Ta Là Chính Thê Của Chàng

Chương 70: Chương 70




“Tiết Tâm Lam, ngươi có ý gì? Đừng quên ngươi chỉ là một thị thiếp nho nhỏ, không phải do ngươi ở đây diễu võ giương oai với ta.” Mấy tháng gần đây được nuông chiều khiến Quý Như Nhã càng thêm không coi ai ra gì, nhìn thấy Tiết Tâm Lam liền không chút khách khí châm chọc.

“Trắc phi tỷ tỷ, Thái tử điện hạ bận rộn công vụ, hạ lệnh bất luận kẻ nào cũng không được quấy rầy. Mong Trắc phi tỷ tỷ thông cảm Thái tử điện hạ khó xử, đi trước rời đi. Nếu Trắc phi tỷ tỷ nhất định muốn đưa canh, Tâm Lam sẽ chuyển thay.” Tiết Tâm Lam vẻ mặt khó xử nói xong, vươn tay chuẩn bị nhận lấy canh trong tay Quý Như Nhã.

Tiết Tâm Lam liên tiếp gọi ba tiếng ‘tỷ tỷ’, kích thích Quý Như Nhã bốc lên lửa giận nhưng lại không thể phát ra. Nàng đã từng châm chọc Tiết Tâm Lam muốn gọi tỷ tỷ thì đến Sở gia tìm Tiết U Nhiễm, khi đó Tiết Tâm Lam ở phủ Thái tử không có danh phận gì, tự nhiên là có thể tùy ý châm chọc. Bây giờ Tiết Tâm Lam tuy chỉ là một thị thiếp, nhưng cũng là người của Thái tử điện hạ. Nhờ phúc của Tiết U Nhiễm, Tiết Tâm Lam mệnh tốt được cùng Thái tử làm thanh mai trúc mã nhiều năm, không chừng về sau vào cung còn có thể phong phi, gọi nàng một tiếng tỷ tỷ cũng không quá đáng. Chính là nàng nhìn Tiết Tâm Lam không vừa mắt, so với Tiết U Nhiễm thì càng không vừa mắt hơn. Rõ ràng không phải người cùng một cấp bậc lại dám hò hét nàng, quả thực là làm càn.

“Nếu Trắc phi tỷ tỷ không đồng ý để Tâm Lam chuyển thay, xin mời lần sau lại đến.” Thấy Quý Như Nhã không định đưa canh cho mình, Tiết Tâm Lam xoay người đi về phí thư phòng của Tần Trạch Dật. Đây là đặc quyền hôm qua nàng mới lấy được, đến thư phòng châm trà giống như nha đầu hầu trà. Tuy không đủ thể diện, nhưng cũng là biện pháp có thể tiếp cận Tần Trạch Dật. ๖ۣۜdi-ễn⊹đà-n๖ۣۜlê⊹qu-ý⊹đô-n

“Tiết Tâm Lam, ngươi cứ việc đắc ý đi! Ta ngược lại muốn nhìn xem cá muối lật mình ngã xuống lần nữa sẽ là loại kết cục thế nào.” Quý Như Nhã nói xong muốn xoay người, nhưng là đi về phía viện của Thái tử phi Lạc Thấm Nhi.

“Tỷ tỷ, tỷ không thấy được Tiết Tâm Lam kia quả thật coi mình chính là nữ chủ nhân của phủ Thái tử chúng ta, vô cùng kiêu ngạo. Bây giờ nàng ta còn dám hò hét với cả Trắc phi như ta, không chừng ngày kia sẽ không coi Thái tử phi là tỷ vào mắt ấy chứ. Tỷ tỷ, tỷ tuyệt đối không thể mặc cho nàng ta tiếp tục làm càn, phải trừng trị nàng ta.” Giận dữ kể lại chuyện vừa rồi, Quý Như Nhã ra vẻ lo lắng nhìn Lạc Thấm Nhi.

