Ta Là Chính Thê Của Chàng

Chương 34: Chương 34




Ngày mười bảy tháng sáu, trời trong nắng ấm. Tần Trạch Dật lần nữa đại giá đến Tiết Vương phủ.

Thái tử điện hạ một thân lạnh lẽo vừa xuất hiện, Tiết Kỳ Văn liền cười nghênh đón: “Trạch Dật, huynh mỗi ngày đều tới Tiết Vương phủ chúng ta báo danh. Chúng ta đều là thụ sủng nhược kinh a!”

“Phải không? Sợ là có người ước gì ta không đến.” Bí hiểm nhìn Tiết Kỳ Văn, Tần Trạch Dật nhàn nhạt trả lời.

“Làm sao có thể? Ai có lá gan lớn như vậy? Thái tử điện hạ nhất định phải nói rõ cho ta biết. Tiết Vương phủ chúng ta vẫn còn có người làm làm càn như vậy? Tiểu Vương gia ta không thể chấp nhận được người như thế ở lại Tiết Vương phủ, đuổi ra ngoài!” Nhìn chung quanh một lượt, Tiết Kỳ Văn cả giận nói. Trực tiếp đẩy tới trên người người làm, hoàn toàn không cho Tần Trạch Dật cơ hội mượn đề tài nói chuyện của mình. Trong bụng thầm mắng Tần Trạch Dật không thức thời. Biết U Nhiễm nhà ta không muốn gặp ngươi, ngươi còn luôn tới?”

Dừng một cái, Tần Trạch Dật nói sang chuyện khác: “U Nhiễm đâu? Ở Quận chúa các?”

“Không có ở đây.” Lắc đầu một cái, Tiết Kỳ Văn vẻ mặt đương nhiên.

“Đi ra ngoài?” Nghe được lời của Tiết Kỳ Văn, sắc mặt Tần Trạch Dật trầm xuống. Lại đi ra ngoài? Ở chung một chỗ với Sở Lăng Húc?

‘Ừ. Sáng sớm liền ra cửa.” Tiết Kỳ Văn cười híp mắt gật đầu một cái.

“U Nhiễm là Tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ, vẫn là ít đi ra ngoài cho thỏa đáng.” Không hề che giấu lửa giận trong lòng nữa, Tần Trạch Dật trực tiếp đem suy nghĩ trong lòng nói ra.

“Trong ngày thường U Nhiễm đi ra ngoài chơi huynh không phản đối, còn đi tìm mẫu phi nói tốt giúp con bé. Hôm nay con bé đi ra ngoài làm chính sự, huynh ngược lại lại chỉ trích? Nếu như huynh biết con bé đi ra ngoài làm cái gì, chỉ sợ huynh sẽ lập tức trốn xa, không bao giờ lại tới Tiết Vương phủ chúng ta nữa.” Hoàn toàn không để ý Tần Trạch Dật không đè nén bất mãn nữa, Tiết Kỳ Văn thần bí nói.

“Nàng đi làm chuyện gì?” Bị lời của Tiết Kỳ Văn khơi dậy hứng thú, sắc mặt Tần Trạch Dật hơi hòa hoãn một chút. Trốn xa? Bây giờ U Nhiễm cũng không có bản lĩnh này để cho hắn chán ghét né tránh.

“Cùng mẫu phi ta đi miếu.” Hướng về phía Tần Trạch Dật nháy mắt, Tiết Kỳ Văn vẻ mặt cười mập mờ.

“Đi miếu?” Không ngờ tới sẽ là câu trả lời như vậy, trong lòng Tần Trạch Dật dâng lên nghi ngờ. U Nhiễm đi miếu, vì sao Kỳ Văn lại có vẻ mặt như vậy?

“Đúng vậy a, mấy ngày trước mẫu phi đã rầy rà muốn U Nhiễm bồi bà đi miếu bái Bồ Tát. Mẫu phi nói, U Nhiễm nhất định phải đi cầu nhân duyên.” Tiết Kỳ Văn không tiếp tục thừa nước đục thả câu nữa, nói ra hướng đi của Tiết U Nhiễm.

Trong mắt lóe lên một tia kinh dị, suy nghĩ của Tần Trạch Dật có chút hỗn loạn. U Nhiễm đi cầu nhân duyên? Vì ai mà cầu?

