Tần Trạch Dật vì Tiết U Nhiễm suy nghĩ một lần.
"Vậy thì đa tạ Thái tử điện hạ rồi." Có Tần Trạch Dật ra mặt, mẫu phi cũng sẽ không phản đối. Như vậy, sau này nàng muốn đi tìm phu quân sẽ dễ dàng hơn nhiều. Nghĩ đến đây, Tiết U Nhiễm không tự chủ được cho Tần Trạch Dật một nụ cười thật lòng.
"U Nhiễm vui vẻ là được rồi." Thật lâu chưa từng thấy nụ cười không mang theo bất kỳ khách sáo nào như vậy của U Nhiễm, Tần Trạch Dật hơi có chút ngẩn ra. Tiết Vương phủ Tiểu Quận chúa, thật sự là một nữ tử vô cùng xinh đẹp. Trước kia ngày ngày nhìn, ngược lại bỏ quên.
Sau hơn nửa ngày, tâm tình của Tiết U Nhiễm rất tốt. Đối với Tần Trạch Dật sắc mặt cũng không còn lạnh nhạt như trước nữa, làm cho Tần Trạch Dật đột nhiên cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh. Không khí giữa hai người hơi chút hài hòa đứng lên, không hề lại giống như trước bằng mặt mà không bằng lòng.
Thật ra thì, Tiết U Nhiễm chỉ là không rảnh quan tâm đến Tần Trạch Dật mà thôi. Ngày hôm qua sau khi trở lại, nàng vẫn bị vây vào trạng thái không yên lòng. Hôm nay là mười một, ngày mười năm là lại có thể nhìn thấy phu quân. Chính là không biết phu quân sẽ chuẩn bị đáp lại lễ gì cho nàng. Tiết U Nhiễm thật lòng chờ đợi Sở Lăng Húc có thể cho nàng một kinh hỉ. Nàng tin tưởng, chỉ cần Sở Lăng Húc để tâm, kinh hỉ tuyệt đối sẽ không phải không có. Cho nên, Tiết U Nhiễm chỉ cầu xin nàng ở trong lòng Sở Lăng Húc có một chút xíu khác biệt.
Đối với việc phải tặng lại lễ vật gì cho Tiết U Nhiễm, Sở Lăng Húc quả thật là bị khó khăn. Hắn lật lần lượt tất cả những đồ trân quý, nhưng lại không phát hiện bất kỳ thứ gì thích hợp có thể làm quà đáp lễ cho Tiết tiểu thư. Suy nghĩ một chút, vật trân quý của hắn nào có cái nào bằng ngọc phẩm của Tiết tiểu thư? Cực kỳ bất đắc dĩ, Sở Lăng Húc không thể làm gì khác hơn là đi Ngọc hiên các thử vận khí một chút.
"Chủ tử, ngài đã đến. Hôm qua mới đến một nhóm trân phẩm. Tiểu nhân đặ biệt lưu lại toàn bộ cho ngài. Ngài có muốn xem một vài món hay không?" Vừa thấy được bóng dáng của Sở Lăng Húc, Lý chưởng quỹ của Ngọc hiên các lập tức tiến lên đón. Chủ tử yêu thích ngọc phẩm, mọi người đều biết. Cho nên mỗi lần có hàng mới, hắn cũng sẽ lưu lại cho chủ tử. Đợi sau khi chủ tử chọn xong, lại đem ngọc phẩm còn dư lại bày ra bán.
Ngọc hiên các thường sẽ có hàng mới đến, Sở Lăng Húc cũng không cảm thấy có cái gì ngoài ý muốn. Gật đầu một cái, Sở Lăng Húc ôm một tia hi vọng đi theo Lý chưởng quỹ đi vào phòng trong.
Lần này Lý chưởng quỹ lấy ra không ít ngọc phẩm, Sở Lăng Húc mở ra từng hộp. Giống như mọi khi, đều là chút ngọc bội cùng vòng ngọc, Sở Lăng Húc có chút thất vọng. Lúc đang chuẩn bị buông tha, vật trong hộp cuối cùng đưa đến lực chú ý của Sở Lăng Húc.
Di? Đây là bạch ngọc? Bạch ngọc cùng điền ngọc đều là thượng phẩm, mà trước mắt Sở Lăng Húc chính là một miếng ngọc thạch hình giọt nước và một đôi khuyên tai bạch ngọc hình giọt nước. Miếng ngọc thạch dùng một sợi dây màu đỏ xâu, màu sắc trắng noãn, tính chất tinh khiết mà lại nhẵn mịn, sáng bóng dễ chịu, vừa nhìn là biết hàng cao cấp khó có được. Khuyên tai bạch ngọc hiển nhiên là cùng một tính chất giống như ngọc thạch, phối hợp rất là hài hòa. Nhìn vật trong hộp, Sở Lăng Húc thở phào nhẹ nhõm: Hắn cuối cùng cũng tìm được quà đáp lễ.
"Chủ tử, bộ ngọc phẩm này chính là mặt hàng tốt nhất mà Ngọc hiên các chúng ta chưa từng có. Miếng ngọc thạch hình giọt nước này thật đúng là hiếm thấy. Càng đáng quý hơn chính là, còn đồng bộ với khuyên tai hình giọt nước. Nếu là muốn đưa cho người trong lòng, bộ ngọc phẩm này tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất!" Thấy chủ tử nhà mình vẫn nhìn chằm chằm vào ngọc phẩm trong hộp, Lý chưởng quỹ tiến đến gần nói. Chẳng lẽ chủ tử muốn cầm bộ ngọc phẩm này đưa cho Tiêu tiểu thư? Tiêu tiểu thư thật đúng là có phúc khí. Bảo bối hiếm thấy như vậy cũng đưa cho nàng.