“Tâm Lam muội muội gần đây biểu hiện không sai, hầu hạ Thái tử cũng coi như để tâm. Tâm Lam muội muội không phải cố ý nhằm vào muội muội đâu, sợ là muội muội có chỗ hiểu lầm.” Lạc Thấm Nhi không để ý lắm cười cười, thay Tiết Tâm Lam giải thích. Tiết Tâm Lam đắc ý, cũng sẽ không quên bổn phận của nàng ta, mỗi ngày đều là người đầu tiên đi thỉnh an nàng. Quý Như Nhã mấy ngày nay vẫn là ba ngày bốn bữa mới đến một lần, mỗi lần nhất định là người đến cuối cùng. So sánh với Tiết Tâm Lam bề ngoài trung thành, thì Quý Như Nhã ngay cả làm bộ làm tịch cũng lười còn kiêu ngạo hơn.

“Tỷ tỷ, người không thể bị bộ mặt giả vờ nhu nhược của nàng ta che mắt. Phải biết rằng, chúng ta đều không có tình cảm thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với Thái tử điện hạ như nàng ta.” Nghĩ đến biểu hiện mấy ngày gần đây, trong lòng Quý Như Nhã biết mấy ngày này mình có chút đổi dạng. Bởi vì chột dạ, nên vội vàng nói sang chuyện Tiết Tâm Lam và Tần Trạch Dật là thanh mai trúc mã.

“Cũng là sự thật, cần gì phải để ý nhiều? Như Nhã muội muội, phu quân của chúng ta không phải phàm phu tục tử, mà là Thái tử điện hạ tôn quý, về sau không thể thiếu được sẽ có càng nhiều muội muội vào phủ. Ngươi thân là Trắc phi, nhất định phải có lòng bao dung.” Thấy Quy Như Nhã bắt đầu đâm thọc xúi giục, Lạc Thấm Nhi nghiêm mặt nói. Hậu viện phủ Thái tử có thể có tranh đấu, nhưng không được vĩnh viễn không yên bình. Trước báo cho, sau đó mới dễ trừng trị.

“Như Nhã thụ giáo.” Nhịn xuống bất mãn trong lòng, Quý Như Nhã cúi đầu. Lạc Thấm Nhi nói không sai. Còn nhiều nữ nhân vào phủ, bọn họ phải dùng khuôn mặt tươi cười chào đón. Cho dù có nhiều oán hận hơn nữa, cũng chỉ có thể tự mình nếm.

“Muội muội là người thông minh, ta cũng không nói nhiều. Có một số việc, suy nghĩ cẩn thận là tốt rồi.” Lạc Thấm Nhi nói xong liền nhắm mắt dưỡng thần, không muốn tiếp tục nói chuyện với Quý Như Nhã. Thấy Lạc Thấm Nhi không nhắc đến việc giáo huấn Tiết Tâm Lam, Quý Như Nhã chỉ có thể nghẹn tức giận ở trong lòng không có chỗ phát tiết. Gặp trắc trở, bị thuyết giáo một lần, Quý Như Nhã ngượng ngùng rời đi. Chu dù về sau có nhiều nữ nhân vào phủ, nhưng bây giờ địch nhân của nàng là Tiết Tâm Lam. Trước khi những nữ nhân khác vào phủ, nàng nhất định sẽ lấy được trái tim của Thái tử điện hạ.

Khi Tiết U Nhiễm mang thai sáu tháng, Sở gia đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ: có người đến Sở gia cầu hôn. Sở gia chỉ có một nữ nhi chưa xuất giá, bị cầu hôn tất nhiên là Sở Mộng Văn. Việc này nói đến cùng thì phải trách Sở Kinh Triết. Sở Kinh Triết là người hào sảng, thích kết bạn. Theo Sở lão gia quản lý việc buôn bán của Sở gia, tự nhiên là có đủ các loại xã giao. Trời nam biển bắc, tán dóc từ trên trời xuống dưới biển, trong lúc vô tình nhắc đến khuê nữ muội muội tất là bị người có tâm tận lực ghi tạc trong lòng.