“Tâm Lam ra mắt Thái tử ca ca, ra mắt Tiểu Vương gia.” Thời điểm Tần Trạch Dật đang trầm tư, Tiết Tâm Lam dáng vẻ muôn vàn tiêu sái đi tới. Trong ngày thường, nàng thấy Tiếu Vương gia nhất định sẽ tránh xa. Nhưng là hôm nay không giống nhau, Tiết U Nhiễm không có ở trong phủ, Thái tử ca ca không cần thiết phải đi Quận chúa các. Sợ Thái tử ca ca xoay người hồi cung, nàng từ sớm đã ở nơi này coi chừng. Thái tử ca ca thật lâu rồi không có cùng nàng đơn độc ở chung, cơ hội này nhất định không thể bỏ qua.

“Tâm Lam? Ngươi ở đây làm gì?” Lãnh đạm nhìn Tiết Tâm Lam, giọng nói của Tiết Kỳ Văn mang theo không thích. Tiết Tâm Lam am hiểu tận dụng mọi thứ, xuất hiện thật là đúng lúc.

“Ta, ta chỉ là trùng hợp đi ngang qua. Thấy Thái tử ca ca, nghĩ rằng nhất định phải tới đây hành lễ. Lúc này mới...” Ủy khuất nhìn Tần Trạch Dật, Tiết Tâm Lam điềm đạm đáng yêu giải thích.

“Kỳ Văn, cũng không phải chuyện lớn gì, chớ trách cứ Tâm Lam. Khó được đụng phải, không bằng ba người chúng ta ngồi xuống hàn huyên một chút?” Đoạn thời gian này quả thật là đã bỏ quên Tâm Lam, Tần Trạch Dật mở miệng giải vây nói.

“Trạch Dật, huynh cảm thấy có thể sao? Ta trở về phòng. Các ngươi tùy ý.” Miệt thị liếc mắt nhìn Tiết Tâm Lam, Tiết Kỳ Văn không chút nào che giấu mình bất mãn và tức giận. Tiết Tâm Lam muốn tranh đoạt vị trí Thái tử phi với U Nhiễm, huynh trưởng yêu thương muội muội như hắn hoàn toàn có lý do xoay người đi. Về phần Tần Trạch Dật đi hay ở lại, vậy thì phải xem bản lĩnh của Tiết Tâm Lam.

“Thái tử ca ca!” Không khóc tố cáo mình bị ủy khuất, Tiết Tâm Lam ẩn tình nhìn về phía Tần Trạch Dật. Nếu như nàng tố cáo với Thái tử ca ca, Thái tử ca ca nhất định sẽ chán ghét. Cho nên nàng nhẫn. Cuối cùng sẽ có một ngày, nàng sẽ chứng minh cho mọi người nhìn, Tiết Tâm Lam nàng sẽ không vĩnh viễn mặc cho người khi dễ.

“Tâm Lam, đi tới Khứ Nhĩ tiểu viện đi!” U Nhiễm không có ở đây, Kỳ Văn rời đi, hắn cũng không cần thiết không để ý đến Tiết Tâm Lam. Huống chi Tâm Lam luôn nhu nhược như vậy, hiểu đạo lý như vậy. Cho dù bị ủy khuất cũng sẽ không đùa bỡn tính tình, ầm ĩ. Bóng lưng buồn bã bi thương luôn làm hắn đau lòng không dứt. Huống chi, đêm qua... Vừa nghĩ tới Hội hoa đăng tối hôm qua, ánh mắt Tần Trạch Dật trở lên hung ác nham hiểm mà quỷ quyệt. [chả biết ông này ngu hay thông minh nữa. :3]

“Dạ.” Tiết Tâm Lam mừng rỡ liều mạng gật đầu. Thái tử ca ca đi tiểu viện của nàng hàm ý như thế nào không cần nói cũng biết. Từ nay về sau, địa vị của nàng ở Tiết Vương phủ sẽ không bao giờ phải hèn mọn cúi đầu giống như trước đây nữa.

Nghe được Thanh Lạc bẩm báo, trên mặt Tiết Kỳ Văn hiện lên vẻ xảo trá giống như hồ ly. Tiết Tâm Lam, không tệ lắm! Đây chính là lần đầu tiên Tiểu Vương gia ta cảm kích có con thỏ đen như ngươi tồn tại ở Tiết Vương phủ. Chỉ mong ngươi có thể nhân cơ hội này thượng vị, tiến tới hấp dẫn lực chú ý của Tần Trạch Dật.

“Chủ tử, nếu Thái tử điện hạ đi tiểu viện của Nhị tiểu thư, sợ rằng Tiểu Quận chúa...” Thấy chủ tử cũng không định ngăn cản, Thanh Lạc mở miệng nhắc nhở. Một khi Thái tử điện hạ vào tiểu viện của Nhị tiểu thư, sợ là cũng không chặn được bọn hạ nhân rảnh rỗi nói linh tinh. Thể diện của Tiểu Quận chúa đem đặt ở chỗ nào.

