Ta Là Chính Thê Của Chàng

Chương 91: Chương 91




“Nói gì vậy? Bạch tiểu thư êm đẹp bị đụng phải, muốn một câu xin lỗi tất nhiên là không sai.” Thấy Bạch Tuyết Lan lặp lại chiêu cũ, Tiết U Nhiễm đột nhiên không muốn buông tha cho Bạch Tuyết Lan. Kiếp trước sau khi Bạch Tuyết Lan dù sáng dù tối khiêu khích nàng xong, đều dùng biểu cảm vô cùng ai oán ‘ngươi là công chúa ngươi liền ỷ thế ức hiếp người’ nhận sai. Khi đó mỗi lần nàng đều bị Bạch Tuyết Lan chọc tức lại không thể phát giận. Đời này, nàng tuyệt sẽ không lại mặc cho Bạch Tuyết Lan gây khó dễ. Nói đến mức này, Bạch Tuyết Lan cũng hiểu rõ Ninh An công chúa không định buông tha cho nàng ta, chỉ phải cung kính cúi đầu: “Dạ, xin nghe theo lời nói của phu nhân.”

“Thôi, vẫn là mời Nhị tiểu thư ở dưới này chờ! Xin lỗi mà, quan trọng nhất là thành ý. Để Tam đệ nhà ta xuống dưới mới đúng.” Thấy Bạch Tuyết Lan nói xong liền chuẩn bị lên lầu, Tiết U Nhiễm sửa lời nói. Mang Bạch Tuyết Lan đến trước mặt Sở ngốc tử thuần túy chính là tự chuốc lấy phiền toái. Không bằng để Bạch Tuyết Lan biết rõ Sở ngốc tử ở trên lầu, nhưng cố tình lại không được nhìn thấy người.

“Tiểu nữ không dám.” Đợi lâu như vậy, không nghĩ tới Sở Lăng Húc ngay tại phòng bao trên lầu. Bạch Tuyết Lan không nghĩ cứ như vậy buông tha cho cơ hội gặp mặt khó có được này. Chính là, Ninh An công chúa ở đây, đúng là tối kỵ.

“Bạch tiểu thư là muốn tự mình lên lầu để Tam đệ nhà ta xin lỗi?” Tiết U Nhiễm cười như không cười nhìn Bạch Tuyết Lan. Biết rõ nàng là ai, còn có ý đồ đánh chủ ý lên người phu quân nhà nàng?

“Vậy ý của phu nhân là?” Bạch Tuyết Lan hoàn toàn sờ không rõ ý nghĩ của Tiết U Nhiễm. Nàng nói không cần xin lỗi, Tiết U Nhiễm lại nhất định phải Sở Lăng Húc chủ trì việc này. Nàng muốn đi theo lên lầu, Tiết U Nhiễm lại sửa miệng không muốn nàng lên.

“Cần được xin lỗi là Bạch tiểu thư, tự nhiên cần phải từ Bạch tiểu thư tự mình quyết định.” Lật lọng, Tiết U Nhiễm nói rõ chính là muốn làm khó Bạch Tuyết Lan. Nếu như Bạch Tuyết Lan đủ thông minh, nàng ta tự nhiên cần phải biết nên làm thế nào. Bạch Tuyết Lan khó xử nhìn bóng lưng đi lên của Tiết U Nhiễm, lên vẫn là không lên, phải có một lựa chọn. Lên rồi là có thể nhìn thấy Sở Lăng Húc, không đi lên thì chỉ có thể tiếp tục ở dưới chờ.

Nếu hôm nay ở trước mặt An Ninh công chúa lưu lại ấn tượng xấu, về sau sẽ rất khó sống yên ở Sở gia. Ninh An công chúa này thật sự là quá khó đối phó, phải ghìm lòng xuống cẩn thận ứng đối. Đưa lưng về phía Bạch Tuyết Lan đi lên thang lầu, Tiết U Nhiễm không khỏi bật cười. Nàng ở dưới đối phó Bạch Tuyết Lan, Sở ngốc tử lại nhàn nhã ngồi ở trên lầu xem diễn. Đợi nhìn thấy Sở ngốc tử, nàng nhất định phải thu hắn bạc xem diễn. Chẳng qua, lúc Tiết U Nhiễm đẩy cửa phòng bao ra, bên trong chỉ có hai huynh đệ Sở Diệp Triển và Sở Kinh Triết đang ngồi chơi đùa với Tiểu Quân Ức.