Sở gia vốn là thương gia ngoài ý muốn leo lên cành cao, Ninh An công chúa gả cho càng làm Sở gia như mặt trời ban trưa. Một câu nói vô tâm của Sở Kinh Triết lập tức làm bừng tỉnh các thưng gia lớn nhỏ khác. Trong lúc nhất thời, toàn thể bà mối trong Tuyên thành đồng loạt ra trận, cửa lớn Sở gia gần như bị đạp nát. Đối với tình cảnh này, Sở nãi nãi và Sở phu nhân vui mừng, lập tức bắt đầu chọn lựa người thích hợp.

Sở Kinh Triết cười hì hì khoe khoang đây là công lao của mình. Đương sự Sở Mộng Văn sau khi ở trong phòng khóc lớn một hồi, lau khô nước mắt chạy đi tìm đại tẩu Tiết U Nhiễm xin giúp đỡ. Tiết U Nhiễm vốn cũng định nói chuyện của Sở Mộng Văn và Sở Thạch cho Sở Lăng Húc biết, nhưng đột nhiên có Tiền Viên Viên chạy đến nên tạm gác việc này xuống dưới. Lúc này thấy Sở Mộng Văn vẻ mặt đáng thương chờ mong nhìn mình, Tiết U Nhiễm áy náy một chút. Cũng may hôm nay Sở Lăng Húc ra cửa, nàng có rất nhiều thời gian biết suy nghĩ bây giờ của Sở Mộng Văn.

“Đại tẩu, ta không muốn gả.” Sở Mộng Văn khóc hồng hai mắt, nức nở nói.

“Nói càn gì vậy? Nào có nữ nhi nhà nào không gả?” Tiết U Nhiễm nghe vậy khẽ trách mắng.

“Nhưng là.... Ta không muốn gả cho người không biết.” Sở Mộng Văn cúi đầu, rất ủy khuất.

“Không biết? Yên tâm, nãi nãi và nương nhất định sẽ chọn cẩn thận. Người nọ tất nhiên sẽ không quá kém. Nếu không vừa lòng, chính muội tự chọn cũng không có gì là không thể.” Nghe được Sở Mộng Văn chối từ, Tiết U Nhiễm dỗ dành. Tiểu nha đầu này, đến xin giúp đỡ cũng không thành thật nói ra.

“Ta...” Sở Mộng Văn do dự nửa ngày, cuối cùng nhỏ giọng nói ra lời trong lòng, “Ta có người trong lòng rồi.”

Cuối cùng cũng moi ra được, Tiết U Nhiễm thở phào nhẹ nhõm. Cũng không nói tiếp, chỉ cổ vũ nhìn Sở Mộng Văn.

“Đại tẩu, tẩu có ý kiến về thân phận hay không?” Sở Mộng Văn bỗng nâng cao giọng, chờ đợi nhìn Tiết U Nhiễm.

Nhịn xúc động muốn cười xuống, Tiết U Nhiễm nghiêm mặt nói: “Mộng Văn hình như đã quên bản Công chúa chính là gả cho Sở gia.”

“Đúng nhỉ, không cẩn thận quên mất.” Sở Mộng Văn ngượng ngùng cười cười, lập tức tiến đến bên tai Tiết U Nhiễm nhẹ nói, “Nếu người trong lòng ta không phải công tử nhà giàu cũng không sao à?”

