Ta Là Của Nhau

Chương 2: Chương 2




Vinh luôn luôn nóng nảy mọi người ạ. Hay cáu lắm ý, can được cậu ấy chỉ có gia đình và mình thôi. Tính ra mình cũng quan trọng quá há, can Vinh lúc cáu lên ở trường ấy. Aha. Hết năm cấp một, mình và Vinh vào cùng trường cấp hai, học cùng lớp, ngồi cùng bàn luôn. Năm nào cũng thế cả. Riết thành thói quen luôn.

Nhưng mình không chơi với mỗi Vinh đâu, mình còn có bạn thân khác là cái Thanh nữa. Còn Vinh thì có thằng Hưng là bạn thân. Nhóm bốn đứa hay chơi với nhau lắm. Tan trường thường tụ tập đi đâu đó chơi rồi mới về ý.

Từ lúc học võ đến giờ, nhìn Vinh có vẻ mạnh mẻ lắm, nên chẳng thằng nào dám bắt nạt mình cả.

Do ảnh hưởng của trường lớp nên Vinh hay nói tục lắm, mình cũng không ngoại lệ. Nhưng Vinh bảo rằng mình đừng để bị ảnh hưởng nữa. Mọi người sẽ không thích con gái mở miệng ra là chửi tục. Từ đó mình cũng bớt nói tục đi hẳn. Không thì sẽ bị ghét bỏ mất.

Một hôm chủ nhật, bốn đứa hẹn nhau đến khu vui chơi. Xin mẹ lắm, mà mẹ không cho. Đến khi Vinh xin giúp thì mẹ gật đầu cái rụp luôn.

Sáng bữa đó mình dậy sớm lắm, chọn bộ đầm mà mình thích nhất diện vào. Chị Nết (người làm) giúp mình tết tóc, từ nhỏ tóc mình đã xoăn rồi, giống ba ý.

Mọi thứ đã xong, xách cái túi nhỏ đeo bên hông nữa.

Xuống nhà xin tiền mẹ, mẹ cho ngay ý. Thương mẹ ghê luôn.

Dương đã đến từ lúc nào rồi. Đang ngồi ăn bánh trong phòng khách ấy. Hôm nay Vinh mặc áo sơ mi trắng và quần short nha, trông soái lắm

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.