“Đại ca các ngươi đâu?” Tiết U Nhiễm kinh ngạc nhìn hai huynh đệ Sở gia.

“Đại ca? Vừa rồi chúng ta ở trên đường gặp được Sở Bạch. Đại ca bảo hắn qua đây nói một tiếng, hôm nay bận quá, sẽ không đến Khách Duyệt lâu.” Sở Kinh Triết lúc này mới chuyển lại lời nói của Sở Bạch.

“Nhưng là vừa rồi Trương chưởng quầy nói...” Tiết U Nhiễm khó hiểu nhìn về phía Trương chưởng quầy ở phía sau. Trương chưởng quầy lắc đầu chỉ chỉ Nhị công tử và Tam công tử.

“Đây cũng không liên quan đến ta, là Nhị ca.” Sở Kinh Triết khoát tay, chỉ vào Sở Diệp Triển. Nhìn Sở Diệp Triển vẫn cúi đầu đùa với Tiểu Quân Ức, Tiết U Nhiễm có chút không dám tin tưởng. Tính tình của Sở Kinh Triết không làm ra được chuyện như vậy nàng biết, nhưng là Sở Diệp Triển? Nàng và Sở Diệp Triển thật ra cũng không tính là quen thuộc. Sở Diệp Triển rất ít khi ở Sở gia, càng không biết chuyện của Bạch Tuyết Lan. Sao lại đột nhiên ra tay?

“Thật ra là như vậy...” Sở Kinh Triết bắt đầu nói về chuyện vừa mới xảy ra. Hóa ra hắn và Sở Diệp Triển vừa vào phòng bao, Trương chưởng quầy liền tiến vào theo. Hắn cũng chỉ thuận tiện hỏi một câu người chặn dưới lầu là ai, Trương chưởng quầy liền đem toàn bộ chuyện liên quan đến Bạch Tuyết Lan dây dưa Đại ca mình nói ra. Sau đó Nhị ca bảo Trương chưởng quầy canh giữ dưới lầu, tìm thời cơ đi qua cùng Tiết U Nhiễm nói Đại ca hắn ở ngay trên lầu. Nghe xong tất cả, Tiết U Nhiễm quay đầu hỏi Sở Diệp Triển: “Sao đệ có thể khẳng định ra sẽ không dẫn Bạch Tuyết Lan tới?”

“Dẫn tới thì lại thế nào? Đại ca ở phòng bao bên cạnh nói chuyện làm ăn.” Sở Diệp Triển không để ý lắm nói. Huống chi, hắn tin Tiết U Nhiễm sẽ không tự động dẫn Bạch Tuyết Lan đến trước mặt đại ca.

“Sau đó thì sao?” Dù sao cũng không thể luôn mãi ở phòng bao bên cạnh nói chuyện làm ăn đúng không?”

“Bàn xong, đi rồi.” Sở Diệp Triển vẻ mặt đương nhiên. Không có người nói với Đại ca rằng bọn họ ở đây đợi huynh ấy, tự nhiên liền sẽ không qua đây chào hỏi.

“Nếu như Bạch Tuyết Lan cứ mãi đợi ở dưới lầu?” Bọn họ luôn phải đi xuống không đúng sao? Sở Diệp Triển bỗng nhiên ngẩng đầu, cười quỷ dị: “Đại tẩu trước uống trà, chờ xem diễn là tốt rồi.”

Đều nói trăm việc không dùng được thư sinh, Sở Diệp Triển trước mắt xem như triệt để đảo điên những lý giải của Tiết U Nhiễm đối với lời này. Bạch Tuyết Lan cuối cùng vẫn là không cùng đi lên. Sau một hồi do dự liền trở về chính giữa đại sảnh ngồi xuống. Cao ngạo luôn duy trì chuyển sang có chút không kiên nhẫn và nôn nóng, bất chợt nhìn về phía lầu hai của Khách Duyệt lâu. Một lúc lâu sau, Sở Kinh Triết như gió ‘thùng thùng thùng’ chạy xuống dưới, thẳng đến trước mặt Bạch Tuyết Lan mới dừng lại. Nghĩ Sở gia Tam công tử là đến xin lỗi, Bạch Tuyết Lan yên lòng. Sở Lăng Húc nhất định là ở trên kia không sai.