“Chỗ U Nhiễm có ta ở, không sao. Chuyện Thái tử điện hạ muốn làm, chúng ta cản được sao?” Tần Trạch Dật làm như vậy, không phải là muốn cho U Nhiễm một cảnh cáo thôi sao. Cũng được, Trạch Dật càng làm tuyệt tình, phụ vương và mẫu phi lại càng dễ nói chuyện. So với Thái tử điện hạ tùy ý làm bậy ở hậu viện Tiết Vương phủ, Sở đương gia giữ mình trong sạch tuyệt đối chính là một thí sinh thích hợp để phó thác chung thân. Ít nhất, càng có thể để cho hai vị lão nhân gia yên tâm, không phải sao?

“Thái tử ca ca, Tâm Lam đánh đàn cho huynh nghe, có được hay không?” Nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Tần Trạch Dật, trên khuôn mặt kiều diễm như hoa của Tiết Tâm Lam tràn đầy tất cả đều là tình yêu.

“Tài đánh đàn của Tâm Lam không tệ, Thái tử ca ca rửa tai lắng nghe.” Giơ tay lên xoa mặt Tiết Tâm Lam, trong mắt Tần Trạch Dật một mảnh sâu thẳm. Nữ tử này mảnh mai chọc người trìu mến, dễ dàng khơi dậy ý muốn bảo vệ trong hắn. Cho dù không làm được Thái tử phi của hắn, cũng là một thí sinh xuất sắc cho vị trí thị thiếp.

Tay Thái tử ca ca dịu dàng vuốt ve ở trên mặt nàng, sắc mặt Tiết Tâm Lam oành một cái hồng diễm như máu. Thân thể khẽ run, nhẹ nhàng ỷ vào trong ngực Tần Trạch Dật.

-------------Đường phân tuyến H nhẹ---------

Ánh mắt Tần Trạch Dật quét qua kiều nhan đang ngượng ngùng của nữ tử trong ngực, cuối cùng dừng ở trên cái miệng anh đào nhỏ nhắn hơi hé mở. Bàn tay vừa kéo, giữ chặt eo thon của Tiết Tâm Lam. Thân tùy ý động, không chút nghi ngờ Tần Trạch Dật cúi xuống hôn lên môi Tiết Tâm Lam. [đôi cẩu nam nữ. >.<]

Rên rỉ một tiếng, thân thể Tiết Tâm Lam mềm nhũn dưới thế công mãnh liệt của Tần Trạch Dật. Hai tay khoác lên vai Tần Trạch Dật, mặc cho Tần Trạch Dật muốn làm gì thì làm. Trong đầu một mảnh hỗn loạn, một tia ý thức còn sót lại kêu gào nói: Tiết U Nhiễm, ngươi thua!

Cầm cuối cùng không có gảy được, nhưng Tiết Tâm Lam không có cảm thấy bất kỳ thất vọng nào. Trở thành người của Thái tử ca ca so với cái gì cũng quan trong hơn. Kéo thân thể đau nhức từ trên giường bò dậy, Tiết Tâm Lam dịu dàng săn sóc hầu hạ Tần Trạch Dật mặc quần áo tử tế.

“Tâm Lam thật là đẹp!” Thật sâu nhìn Tiết Tâm Lam sau khi chịu đựng xong lễ rửa tội càng thêm kiều diễm, giọng nói của Tần Trạch Dật dịu dàng mà mập mờ. Nữ tử trước mắt sợi tóc hỗn độn, quần áo xốc xếch, lộ ra làn da hiện lên đầy dấu vết hắn lưu lại, Tần Trạch Dật không khỏi có chút tự đắc.

“Thái tử ca ca thật là xấu!” Tiết Tâm Lam đầu tiên là thẹn thùng cúi đầu, sau đó giận trách vung quyền lên.

Bắt được quả đấm của Tiết Tâm Lam, Tần Trạch Dật không có nổi giận. Dáng vẻ tiểu nữ tử, luôn khả ái mà mê người. Ấn xuống một cái hôn lên môi Tiết Tâm Lam, Tần Trạch Dật êm ái nói: “Không còn sớm, ta đi trước. Sau này trở lại thăm nàng.”

“Ừ. Thái tử ca ca đi thong thả, Tâm Lam sẽ không tiễn.” Dĩ vãng Tiết Tâm Lam nhất định phải đưa đến bên ngoài phủ. Sau ngày hôm nay, thân phận của nàng tự nhiên không giống nhau. Sau này, nàng không bao giờ lại phải khúm núm đối mặt với người trong Tiết Vương phủ.