“Sở gia còn thiếu bạc sao? Còn cần muội phải gả cho công tử nhà giàu đến trợ giúp chi phí trong nhà?” Tiết U Nhiễm càng muốn nói chỉ cần người đó thật tình đối tốt với muội, không phải là công tử nhà giàu thì đại ca muội cũng sẽ đồng ý hơn. Ngẫm lại vẫn là thôi, chờ bản thân nha đầu kia tự thấy rõ thì tốt hơn. Bị khí thế cường đại của Tiết U Nhiễm trấn trụ, lo lắng trong lòng Sở Mộng Văn lập tức tiêu tan, xấu hổ đỏ mặt nói: “Đại tẩu, thật ra người trong lòng ta là Sở Thạch ca ca.”

“Sở Thạch? Mộng Văn thế nhưng thích một cây cọc gỗ? Cọc gỗ rất chất phác, thật không thú vị.” Không có trắc trở kiếp trước, Tiết U Nhiễm rất muốn biết Sở Mộng Văn còn quyết tâm như cũ hay không.

“Đại tẩu, không cho tẩu nói Sở Thạch ca ca như vậy. Sở Thạch ca ca người tốt lắm, sẽ mang điểm tâm cho ta, còn có mua đồ chơi nhỏ cho ta nữa. Tuy rằng không thích nói chuyện, nhưng là thật tâm thật ý đối tốt với ta.” Nghe thấy Tiết U Nhiễm nói Sở Thạch là cọc gỗ, Sở Mộng Văn lập tức lớn tiếng biện giải.”

“Nhưng là Sở Thạch không mua điểm tâm cho đại tẩu, cũng không mua đồ chơi nhỏ. Sao đại tẩu có thể biết hắn thế nào đây?” Tiết U Nhiễm buồn cười đùa Sở Mộng Văn.

“Đại tẩu, tẩu còn nói như vậy, ta sẽ tức giận.” Sở Mộng Văn nói xong liền chuẩn bị đứng dậy rời đi.

“Được được, không đùa muội nữa. Việc này ta sẽ nói với đại ca muội. Chỉ có điều Sở Thạch bên kia, ta muốn nhìn thấy thành ý của hắn.” Tiết U Nhiễm thu hồi tâm tình trêu đùa, nghiêm túc nói. Mộng Văn có thể chủ động nói thật với nàng là bởi vì tín nhiệm người đại tẩu này, cũng là thành ý của Mộng Văn. Đã là chuyện của hai người, Sở Thạch tự nhiên cũng nên xuất ra thành ý mới được.

“Thành ý?” Sở Mộng Văn có chút không rõ ý tứ của Tiết U Nhiễm.

“Muội không hiểu không sao, muội truyền đạt lại nguyên thoại cho Sở Thạch là được rồi. Hắn sẽ biết nên làm thế nào.” Nếu Sở Thạch ngay cả những lời này cũng không hiểu, thì không đáng giá nàng ra tay trợ giúp. Sở Mộng Văn cái hiểu cái không gật đầu, đi ra viện của Tiết U Nhiễm. Khiến Tiết U Nhiễm ngoài ý muốn chính là, nàng cư nhiên nhìn thấy thành ý của Sở Thạch nhanh như vậy. Màn đêm buông xuống, lúc Sở Lăng Húc trở về sắc mặt có chút ngưng trọng. Thấy sắc mặt của Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm bỗng cảm thấy nàng hình như nghĩ chuyện tình có chút đơn giản.

“Sở Thạch nói với ta, hắn muốn cưới Mộng Văn.” Trên mặt Sở Lăng Húc nhìn không ra đồng ý, cũng nhìn không ra phản đối.

“Ừ, thiếp biết. Mộng Văn cũng nói với thiếp, nàng muốn gả cho Sở Thạch.” Tiết U Nhiễm giọng điệu bình tĩnh, giống như đang nói nàng đói bụng.

“Ta không đồng ý.” Trong lòng hiểu rõ Mộng Văn tất nhiên cũng có ý với Sở Thạch, bằng không Sở Thạch sẽ không tự ý tìm đến hắn. Nhưng khi chân chính nghe được Mộng Văn đến tìm U Nhiễm, Sở Lăng Húc vẫn nổi giận.