Sở Lăng Húc vừa mới cầm miếng ngọc thạch hình giọt nước lên, liền nghe thấy Lý chưởng quỹ nói cái gì mà muốn tặng cho người trong lòng. Trong bụng vừa động, trên mặt lại vẫn ôn hòa như cũ. Không phải là đưa cho người trong lòng, chỉ là đưa cho một vị tiểu thư tuyệt sắc mà thôi. Sở Lăng Húc lẳng lặng nhìn miếng ngọc thạch trong tay một lúc lâu, sau đó đem ngọc thạch thả lại trong hộp. Ngay cả khuyên tai trong hộp cũng cầm đi.
"Chủ tử dự định là chỉ cần bộ bạch ngọc này? Những thứ khác tiểu nhân đã có thể bày toàn bộ ra bán chưa?" Thấy Sở Lăng Húc chuẩn bị rời đi, Lý chưởng quỹ không xác định hỏi.
"Ừ." Sở Lăng Húc không nói gì thêm, đáp một tiếng sau đó bước nhanh rời đi. Đây là lần đầu tiên trong đời hắn lựa chọn lễ vật cho nữ tử, chỉ mong Tiết tiểu thư sẽ thích.
Ngày mười năm tháng năm, sáng sớm Sở Lăng Húc liền mang theo lễ vật đáp lễ ra cửa. Đi đến phòng bao lần trước, Sở Lăng Húc trong lòng có chút thấp thỏm. Tiết tiểu thư có thể hay không đúng hẹn đến trước? Lại có thể hay không thích quà đáp lễ của hắn?
Tuy nói ngày đó Tần Trạch Dật thật đúng là cùng mẫu phi nói chuyện hi vọng cho phép nàng ra phủ, nhưng là mẫu phi vẫn lấy lý do nàng là khuê nữ không nên một mình ra cửa để trả lời Tần Trạch Dật. Chỉ có điều, ngại vì mặt mũi của Tần Trạch Dật, mẫu phi vẫn là thả ra. Ít nhất cho phép nàng thỉnh thoảng ra phủ hóng mát một chút, dĩ nhiên số lần hóng mát này tuyệt đối không thể nhiều.
Biết mẫu phi đối với nàng đã rất khoan dung, Tiết U Nhiễm không có bất kỳ không hài lòng. Sau khi ngoan ngoãn ở trong phủ ngây người mấy ngày, nàng ra phủ theo lời hóng mát của mẫu phi. Hôm qua nàng có báo trước cho huynh trưởng đại nhân hôm nay nàng ra phủ, xin huynh trưởng đại nhân giúp nàng kéo Tần Trạch Dật. Không được để cho Tần Trạch Dật đi Quận chúa các tìm nàng.
Vốn là Tiết Kỳ Văn không yên tâm U Nhiễm một mình ra cửa, nhưng là U Nhiễm bảo đảm sẽ mang theo Tề Phong. Đối với Tề Phong, Tiết Kỳ Văn vẫn là rất tín nhiệm. Vì vậy, ở dưới sự uy hiếp và dụ dỗ của U Nhiễm, Tiết Kỳ Văn đáp ứng yêu cầu của nàng. Nếu U Nhiễm nói không thích Thái tử, như vậy giúp nàng ngăn cản Thái tử cũng không phải là không thể. Vốn không muốn nhúng tay vào chuyện tình cảm giữa muội muội của mình và Tần Trạch Dật, nhưng cuối cùng Tiết Kỳ Văn vẫn nghiêng về phía muội muội nhà mình.
"Sở công tử, ngượng ngùng, để cho huynh chờ lâu." Vừa bước vào Khách Duyệt lâu liền được chưởng quỹ báo cho chủ tử nhà ông chờ đã lâu, Tiết U Nhiễm vội vàng bước nhanh chạy đến.
"Tại hạ cũng chỉ ngồi ở đây chờ một lát, cũng không quan trọng. Tiết tiểu thư không cần vội vàng như vậy." Nhìn thấy vẻ mặt của Tiết U Nhiễm có chút lo lắng, trong giọng nói của Sở Lăng Húc lộ ra một tia quan tâm. Vạn nhất không cẩn thận bị ngã dập đầu thì sao bây giờ? Cũng không phải là không có tiền lệ!
"Ừ. Lần sau tiểu nữ sẽ chú ý." Nghe ra Sở Lăng Húc quan tâm, Tiết U Nhiễm gật đầu như giã tỏi nói. Mỗi lần phu quân đối với nàng hơi thân thiết một chút, nàng liền không nhịn được muốn vứt hai chữ 'tiểu nữ' khiến người chán ghét kia đi. Rõ ràng cũng đã gặp mặt ba lần, còn phải tự xưng ' tiểu nữ' 'tiểu nữ'. Tiếp tục như vậy, lúc nào mới có thể đến gần phu quân? Nàng quyết định, sau này sẽ lấy tự xưng là 'ta'. Xem phu quân phản ứng thế nào rồi hãy nói.