Không để ý lắm gật đầu một cái, Tần Trạch Dật sửa sang ống tay áo, mở cửa rời đi.

Nhìn bóng lưng tiêu sái rời đi của Tần Trạch Dật, Tiết Tâm Lam cười cực kỳ yêu mị. Tiện tay kéo qua một cái áo khoác lên người, ánh mắt oán độc xuyên qua cửa phòng đang mở nhìn ra phía bên ngoài. Tiết U Nhiễm, Tiết Kỳ Văn, Tiết Vương phi... Các ngươi đều chờ cho ta! [Con này có bệnh, xin lỗi m.n mà em thấy bực. ]

“Trạch Dật, huynh còn chưa rời đi? Vừa đúng, U Nhiễm mới vừa trở về phủ. Ta đang muốn đi hỏi con bé cầu được sâm* gì, cùng đi?” Tiết Kỳ Văn đã đợi sẵn từ lâu. Mắt thấy Tần Trạch Dật thần thanh khí sảng tiêu sái tới đây, Tiết Kỳ Văn cố làm ra vẻ kinh ngạc kêu lên.

(*) Sâm: ở mình gọi là quẻ đấy.

“Tốt, cùng đi!” Không thể phủ nhận, hắn cũng rất muốn biết U Nhiễm rốt cuộc là vì ai cầu nhân duyên.

Tiết Kỳ Văn cười cười, không nói thêm gì nữa. Hai người cùng đi về phía Quận chúa các.

“U Nhiễm, tới, nói cho ca ca biết muội cầu được sâm gì.” Vừa vào Quận chúa các, Tiết Kỳ Văn liền lớn tiếng la ầm lên.

“Ca, huynh một đại nam nhân hỏi chuyện của nữ nhi gia làm cái gì? Cẩn thận ta đi tìm mẫu phi chọn về cho huynh một Tiểu Vương phi.” Nghe được lời của huynh trưởng đại nhân, Tiết U Nhiễm nghiêm mặt uy hiếp nói.

“Không muốn a! Muội muội, muội muội tốt! Ca ca đối với muội không tệ phải không? Muội không thể hạm hãi ca ca như vậy a! Ta còn muốn tiêu dao mấy năm nữa!” Khoa trương kéo lấy tay U Nhiễm, Tiết Kỳ Văn đáng thương hô.

“Hừ! Vậy thì phải xem biểu hiện của huynh như thế nào.” Xoay mặt, Tiết U Nhiễm hừ lạnh nói.

Tiến lên từng bước kéo Kỳ Văn ra, Tần Trạch Dật hài hước nhìn Tiết U Nhiễm: “Vậy U Nhiễm muội muội hãy báo cáo cho Thái tử ca ca nghe một chút đi! Thái tử ca ca không cần U Nhiễm giúp một tay chọn Thái tử phi.”

“Đúng đúng. U Nhiễm, báo cáo với Thái tử ca ca của muội. Nếu không nói, ta sẽ giúp Thái tử ca ca của muội chọn Thái tử phi.” hắn kéo tay muội muội của mình, Trạch Dật kích động cái gì? Đổi thành Tiết Tâm Lam, cầu xin hắn hắn cũng không kéo. Tiết Kỳ Văn trong bụng oán thầm, trên miệng lại đi theo ồn ào.

“Lúc đại sư giải xăm, mẫu phi cũng ở đó. Thái tử điện hạ tự đi hỏi mẫu phi đi.” thật sự rất không muốn đối mặt với Tần Trạch Dật, Tiết U Nhiễm từ chối nói.

“Nhưng là Thái tử ca ca muốn nghe U Nhiễm tự mình nói.” Bình tĩnh nhìn Tiết U Nhiễm, Tần Trạch Dật dịu dàng dụ dỗ.

Ánh mắt Tần Trạch Dật quá mức rõ ràng, Tiết U Nhiễm có chút không biết nên ứng đối như thế nào. Nếu là Sở ngốc tử nói với nàng như vậy, nàng nhất định sẽ lòng tràn đầy vui sướng trả lời lại đi! Đáng tiếc, Tần Trạch Dật vĩnh viễn không thể nào là Sở ngốc tử của nàng. Nàng không có cách nào nói ra câu kia. “Ngươi muốn ta cầu được xăm gì thì ta liền cầu xăm đó.”

“Ca ca cũng muốn nghe U Nhiễm tự mình nói.” Tiết Kỳ Văn không cam lòng bị rơi ở phía sau bổ sung thêm một câu. Lời này vừa nói ra, lập tức phá tan không khí mập mờ mà Tần Trạch Dật xây dựng lên.