“Ngươi chính là Bạch tiểu thư của Bạch gia ở Thành Tây?” Mở trừng hai mắt, Sở Kinh Triết lớn tiếng nói. Cảm giác giọng điệu của Sở Kinh Triết không đúng, Bạch Tuyết Lan đứng lên, nhẹ nhàng gật đầu: “Đúng là tiểu nữ.”

“Lúc ta lên lầu, là ngươi ngăn ở cửa cầu thang không động?” Nữ tử giang hồ tính tình hào sảng, Sở Kinh Triết trực tiếp lấy ‘ta’ tự xưng. Đây là khởi binh vấn tội? Bạch Tuyết Lan chần chờ gật gật đầu: “Đúng.”

“Đại tẩu ta nói là ta đụng ngã ngươi?” Sở Kinh Triết lập tức đen mặt, giọng nói đột nhiên lên cao. Trong lúc nhất thời, tầm mắt của mọi người ở đại sảnh đều nhìn qua đây.

“Không... không có.” Chưa từng chịu qua nam tử thét lớn như vậy, Bạch Tuyết Lan vội vàng lắc đầu.

“Không có vậy ngươi ngăn Đại tẩu ta làm gì? Không có việc gì đừng đứng ở cửa cầu thang chặn đường, không duyên không cớ chậm trễ việc làm ăn của Khách Duyệt lâu chúng ta.” Sở Kinh Triết nói xong liền xoay người, chuẩn bị lên lầu.

“Ta... Tiểu nữ chỉ là muốn kết giao với lệnh Đại tẩu, không phải cố ý chắn... đường.” Giọng Bạch Tuyết Lan nhỏ như muỗi kêu, gian nan nói ra hai chữ ‘chặn đường’.

“Kết giao? Chặn ở cửa cầu thang kết giao với Đại tẩu ta cũng thôi. Nghe nói hôm qua ngươi còn chặn ở cửa cầu thang lôi kéo Đại ca ta nói chuyện? Có ý đồ gì?” Sở Kinh Triết hào khí nổi lên, nổi giận đùng đùng chất vấn.

“Tiểu nữ không có...” Sắc đẹp của Bạch Tuyết Lan ở trước mặt Sở Kinh Triết hoàn toàn vô dụng, gặp gỡ mãng phu, chỉ phải vẻ mặt đau khổ nhẹ giọng biện bạch.

“Không? Giữ ban ngày ban mặt, nhiều ánh mắt nhìn như vậy, ngươi thế nhưng còn tưởng chống chế?” Sở Kinh Triết ghét nhất là loại nữa tử dám làm không dám nhận này, trên mặt tràn đầy khinh bỉ.

“Tiểu nữ thật sự không có...” Liều mạng lắc đầu, trong lời lời có Bạch Tuyết Lan mang theo tiếng khóc. Còn chưa tiến vào cửa lớn Sở gia đã đắc tội Sở gia Tam công tử sao? Trên lầu còn có Nhị công tử, còn có... Sở Lăng Húc.

“Nàng có!” Lầu hai Khách Duyệt lâu bỗng truyền đến một giọng nam đánh gãy Bạch Tuyết Lan biện bạch, “Bản công tử tận mắt nhìn thấy.”

Sở Kinh Triết nhìn qua liền thấy Triệu Thụy đứng bên cạnh một đám công tử, nửa bò trên lan can hướng về phía hắn cười. Không nghĩ tới Triệu công tử đã ở đây, Sở Kinh Triết hơi gật đầu với Triệu Thụy. Bị Triệu Thụy hô, không ít công tử trong đại sảnh thế nhưng cũng đi theo phụ họa vào. Bạch Tuyết Lan lần này mặt trong mặt ngoài đều bị mất hết rồi.