“Vì sao không đồng ý? Sở Thạch tính tình ổn trọng, làm người tin cậy. Cùng Mộng Văn ở chung nhiều năm như vậy, luôn đều là cẩn thận che chở. Quan trọng nhất là Mộng Văn cũng có ý này, thiếp cảm thấy hai người bọn họ ở cùng nhau rất tốt.” Bởi vì biết kiếp trước hai người bọn họ chịu rất nhiều đau khổ, Tiết U Nhiễm dùng hết khả năng giúp bọn họ. Một đời này, nàng đã có được hạnh phúc, cho nên nàng hi vọng những người khác cũng được hạnh phúc.

“Tóm lại không được.” Sở Thạch là người như thế nào Sở Lăng Húc rõ hơn ai hết. Hắn không phủ nhân Sở Thạch người này, nhưng là muội muội của hắn nên gả cho một thiếu gia nhà giàu không lo ăn mặc. Không có hắc ám, không có máu tanh.

“Sở ngốc tử, thiếp cảm thấy chàng rất kỳ quái. Vì sao không được? Thiếp cảm thấy được.” Thấy Sở Lăng Húc thái độ kiên quyết, Tiết U Nhiễm cũng phát hỏa. Rõ ràng là một đôi có tình, sao lại không thể ở cùng nhau chứ? Nếu là ý kiến về thân phận, không khỏi có chút không thể nói lý. Sở Lăng Húc cũng không giải thích rõ với Tiết U Nhiễm, lập tức ra cửa. Hắn cần suy nghĩ kỹ càng, Sở Thạch và Mộng Văn, Mộng Văn và Sở Thạch...

Sở Lăng Húc thế nhưng bơ nàng, xoay người rời đi? Tiết U Nhiễm mất hứng. Không để ý đến Sở Lăng Húc, lên giường ngủ.

Bắt đầu từ ngày hôm sau, không khí giữa Sở Lăng Húc và Tiết U Nhiễm có chút không thích hợp. Sở Lăng Húc vẫn quan tâm chăm sóc Tiết U Nhiễm như trước, cũng không nói gì. Tiết U Nhiễm nghẹn đến bốc cháy, nên ăn thì ăn, nên ngủ liền ngủ, nhưng chỉ có trong lòng là không thoải mái. Năm ngày sau, Tiết U Nhiễm thu thập này nọ mang theo Tư Nguyệt và Tề Phong trở về phủ Tiết Vương. Trước khi đi để lại cho Sở Lăng Húc một câu: “Nghĩ xong rồi lại đến đón thiếp.”

Sở Lăng Húc yên lặng không nói, thân mình cứng ngắc nhìn Tiết U Nhiễm rời đi. Liên quan đến hạnh phúc cả đời của Mộng Văn, hắn không thể để mặc. Khi Sở nãi nãi và Sở phu nhân biết được chuyện này, Tiết U Nhiễm đã ra khỏi cửa lớn Sở gia.

“Sở Lăng Húc, cháu có ý gì? Bây giờ U Nhiễm là người có thai, cháu thế nhưng làm con bé tức đến về nhà mẹ đẻ? Lập tức đuổi theo dẫn người trở về cho ta.” Sở nãi nãi giận không kiềm được quát.

“Húc nhi, sao lại thế này? Ngàn dặn vạn dặn, cẩn thận chăm sóc U Nhiễm. Mọi chuyện đều phải nhường nhịn, ngàn vạn không thể cùng U Nhiễm tức giận. Con là đứa nhỏ hiểu chuyện, sao vẫn làm U Nhiễm tức giận rời đi chứ?” Sở phu nhân cũng là vẻ mặt sốt ruột. Trong bụng Tiết U Nhiễm chính là tôn tử của Sở gia bọn họ. Vạn nhất xảy ra chuyện gì, nàng đi tìm ai đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.