“Tư Nguyệt, báo cáo cho Tiểu Vương gia biết.” Bị huynh trưởng mở miệng cắt đứt suy nghĩ, Tiết U Nhiễm quay đầu phân phó Tư Nguyệt.

“Dạ. Khởi bẩm Tiểu Vương gia, đại sư nói Quận chúa Hồng loan tinh động, chuyện tốt sắp đến. Vinh hoa phú quý, đều ở trước mắt.” Nghe được Quận chúa phân phó, Tư Nguyệt không sót chữ nào thuật lại nội dung đại sư trong miếu giải đoán.

“Đều ở trước mắt?” Tần Trạch Dậy ý vị thâm trường nhìn về phía Tiết U Nhiễm. Những lời này là cố ý hay nói cho hắn nghe?

“A… Đều ở trước mắt a! Ha ha ha ha…” một chữ ‘a’ bị Tiết Kỳ Văn không duyên cớ kéo dài ngữ điệu. hắn lúc này cười hết sức mập mờ. U Nhiễm không thể nào để cho Tư Nguyệt nói dối, nội dung quẻ xăm căn bản là không thể nào điều tra. Xem ra, đại sư trong miếu trong vô hình cũng giúp bọn họ một phen.

“Cười cái gì mà cười? Muốn cười thì trở về viện của huynh mà cười đi. Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi.” Tức giận nhìn chằm chằm Tiết Kỳ Văn, Tiết U Nhiễm bắt đầu đuổi người một chút mặt mũi cũng không cho.

“Thẹn quá hóa giận? Trạch Dật, hay là chúng ta đi trước thôi! Tránh cho bị người ghi hận. Phải biết, tiểu Quận chúa Tiết Vương phủ chúng ta nổi danh là điêu ngoa tùy hứng đó!” Ý vị thâm trường nói xong, Tiết Kỳ Văn cười nhìn về phía Tần Trạch Dật.

“U Nhiễm, Thái tử ca ca trước hồi cung, ngày mai trở lại thăm muội. Ngoan ngoãn sống ở trong phủ chờ Thái tử ca ca, có được hay không?” Thẹn quá hóa giận sao? Tần Trạch Dật tâm tình tốt thân mật nói.

“Ừ.” Hơi cúi đầu, Tiết U Nhiễm nhẹ giọng lên tiếng. Loại lời nói cưng chiều này phát ra từ trong miệng Tần Trạch Dật, thật đúng là không được tự nhiên. Nếu là Sở ngốc tử… không được, không thể nghĩ đến Sở ngốc tử. Tiếp tục như vậy nữa, nàng sẽ bị lộ.

Lấy được câu trả lời hài lòng, Tần Trạch Dật và Tiết Kỳ Văn cùng nhau rời đi. Còn chưa ra khỏi Quận chúa các liền đụng phải Tiết Tâm Lam chầm chậm đi tới.

Chuẩn bị tới khoe khoang sao? Tiết Kỳ Văn cũng không định để cho con thể đen này có cơ hội diễu võ dương oai. Làm như không thấy Tiết Tâm Lam đi tới, cố làm ra vẻ như vô ý hỏi Tần Trạch Dật: “không biết Thái tử điện hạ đối đãi như thế nào với Quẻ sâm của U Nhiễm nhà ta đây?”

“Kỳ Văn muốn ta làm như thế nào?” Dừng bước lại, Tần Trạch Dật hỏi ngược lại.

“Trạch Dật, huynh nên biết tầm quan trọng của U Nhiễm người muội muội này ở trong lòng ta. Tình nghĩa huynh đệ nhiều năm của chúng ta ta ghi tạc trong lòng. Bất quá, huynh không thể tổn thương muội muội ta.” Thấy Tần Trạch Dật không chút để ý như thế, Tiết Kỳ Văn nghiêm túc nói. hắn thừa nhận Tần Trạch Dật là một thái tử tốt, tương lai chắc chắn là một Hoàng đế tốt. Nhưng là, Tần Trạch Dật không phải là một vị hôn phu tốt. Quân chủ ngồi ở trên ngôi vị Hoàng đế không cần dư thừa tình cảm quấy nhiễu quyết sách của bọn họ, cũng tuyệt đối sẽ không chuyên tình với một nữ tử. Tần Trạch Dật, không thích hợp với U Nhiễm.

Chương sau lại có thêm một nhân vật lên sàn. Người này rất quan trọng với việc U Nhiễm và Sở Lăng Húc có đến được với nhau hay không. Ha ha. Khen ta đi khen ta đi. Người này rất tốt và người này cũng là một nửa của một người trong giàn nhân vật chính. Đoán đi, đoán đi, một nửa của ai nào???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.