“Ngươi thật sự là tiểu thư Bạch gia ở Thành Tây sao? Tác phong này, sao cùng cô nương trong ngõ nhỏ giống nhau (ý như kỹ nữ ấy) vậy?” Sở Kinh Triết nói chuyện vẫn rất uyển chuyển, lo ngại mặt mũi của Bạch Tuyết Lan. Chỉ có điều, Bạch Tuyết Lan hiển nhiên không nghĩ như vậy. Huyết sắc trên mặt lập tức rút xuống, thân mình lung lay sắp đổ, dựa vào nha hoàn bên cạnh mới miễn cưỡng chống đỡ được.

“Bạch gia không phải tiếng tăm lừng lẫy sao? Sao lại để tiểu thư chưa xuất giá ngồi ở đại sảnh, không vào phòng lô?” Triệu Thụy giả bộ lớn tiếng thắc mắc từ trên lầu truyền đến, lập tức được mọi người đồng ý.

“Có phải Bạch gia rất thiếu bạc hay không? Tiểu thư êm đẹp sao lại xuất đầu lộ diện ở đại sảnh Khách Duyệt lâu?”

“Sẽ không phải là không được coi trọng, cho nên mới không quan tâm đấy chứ?”

“Không phải nghe nói Bạch Tuyết Lan là tiểu thư được sủng ái nhất ở Bạch gia sao? Làm sao có thể không được coi trọng?”

“Chuyện này ngươi không biết đâu! Bạch Tuyết Lan không phải chính thất sinh ra, là thứ xuất.”

“Đúng vậy đúng vậy, ta còn nghe nói, nương nàng ta trước đây là nữ tử thanh lâu...”

“Đủ! Tất cả im miệng cho ta! Chuyện của Bạch gia chúng ta không tới lượt các ngươi ở đây thuyết tam đạo tứ.” Bạch Tuyết Lan dùng hết sức lực của bản thân ho to ra tiếng. Tận lực ngẩng đầu lên, ra vẻ cao ngạo, vào lúc này lại không có lực như vậy. Chỉ có thân mình run run lúc này biểu hiện phẫn nộ và căng thẳng lúc này của nàng ta.

“Kêu gào cái gì? Bạch gia Thành Tây các ngươi dù lớn, còn có thể quản chúng ta nói chuyện? Thật đúng là tự coi trọng chính mình.”

“Đúng vậy. Hôm nay bản công tử nói đấy thì lại làm sao? Có bản lĩnh gọi Bạch gia lão nhân các ngươi tìm đến bản công tử tính sổ.”

“Ngươi đùa à? Một thương gia nho nhỏ, khi nào thì có thể đi vào cửa lớn nhà ngươi rồi.”

“Vậy thì để hắn ở cửa lớn chờ, cũng không phải sau đó bản công tử không ra ngoài.”

Một đám con cháu quan gia đứng bên cạnh Triệu Thụy lập tức bất mãn, bắt đầu ào ào châm chọc khiêu khích. Nghe mọi người mỗi người một câu, Bạch Tuyết Lan đỏ mắt căm tức nhìn Sở Kinh Triết: “Ta muốn gặp Sở đương gia.”

Không nghĩ tới chuyện càng lúc càng lớn, Sở Kinh Triết có chút ngượng ngùng. Kế sách của Nhị ca hắn chỉ là đuổi Bạch Tuyết Lan đi, không muốn vũ nhục nàng ta đến mức này.

“Sở Tam công tử, ta muốn gặp Sở đương gia. Hiện tại, lập tức, lập tức!” Giọng Bạch Tuyết Lan thê lương, biểu cảm kiên quyết, thẳng tắp trừng mắt nhìn Sở Kinh Triết vẻ mặt áy náy.

“Đại ca nhà ta là người ngươi muốn là có thể gặp?” Thấy chuyện vượt qua ngoài dự đoán, Sở Diệp Triển đi ra.

“Sở Nhị công tử.” Bạch Tuyết Lan giọng điệu lãnh liệt, “Tiểu nữ ở Khách Duyệt lâu bị Sở Tam công tử đụng ngã, chẳng những không nhận được xin lỗi, ngược lại gặp phải vũ nhục này. Chẳng lẽ Sở gia không nên cấp cho tiểu nữ một lời giải thích?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.